Đại Nhân Vật
Chương 16 : Người khách không vội
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 14:07 17-07-2024
.
CHƯƠNG 16: Người khách không vội
Tác giả: Cổ Long
Biên dịch: Robin Lee
————————————-
Đạo sĩ vẫn đang ngồi thiền, hòa thượng tụng kinh, tú tài đọc sách, ai làm việc nấy rất tập trung.
Tần Ca thong thả tới gần.
Hắn đi rất chậm, rất thong dong, không phải vì hắn đã nốc năm, sáu cân rượu, do sợ nên bước chân không gấp, mà vì hắn làm gì trước tiên cũng phải thu hút sự chú ý của người khác đã.
Hắn rất thích lúc người khác dõi theo mình, ánh mắt đó mang theo ba phần kính trọng, bảy phần ghen tị.
Điểm này hắn làm rất tốt.
Mọi ánh mắt đang đổ dồn vào hắn, gian nhà lớn đột nhiên im bặt, ngay cả tiếng đổ xúc xắc cũng dừng hẳn.
Nụ cười trên gương mặt Tần Ca rất tự nhiên, hắn chậm rãi tới bên tú tài, ân cần hỏi: “Tú tài đang đọc sách gì thế?”
Tú tài không nghe thấy.
Trong mắt người giang hồ, tú tài đồng nghĩa với bần cùng, vị tú tài này cũng không ngoại lệ. Hắn mặc bộ y phục xanh lam giặt nhiều đến bạc thếch, khuôn mặt vàng vọt gầy gò, bộ dạng thiếu ăn trầm trọng.
Hắn đang xem sách say mê đến nỗi mặt mài hớn hở như hoa, đột nhiên đập bàn quát lớn: “Hay cho một Trương Tử Phòng, hay cho một Chu Hợi, một chùy này tuy không trúng, cũng đủ kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, thật thống khoái, thật ngưỡng mộ làn sao.”
Dứt lời, hắn bưng chén rượu trên bàn cạn một hơi.
Tần Ca buột miệng hỏi: “Trương Tử Phòng là ai? Chu Hợi là ai? Phải chăng là cao thủ sử chùy trên giang hồ?”
Tú tài bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hệt như nhìn một con lạc đà vừa đi tới, hoàn toàn không có một chút kính trọng nào.
Hắn nhìn kỹ Tần Ca rồi mới cau mày hỏi: “Trương Tử Phòng chính là Trương Lương, Trương Lưu hầu, lẽ nào túc hạ ngày đến tên người này cũng chưa từng nghe qua?”
Tần Ca cười: “Chưa từng. Ta chỉ biết trong giang hồ hiện nay, đệ nhất cao thủ sử chùy là Lam đại tiên sinh, ông ấy là hảo bằng hữu của ta.”
Hắn vẫn cười rất thoải mái, tiếp lời: “Người tên Trương Lương tú tài nói, nếu cũng là hảo hán, lần tới nếu gặp, ta cũng nên thỉnh giáo ông ấy vài chiêu.”
Tú tài nghe dứt câu, dường như vừa bị người tát cho một cái lệch cả mũi, lập cập bưng chén rượu uống, thở dài lẩm bẩm: “Trẻ nít không thể dạy, gỗ mục không thể tạc. Túc hạ nên tránh xa ra, chớ để ta nhiễm phải một thân tục khí của túc hạ.”
Tần Ca sầm mặt lại: “Ngươi muốn ta đi?”
Tú tài đáp: “Ý là như vậy.”
Tần Ca nói: “Ngươi có biết ta đến đây làm gì không?”
Tú tài lim dim: “Nhân tâm ở cách bụng, biết người biết mặt không biết lòng, túc hạ nghĩ gì làm sao ta biết?”
Tần Ca nói: “Được, vậy ta cho ngươi biết, ta đến để đuổi ngươi đi.”
Tú tài có vẻ kinh ngạc: “Đuổi ta đi? Cớ gì đuổi ta đi?”
Tần Ca nói: “Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Tú tài đáp: “Sòng bạc.”
Tần Ca nói: “Ngươi đã biết thì đáng lẽ không nên tới.”
Tú tài nói: “Nơi này ngay cả kỹ nữ cũng có thể đến, vì sao tú tài không được đến?”
Tần Ca nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Tú tài nói: “Đương nhiên đến đọc sách, tú tài một ngày không đọc sách liền cảm giác toàn thân bị nhiễm tục khí.”
Hắn trứng mắt nhìn Tần Ca: “Tú tài có thể đọc sách không?”
Tần Ca đáp: “Có thể”
Tú tài nói: “Tú tài đã được đến, được đọc sách, thế sao ngươi lại đuổi tú tài? Ngươi có lý hay tú tài có lý?”
Tần Ca nói: “Tú tài có lý.”
Tú tài nói: “Nếu tú tài đã có lý,vậy ngươi tránh ra xa đi.”
Tần Ca nói: “Ta không đi, ngươi đi.”
Tú tài ngơ ngác: “Vì sao?”
Tần Ca nói: “Vì từ trước đến nay ta không nói lý lẽ với tú tài bao giờ.”
Tú tài chợt nhảy dựng lên: “Ngươi quả thực không nói lý?”
Tần Ca đáp: “Không.”
Tú tài xắn tay áo lên: “Ngươi muốn đánh nhau?”
Tần Ca bật cười: “Lần này ngươi đoán đúng rồi.”
Tú tài vẫn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đã không nói lý lẽ với tú tài, vì sao tú tài phải đánh nhau với ngươi?”
Hắn chầm chậm buông ống tay áo xuống: “Ta thấy ngươi nên đi nhanh đi là hơn, không thì ta…”
Tần Ca nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tú tài nói: “Thì ta đi, ngươi không đi, ta đi. Ngươi không đi thật à?”
Tần Ca nói: “Thật.”
Tú tài nói: “Được, nếu ngươi quả thực không đi thì ta đi đây.”
Không ngờ hắn nói đi là đi thật, hoàn toàn không giả.
Tần Ca cười lớn, uống nốt chén rượu của tú tài rồi mới đi tới bên đạo sĩ: “Tú tài đó có phải bằng hữu của đạo sĩ không?”
Đạo sĩ chắp tay nói: “Hồng hoa lục diệp thanh liên ngẫu, Tam giáo* vốn cùng một nhà, muôn vạn chúng sinh có ai không phải bằng hữu của bần đạo?”
*Tam giáo: Phật giáo, Nho giáo, Đạo giáo.
Tần Ca nói: “Nếu tú tài đã có thể đến đây thì đương nhiên đạo sĩ cũng có thể.”
Đạo sĩ nói: “Đúng là như vậy.”
Tần Ca nói: “Tú tài đã có thể đọc sách ở đây, đương nhiên đạo sĩ cũng có thể ngồi thiền.”
Đạo sĩ cười: “Thí chủ quả là người hiểu chuyện.”
Tần Ca nói: “Ta còn hiểu rõ một chuyện nữa.”
Đạo sĩ nói: “Xin thỉnh giáo.”
Tần Ca nói: “Tú tài đã đi, đạo sĩ cũng nên đi cùng.”
Đạo sĩ nghĩ ngợi rồi nói: “Đạo sĩ đi rồi, hòa thượng cũng nên đi cùng.”
Tần Ca cười: “Đạo sĩ quả là người hiểu chuyện.”
Đạo sĩ nói: “Nhưng chẳng hay hòa thượng có phải người hiểu chuyện không?”
Hòa thượng đáp: “Không phải.”
Đạo sĩ nói: “Lẽ nào ngươi là hòa thượng hồ đồ.”
Hòa thượng nói: “Ta không vào địa ngục thì ai vào? Hòa thượng không hồ đồ thì ai hồ đồ?”
Đạo sĩ nói: “Hòa thượng nếu đã muốn xuống địa ngục vậy cũng không khó, nơi này đâu có cách địa ngục bao xa.”
Hòa thượng mỉm cười: “Nếu đã vậy, thỉnh đạo huynh dẫn đường.”
Đạo sĩ cũng mỉm cười: “Trước mặt đại sư, bần đạo nào dám tranh đi trước?”
Hòa thượng nói: “Mời đạo huynh.’
Đạo sĩ nói: “Mời đại sư.”
Hà thượng nhìn Tần Ca, nói: “Thế còn vị thí chủ này, phải chăng cũng muốn đồng hành cùng bần tăng?”
Đạo sĩ chắp tay cười nói: “Đại sư và bần đạo đi trước, vị thí chủ này sẽ đến nhanh thôi.”
Hòa thượng nói: “Nếu đã vậy, bần tăng đành đợi nơi địa ngục, A Di Đà Phật.”
Đạo sĩ nói: “Phật pháp vô biên.”
Hòa thượng nói: “Thiện tai thiện tai.”
Hai người chắp tay, miệng lầm rầm tụng kinh, hành lễ với Tần Ca.
Sau đó cười bỏ đi.
Ra đến cửa, hòa thượng chợt quay đầu nhìn Tần Ca, cười nói: “Mong thí chủ không quên ước hẹn hôm nay.”
Đạo sĩ nói: “Hắn không quên được đâu.”
Hòa thượng nói: “Đạo trưởng sao lại nắm rõ tâm ý hắn như vậy?”
Đạo sĩ mỉm cười: “Đường xuống địa ngục dễ đi lắm.”
Hòa thượng mỉm cười: “Không sai, đi xuống dễ hơn đi lên nhiều.”
Đạo sĩ cười: “Mà còn nhanh hơn nữa.”
Cả hai cười vang, quay đầu đi thẳng.
Tần Ca cũng muốn cười, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác không cười nổi.
Những người khác chỉ cười gượng gạo, bởi lẽ họ hơi thất vọng.
Ai nấy đều cho rằng đạo sĩ, hòa thượng và tú tài kia không phải người biết an phận, ai nấy đang chờ xem kịch hay giữa Tần Ca và ba người đó, không ngờ họ lại ngoan ngoãn rời đi, nói đi là đi, không nhiều lời.
Có kẻ đang xì xào bàn tán.
“Ba người kia rốt cuộc đến làm gì nhỉ?”
“Chắc chắn không phải đến tụng kinh tọa thiền rồi.”
“Nếu họ đến sinh sự thì sao lại ngoan ngoãn đi như vậy?”
“Đương nhiên là họ thấy dải khăn lụa đỏ trên cổ Tần Ca.”
“Nếu không có thịnh danh của Tần đại hiệp, làm sao trấn áp được họ, bắt họ khai thật như vậy?”
“Tần Ca quả thực phi thường.”
“Cãi lý với tú tài là dốt, gây sự với Tần đại hiệp là ngu.”
Điền Tư Tư đang khó chịu, nghe những lời này lại vui hẳn lên. Nghe người khác khen ngợi Tần Ca, nàng còn sung sướng hơn cả Tần Ca.
Nàng thấy lạ không hiểu sao Tần Ca lại không có vẻ vui mừng. Tần Ca chợt cười lớn, dường như bây giờ mới thấy chuyện vừa rồi thật khôi hài, nói không chừng bây giờ men rượu trong bụng mới bốc lên.
Hắn cười không ngừng, dần dần không còn vẻ cười của “đại hiệp” nữa, Điền Tư Tư bất giác đi tới bên hắn, khẽ kéo một góc áo hắn, thấp giọng: “Nè, người ta đang nhìn huynh đấy.”
Tần Ca vẫn cười ha hả, gật đầu không ngừng: “Ta biết họ đang nhìn ta.”
Điền Tư Tư nói: “Huynh không cười nhỏ tiếng một chút được à?”
Tần ca đáp: “Không thể.”
Điền Tư Tư thắc mắc: “Vì sao?”
Tần Ca đáp: “Vì ta buồn cười quá, không cười không được.”
Điền Tư Tư hỏi: “Chuyện gì buồn cười như vậy?”
Tần Ca đáp: “Hòa thượng…”
Điền Tư Tư nói: “Hòa thượng làm sao?”
Tần Ca nói: “Ông ta nói sẽ chờ ta ở địa ngục.”
Điền Tư Tư nói: “Vậy có gì buồn cười?”
Tần Ca nói: “Chỉ có một điểm.”
Điền Tư Tư nói: “Điểm nào?”
Tần Ca nói: “Ông ta không biết ta đã từ địa ngục trốn ra.”
Hắn cố tình thấp giọng, làm ra vẻ thần bí, khe khẽ nói: “Cô có biết vì sao ta phải từ đó trồn đi không?”
Điền Tư Tư đành lắc đầu.
Tần Ca nói: “Vì ở đó có hòa thượng.”
Chưa dứt câu, hắn lại lăn ra cười.
Điền Tư Tư nhìn hắn, trong lòng cảm thấy nghi ngờ: “Người này có thật là Tần Ca không nhỉ?”
Nàng đã nhận lầm một lần, lần này không thể nhận lầm nữa.
Chỉ tiếc nàng không biết Tần Ca thật ra trông như thế nào.
May sao lúc này Kim đại hồ tử tới, trên tay bưng một chiếc khay đựng hàng chồng ngân phiếu dày cộm.
Kim đại hồ tử cười: “Đây là chút thành ý, thỉnh Tần đại hiệp nhận cho.”
Tần ca nói: “Được.”
Hắn quả là người cởi mở, hoàn toàn không khách khí.
Kim đại hồ tử nói: “Ngoài chỗ này ra, bản phường còn có món lễ mọn khác kính dâng Tần đại hiệp.”
Tần Ca nói: “Ông muốn tặng ta thứ gì?”
Kim đại hồ tử nói: “Một cơ hội.”
Tần Ca nói: “Cơ hội gì?”
Kim đại hồ tử đáp: “Cơ hội giúp Tần đại hiệp gỡ gạc.”
Tần Ca cười ha hả: “Hay, đánh vậy mới sướng.”
Kim đại hồ tử đang cười, điệu cười như cú mèo bị vặt trụi lông. Hắn cười nói: “Nhưng chẳn hay Tần đại hiệp muốn đổ như thế nào?”
Tần Ca nói: “Đổ thế nào cũng được.”
Kim đại hồ tử xoa tay: “Phải phải, đổ thế nào cũng vậy, kẻ thắng vẫn thắng.”
Hắn mỉm cười: “Kẻ thua, đổ kiểu gì vẫn thua.”
Cho nên Tần Ca lại thua, hắn thua là phải.
Vì thần cờ bạc ghét nhất tửu quỷ, bất kể ai hễ uống say, dù sắp thắng cũng thành thua, mà còn thua sạch bách, thua mau.
“Lần tới sẽ có dịp gỡ gạc,” Ý tứ của câu này thực ra là “lần tới sẽ có dịp thua nhẵn túi.”
Ngươi đã đến sòng bạc thì sớm muộn cũng có cơ hội này.
Ai nấy đang vây kín xung quanh để xem, ai nấy đều tỏ vẻ tiếc cho hắn, dù là thật hay giả bộ thì cũng là tiếc.
Cơ hội để “tứ ngũ lục” gặp “báo tử” e cũng không nhiều.
Lại có kẻ xì xào: “Chuyện như thế này chắc chỉ có Tần đại hiệp mới gặp phải.”
Lời này có ý gì?
“Phải, như vậy cũng tính là có vận khí đấy chứ.”
Thua nhẵn túi mà bảo là có vận khí? Vậy cũng nói ra được.
“Tần đại hiệp tuy thua lần này, nhưng trong việc khác nhất định sẽ gặp may lớn. Vận may đánh bạc thực ra đâu có hay ho gì, con bạc gặp vận đen tất việc khác sẽ gặp vận đỏ.”
Câu này nghe cũng có lý, ít nhất Tần Ca thấy có lý, vì hắn đã uống thêm bốn, năm cân rượu vào bụng rồi.
Một người đã uống chừng mười cân rượu, trên đời chẳng có gì là không có lý.
Cũng như vậy, một người đã uống mười cân rượu thì chẳng nói được gì nữa.
Mọi người còn đang xúm quanh bàn, nhìn ba hột xúc xắc trong bát.
Ba con sáu.
Kim đại hồ tử chỉ đổ bừa mà cũng được ba con sáu, thế này người không phục cũng không xong.
Tần Ca đột nhiên thấy Kim đại hồ tử còn có dáng “đại hiệp” hơn hắn.
Trong sòng bạc, chỉ có kẻ thắng mới là anh hùng.
Vì vậy Tần Ca rời khỏi đám đông.
Hắn bước đi liêu xiêu loạng choạng, bỗng va phải một người.
Một hòa thượng.
Tần Ca cau mày lẩm bẩm: “Sao hôm nay gặp lắm hòa thượng thế nhỉ? Chẳng trách đổ mãi cứ thua.”
Vị hòa thượng kia mỉm cười: “Hôm nay thí chủ gặp được mấy vị hòa thượng?”
Tần Ca đáp: “Tính cả ông là hai.”
Hòa thượng cười: “Tính cả ta vẫn chỉ có một thôi.”
Tần Ca ngẩng đầu lên nhìn kỹ, liền nhận ra vị hòa thượng trước mặt chính là người ban nãy, khuôn mặt tròn tròn, khi cười trông rất giống phật Di Lặc.
.
Bình luận truyện