Đại Nhân Vật

Chương 17 : Anh hùng và tửu quỷ say

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:11 17-07-2024

.
CHƯƠNG 17 – Anh hùng và tửu quỷ say Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ——————————————– Không chỉ hòa thượng mà đạo sĩ và tú tài cũng ở đây. Tần Ca chớp chớp mắt: “Sao ta lại ở đây?” Hòa thượng nói: “Ngươi vốn ở đây từ đầu mà.” Tần Ca nhìn quanh bốn phía, đầu cũng quay đủ bốn hướng. Mắt hắn không còn liếc được nữa, đầu quay sang phải thì mắt cũng nhìn phải. Hòa thượng cười: “Nơi đây không phải địa ngục, nhưng cũng chẳng cách địa ngục bao xa.” Sòng bạc và địa ngục đôi khi đúng là không xa nhau mấy. Tần Ca mắt lim dim: “Chẳng phải ban nãy các người đi cả rồi sao?” Hòa thượng gật đầu: “Đã đến được thì cũng đi được.” Tần Ca nói: “Bây giờ các người lại đến làm gì?” Hòa thượng nói: “Đã đi được thì cũng đến được.” Tần Ca nghĩ ngợi, lẩm bẩm: “Có lý. Vì sao lời của hòa thượng dường như lúc nào cũng có lý nhỉ?” Hòa thượng đáp: “Vì hòa thượng là hòa thượng.” Tần Ca nghĩ ngợi, bật cười nói: “Có lý, lần này vẫn là các người có lý.” Hòa thượng nói: “Ngươi có biết vì sao ban nãy chúng ta lại bỏ đi không?” Tần Ca lắc đầu. Hòa thượng nói: “Vì muốn ngươi kiếm được năm vạn lượng.” Tần Ca cười lớn: “Ta đã nói mà, ngươi thật hiểu chuyện.” Hòa thượng nói: “Ngươi có biết vì sao bây giờ chúng ta lại tới không?” Tần Ca nói: “Vì muốn giúp ta kiếm thêm năm vạn lượng nữa?” Hòa thượng nói: “Không phải.” Tần Ca nói: “Các ngươi vừa đi, ta kiếm được năm vạn lượng, ta vừa thua sạch, các ngươi lại đến, như vậy có gì không tốt?” Hòa thượng nói: “Chỉ có một chỗ không tốt.” Tần Ca nói: “Không tốt chỗ nào?” Hòa thượng nói: “Ngươi thua nhanh quá.” Tần Ca lại cười lướn: “Cho nên lần này các ngươi không đồng ý?” Hòa thượng đáp: “Không.” Tần Ca đột nhiên trừng mắt, lớn tiếng nói: “Các ngươi không chịu đi thật à?” Hòa thượng nói: “Hòa thượng không nói dối.” Tần Ca nói: “Được, các ngươi không đi, ta đi.” Hắn vừa cười ha hả vừa bước đi. Ra đến cửa, hắn quay đầu lại hỏi: “Ta đi trước một bước, đến đâu đợi ngươi được nhỉ?” Hòa thượng chỉ tay lên trên: “Đến đó.” Tần Ca cười: “Ngươi xem bộ dạng ta bây giờ còn lên đó được chăng?” Hòa thượng cười. Kẻ phàm tục muốn lên đó quả thực không dễ. Cho dù có lên được, chỉ hụt chân một bước là lại rơi xuống liền. Rơi xuống còn nhanh hơn đi lên. —————————————- Cả người Tần Ca đổ gục xuống, sắp lao đầu xuống đất. May mà Điền Tư Tư ở bên cạnh dìu hắn. Một nhân vật như Tần Ca mà khi hắn ra khỏi sòng bạc, không một ai tiễn hắn. Điền Tư Tư bất bình, tức giận thay cho hắn. Cho dù Tần Ca không tài giỏi gì, nhưng cũng là khách quen, mà lại vừa thua nhiều như vậy, ít ra Kim đại hồ tử cũng nên chiếu cố hắn một chút. Thực ra ban nãy nàng vừa hầm hầm đi chất vấn Kim đại hồ tử: “Chẳng lẽ ngươi không thấy hắn đã say khướt rồi à?” Kim đại hồ tử cười: “Rượu ở đây vốn miễn phí mà.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi biết hắn say mà còn để hắn đi một mình?” Kim đại hồ tử nói: “Đây đâu phải nhà tù, ai muốn đi thì đi, chúng ta sao cản được?” Điền Tư Tư hậm hực: “Ít ra ngươi cũng nên chiếu cố hắn một chút.” Kim đại hồ tử nói: “Cô muốn ta chiếu cố hắn như thế nào?” Điền Tư Tư nói: “Ít ra nên tìm cho hắn một chỗ nghỉ, không nên để hắn say khướt ngoài đường.” Kim đại hồ tử lạnh nhạt nói: “Chỗ này không phải khách điểm.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng ngươi là bằng hữu của hắn.” Kim đại hồ tử nói: “Người mở sòng bạc không có bằng hữu.” Điền Tư Tư nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn lần sau hắn lại đến?” Kim đại hồ tử nói: “Chỉ cần hắn có tiền, lần sau nhất định sẽ tới. Dù cho lần này hắn bò ra, lần sau chắc chắn vẫn tới.” Hắn chợt cười, lạnh lùng nói tiếp: “Hắn đến đây đâu phải để kết giao bằng hữu.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi không thể ưu tiên cho hắn được à?” Kim đại hồ tử nói: “Vì sao phải ưu tiên?” Điền Tư Tư nói: “Hắn dù sao cũng là anh hùng có danh tiếng.” Kim đại hồ tử lạnh lùng nói: “Chỗ này không có bằng hữu, cũng không có anh hùng.” Đây là câu cuối cùng của Kim đại hồ tử. Trong mắt họ, trên đời chỉ có hai loại người: Kẻ thắng và kẻ thua. Kẻ thua cuộc không bao giờ được cảm thông. Trên đời có lẽ chỉ có một loại người thê thảm hơn kẻ thua cuộc – đó là kẻ thua cuộc mà còn say quắc cần câu. Tần Ca chưa đến nỗi say quắc cần câu, ít nhất lúc này vẫn chưa. Cuối cùng hắn cũng nhận ra có người đang dìu hắn, nhưng phải một lúc lâu sau hắn mới nhìn rõ người này là ai. Hắn chớp chớp mắt nhìn mãi mới ồ lên: “Hóa ra cô cũng uống say rồi à?” Điền Tư Tư nói: “Ta chẳng uống giọt nào thì làm sao mà say được?” Tần Ca nói: “Nếu cô không say thì sao ta lại phải dìu cô?” Điền Tư Tư thở dài: “Không phải huynh dìu ta mà là ta đang dìu huynh.” Tần Ca chợt cười, lộ vẻ ngạc nhiên, nhéo mũi Điền Tư Tư: “Cô còn nói cô không say? Cô uống nhiều đến nỗi mũi lệch lên đằng tai rồi, một cái mũi biến thành hai cái.” Điền Tư Tư hận không thể đẩy hắn xuống cống cho rồi, nàng nghiến răng nói: “Huynh đứng thẳng lên chút được không?” Tần Ca nói: “Không thể.” Điền Tư Tư hỏi: “Vì sao?” Tần Ca chỉ tay xuống đất: “Vì ta đang muốn xuống.” Hắn lại thấp giọng, làm ra vẻ thần bí: “Cô biết vì sao ta muốn đi xuống không?” Điền Tư Tư hậm hực: “Vì ở dưới đó không có hòa thượng chứ gì?” Tần Ca cười lớn: “Hoàn toàn chính xác, hòa thượng đã đến sòng bạc tụng kinh rồi.” Hắn cười gập cả lưng, cười đến nỗi thở không ra hơi. Điền Tư Tư nhìn hắn, vừa giận vừa buồn cười, nàng không biết nên tống hắn đi đâu mới phải. Tần Ca đột nhiên vùng ra, lao đến một góc tường, ói mửa không ngừng. Hắn ói ra thực không ít, nhưng Điền Tư Tư lại mong hắn ói ra nhiều một chút. “Người say rượu sau khi nôn ói, có lẽ sẽ tỉnh hơn.” Nàng nghĩ thế vì nàng chưa uống say bao giờ. Kẻ say thật sự dù có làm cách nào cũng không tỉnh ngay được, sau khi nôn ói, hơi rượu càng bốc lên, ngược lại càng say tợn. Tần Ca nôn ói xong liền tức thì gục xuống, chớp mắt đã ngáy vang như sấm. Điền Tư Tư sốt ruột lớn tiếng: “Này, sao lại ngủ ở đó!” Tần Ca không nghe thấy gì nữa. Điền Tư Tư đành phải tới lay hắn thật mạnh, lay mãi cuối cùng hắn cũng mắt nhắm mắt mở tỉnh lại nhìn nàng. Mắt hắn chỉ nhỏ bằng một phần ba lúc bình thường, nhưng lưỡi thì to gấp ba lúc bình thường. Điền Tư Tư lo lắng: “Huynh ngủ ở đây lỡ bị người khác thấy thì sao? Đừng quên huynh là một đại nam nhân, đại anh hùng.” Tần Ca cố nén cười: “Anh hùng? Anh hùng bao nhiêu tiền một cân? Có mang đến bán ở sòng bạc được không?” Hắn lại thấp giọng nói khẽ: “Ta nói cho cô một bí mật nhé?” Điền Tư Tư cười khổ gật đầu: “Huynh nói đi.” Tần Ca nói: “Ta muốn làm đủ mọi việc, chỉ không muốn làm anh hùng, cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào.” Dứt lời, hắn lại cất tiếng ngáy. Điền Tư Tư cũng bó tay. Người này lay không tỉnh, nhấc lên không nổi. Một người sau khi uống say hình như luôn tăng thêm vài cân. Điền Tư Tư muốn bỏ mặc hắn ở đó cho rồi, nhưng nàng chưa nhẫn tâm đến mức đó, huống chi hắn lại là đại anh hùng, đại nhân vật mà nàng hằng ngưỡng mộ. Rất nhiều nữ nhân nghe danh Tần Ca là phấn khích cơ hồ muốn ngất xỉu. Nếu họ thấy bộ dạng Tần Ca lúc này, không biết sẽ có cảm nghĩ gì. Đương nhiên họ không thấy, cho nên họ may mắn hơn Điền Tư Tư nhiều. Điền Tư Tư hở dài, chợt để ý dải khăn lụa đỏ trên cổ Tần Ca. Dải lụa tượng trưng cho lòng hiệp nghĩa, can đảm và nhiệt tình. Sắc đỏ rực như ánh mặt trời vừa lên. Nhưng giờ đây nó giống cái gì? Khăn lau. Một cái khăn vừa lau bảy, tám cái bàn, dính đầy mồ hôi, rượu, lại thêm mấy thứ Tần Ca vừa ói ra nữa. Biết bao thiếu nữ đa tình trên giang hồ, nếu nhìn thấy cái khăn của hắn lúc này không biết trong lòng sẽ nghĩ gì? Điền Tư Tư không dám nghĩ ngợi thêm. “Dù sao hắn cũng chỉ say rượu. Người ai cũng có thể có lúc uống say, đó đâu phải tội ác tày đình chi.” Nàng thở dài, ngồi bệt xuống, dùng khăn của mình lau mặt cho Tần Ca. Khăn của nàng tất nhiên cũng màu đỏ, đỏ như nhiệt huyết tình yêu. Nhưng tình cảm của nàng không còn rạo rực như sáng nay nữa. Không phải vì nàng thất vọng với Tần Ca, mà do dạ dày của nàng. Nàng dám chắc với mình rằng dù bây giờ có muốn ói cũng không có gì để ói ra. Một người bụng lép kẹp, ngồi trong con hẻm nhỏ tối thui, gió đêm lạnh buốt, lại phải nghe tiếng ngáy to như sấm của một kẻ say. Ngươi nói xem nhiệt huyết của nàng làm sao sôi sục lên nổi? ———————————— Trời sáng rồi. Trời sáng nhanh thật, khi Điền Tư Tư trông thấy ánh ban mai yếu ớt chiếu trên góc tường đối diện, nàng nhận ra mình vừa ngủ quên. Nàng không hiểu vì sao mình lại ngủ được. Tần Ca vẫn nằm một đống trong góc tối gần đó, tiếng ngáy nhỏ hơn đêm qua. Điền Tư Tư từ góc tường đứng dậy, cổ vừa mỏi vừa nhức, nàng cố xoay cổ một hai cái, chợt phát hiện một chuyện kỳ lạ. Trên người nàng có thêm một tấm thảm. Đêm qua trên người nàng không có tấm thảm này, vì lúc đó nàng rất đói và lạnh, nên mới ngồi ủ rũ trong góc tường này, không biết làm thế nào qua được đêm nay. Nàng lại nghĩ tới tên đại đầu quỷ kia, lúc này đã ăn no, leo lên giường đánh một giấc, không chừng bên cạnh còn có một cô nương giống nhu Trương Hảo Nhi. Đó là điều cuối cùng nàng nghĩ tới. Sau đó nàng ngủ thiếp đi. Tấm thảm này ở đâu ra vậy?” Thảm giống như bánh nhân thịt, không thể từ trên trời rơi xuống. Chẳng lẽ Tần Ca nửa đêm tỉnh dậy, đi tìm thảm đắp cho nàng? Tần Ca vẫn nằm ở chỗ hôm qua, hình như vẫn tư thế đó không thay đổi gì. Điền Tư Tư cắn môi, đứng đần ra một hồi lâu. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một người có thể đã đắp tấm thảm cho nàng. Nhưng nàng không tin hắn lại làm vậy. Nàng thà không tin. Tần Ca lúc đứng lên thì rất thẳng, rất vững vàng, nhưng tướng ngủ trông không ưa nhìn lắm. Nhìn dáng hắn nằm ngủ trông chẳng khác gì con tôm khô. May mà đây là ngõ cụt, chỉ có cửa sau của vài căn nhà. Đêm qua không hiểu nàng gà gật thế nào lại đi vào đây, giờ nghĩ lại thấy cũng hên. Lỡ có ai nhìn thấy Điền đại tiểu thư ngủ trong con hẻm này thì thật mất mặt quá. Nhưng lúc này trời sáng rồi, mấy cánh cửa sau kia có thể có người ra vào bất cứ lúc nào. Nàng hạ quyết tâm lần này nhất định phải gọi Tần Ca dậy. Nàng lay hắn thật mạnh. Tần Ca chợt kêu lên, rốt cuộc cũng mở mắt, tay ôm đầu, miệng làu bàu: “Cô làm gì vậy? Đầu ta sắp bị cô lay đến vỡ ra rồi đây.” Điền Tư Tư cắn môi: “Vỡ ra càng tốt, tiện thể mang não huynh đi rửa luôn một thể.” Lúc này Tần Ca mới nhìn rõ nàng là ai, bật cười nói: “Thì ra là cô! Cô đến đây làm gì thế?” Điền Tư Tư hậm hực: “Vì ta gặp phải một tửu quỷ say.” Ban đầu nàng quyết tâm sẽ hết sức dịu dàng, ân cần với Tần Ca một chút, để hắn thấy nàng không những xinh đẹp mà tương lai có thể làm một nương tử chu đáo. Nhưng cơn giận của Điền đại tiểu thư hễ bốc lên là mấy chuyện đó nàng quên sạch. Tần Ca ôm đầu, vẫn ngồi đó thở dốc. Điền Tư Tư thất hắn nhăn nhó mặt mày, bèn hỏi: “Huynh khó chịu à?” Tần Ca cười khổ: “Cực kỳ khó chịu, còn khó chịu hơn bị bệnh nặng nữa.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao cảm thấy khó chịu?” Tần Ca nói: “Hễ đêm hôm trước uống say là hôm sau sẽ thấy khó chịu.” Điền Tư Tư nói: “Đã biết vậy sao còn uống bạt mạng?” Tần Ca nghiêm mặt nói: “Nam nhân uống rượu mới giống nam nhân.” Điền Tư Tư thở dài: “Bộ dạng say khướt đó mà chứng tỏ huynh là anh hùng sao? Chỉ chứng tỏ huynh là tửu quỷ thôi.” Tần Ca nói: “Anh hùng cũng được, tửu quỷ cũng chẳng sao, mọi nam nhân đều hơn mấy tay ẻo lả.” Điền Tư Tư nói: “Mấy người đó tuy ẻo lả nhưng ít ra họ không bị khó chịu như huynh lúc này.” Tần Ca lắc đầu: “Chuyện của nam nhân chúng tôi, nữ nhân các cô tốt nhất đừng hỏi nhiều quá.” Rốt cuộc hắn cũng đứng dậy, vỗ vai Điền Tư Tư: “Đi, ta mời cô uống rượu.” Điền Tư Tư tròn mắt: “Huynh vẫn muốn uống tiếp?” Tần Ca đáp: “Đương nhiên.” Điền Tư Tư nói: “Huynh không sợ lại khó chịu nữa à?” Tần Ca nói: “Khó chịu là một chuyện, uống rượu là chuyện khác. Đạo lý này nữ nhân các cô không hiểu được đâu.” Hắn cười: “Huống chi ta đã uống thành con ma men, bây giờ uống tiếp là hết khó chịu ngay.” Điền Tư Tư nói: “Uống nữa lỡ đâu ngày mai lại khó chịu thì sao?” Tần Ca cười: “Chuyện ngày mai ai biết đâu mà quản, mà cho dù ngày mai có khó chịu vẫn cứ uống tiếp.” Điền Tư Tư thở dài, lẩm bẩm: “Giờ mình đã biết tửu quỷ từ đâu tới.” Tần Ca không nghe nàng nói gì, hắn lau vết mồ hôi trên quần áo, chỉnh lại dải khăn trên cổ, đứng thẳng dậy, ưỡn ngực, đi ra khỏi con hẻm. Một người nằm trong góc tối là một chuyện, lúc đi ra ngoài vẫn phải đường hoàng. Cho dù trong người đang khó chịu muốn chết, trên mặt không được lộ ra một chút khó chịu nào. Lúc này trên mặt hắn tuy không rạng rỡ hồng hào, nhưng vẫn có chút khí khái anh hùng, dải khăn lụa đã được chỉnh lại cân đối, lại khẽ tung bay trong gió. Điền Tư Tư không thể không thừa nhận, dải lụa của hắn đúng là làm từ chất liệu xịn. Tần Ca đứng đợi nàng ở đầu hẻm, đợi nàng đi ra rồi hắn mới hỏi: “Bây giờ cô thấy bộ dạng ta thế nào?” Điền Tư Tư cười ngặt nghẽo, nụ cười thật đẹp: “Ít ra cũng không giống con mèo say nữa.” Nàng buột miệng hỏi: “Huynh định uống rượu ở đâu?” Tần Ca nói: “Đương nhiên là trà quán lớn nhất trong thành.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Trà quán?” Tần Ca nói: “Giờ này chỉ có trà quán mở cửa thôi.” Điền Tư Tư nói: “Trà quán cũng bán rượu ư?” Tần Ca cười: “Trong trà quán, ngoại trừ trà ra hầu như thứ gì cũng có.” Điền Tư Tư lại cười, nhưng rồi đột ngột cau mày nói: “Trên người huynh có còn ngân lượng không?” Tần Ca nói: “Không.” Hắn đáp tỉnh khô. Điền Tư Tư càng cau mày thêm: “Không có tiền thì làm sao mua được rượu?” Tần Ca cười: “Ta uống rượu còn phải dùng ngân lượng đi mua sao?” Điền Tư Tư ngơ ngác: “Không mua bằng ngân lượng thì mua bằng gì?” Tần Ca ưỡn ngực đáp: “Ta chỉ cần đi vào đó sẽ có vô số người mời ta uống rượu.” Điền Tư Tư nói: “Huynh không thấy ngượng à?” Tần Ca nói: “Có gì mà ngượng? Họ mời được ta là vận khí của họ, ta uống rượu của họ là cho họ nở mày nở mặt.” Hắn cười nói tiếp: “Làm đại anh hùng kể ra cũng có cái hay.” Điền Tư Tư cũng bật cười. Nàng chợt cảm thấy người này tuy không vĩ đại như trong tưởng tượng của nàng, nhưng hắn thành thực hơn rất nhiều. Dù sao hắn cũng còn trẻ. Tuy có nhiều khuyết điểm nhưng hắn cũng có chỗ đáng yêu. Hắn là một anh hùng nhưng cũng là người. Một người đang sống sờ sờ, có máu có thịt. Điền Tư Tư cười: “Nếu họ mà thấy bộ dạng say quắc cần câu của huynh tối qua thì chắc họ chả dám mời huynh nữa đâu.” Tần Ca nói: “Bộ dạng đó họ không thấy được đâu, ta chỉ cho họ thấy ta đánh bạc hào phóng thế nào, nốc rượu ừng ực ra sao, đến lúc ta say khướt, thua nhẵn túi, bộ dạng thảm hại đó ta quyết không để người khác thấy.” Hắn cười nói tiếp: “Chắc cô đã nghe qua chuyện ta hứng vài trăm nhát đao?” Điền Tư Tư gật đầu cười: “Ta nghe cũng khoảng vài trăm lần rồi.” Tần Ca nói: “Thế cô có nghe nói, sau khi ta trúng đao, bò trên đất mà về, nửa đêm tỉnh lại, đau đớn lăn lộn trên đất, khóc rống lên, kêu cứu om sòm?” Điền Tư Tư nói: “Chưa từng nghe qua.” Tần Ca mỉm cười: “Đúng vậy. Bây giờ cô đã hiểu ý ta chưa?” Điền Tư Tư quả thực đã hiểu. Những gì người giang hồ thấy được, nghe được chỉ là mặt huy hoàng xán lạn của hắn mà thôi. Họ quên mất đằng sau vẻ huy hoàng luôn có một mặt tối tăm. Đừng nói Tần Ca, mà e rằng mọi anh hùng hào kiệt từ cổ chí kim đều không ngoại lệ. Cũng như người ta chỉ thấy vẻ uy phong và vinh quang của đại tướng mà quên đi vạn cỗ xương khô trên chiến trường. Điền Tư Tư thở dài nói: “Không ngờ huynh lại hiểu chuyện nhiều như vậy.” Tần Ca nói: “Một người lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng học được chút gì đó.” Điền Tư Tư chớp mắt: “Huynh có biết hôm qua trong mắt ta, huynh là người thế nào không?” Tần Ca lắc đầu. Điền Tư Tư cười: “Một ngốc tử lỗ mãng.” Tần Ca ngơ ngác: “Ngốc tử?” Điền Tư Tư nói: “Vì ngay đến Trương Tử Phòng là ai huynh cũng không biết.” Tần Ca chợt chớp chớp mắt: “Cô cho rằng ta không biết thật à?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang