Đại Nhân Vật

Chương 15 : Bản sắc đại anh hùng

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:07 17-07-2024

.
CHƯƠNG 15: Bản sắc đại anh hùng Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ————————————————————- Điền Tư Tư cúi đầu, tưởng chừng như nước mắt chực trào ra đến nơi: “Ta và hắn vốn không có quan hệ gì cả, ta chỉ đi cùng hắn đến đây chơi thôi, ai ngờ hắn…hắn…” Tần Ca đột nhiên đập bàn rầm một cái, nói lớn: “Sao lại có chuyện như vậy, chẳng lẽ trên đời không còn vương pháp nữa hay sao?” Hắn sải bước đi đến trước mặt Dương Phàm, trừng mắt: “Ngươi dựa vào đâu mà dám đem bán cô nương này?” Dương Phàm thở dài: “Vì ta là quỷ cờ bạc, mà lại thua mau quá.” Lý do này xứng đáng ăn ba trăm gậy vào mông. Ai ngờ Tần Ca lại có vẻ thông cảm: “Cái này cũng khó trách ngươi, ngươi cần bao nhiêu?” Dương Phàm chợt cười cười: “Tần đại hiệp đã ra mặt, ta không cần ngân lượng gì nữa.” Hắn đứng dậy, phủi phủi áo quần, đi thẳng không ngoái đầu lại. Điền Tư Tư nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác khó chịu. “Dù sao tên đại đầu quỷ này cũng không thể nói là người xấu, sau này mình nhất định phải tìm cơ hội báo đáp hắn.” Nàng chợt nhớ ra Điền Tâm. “Hắn chưa lập gia thất, Điền Tâm lại rất thích hắn, sao mình không gả Điền Tâm cho hắn nhỉ?” Chỉ tiếc là không thấy Điền Tâm đâu nữa. Điền Tâm đi từ bao giờ? Đi đâu? Điền Tư Tư hoàn toàn không hay. Khi nãy trong một tích tắc, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy Dương Phàm, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Dương Phàm, những người khác, chuyện khác nàng đều không để tâm. Thế là thế nào? Điền đại tiểu thư không biết, mà dù có biết nàng cũng không đời nào thừa nhận. Nàng thở dài, quay đầu lại, mới phát hiện Tần Ca đang đứng đó nhìn nàng, trên gương mặt phảng phất ý cười như có như không. Nàng chịu bao nhiêu vất vả, trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ mới tính là đã quen biết đại nhân vật phi thường này, vậy mà khi nãy ngay cả hắn nàng cũng quên bẵng mất. Chẳng lẽ địa vị của đại nhân vật này trong lòng nàng lại không bằng Trư Bát Giới kia? Tần Ca vẫn đang nhìn nàng, dường như đợi nàng nói trước, nhãn thần trong sáng vô cùng, có uy lực áp chế người, tuy có vài sợi tơ máu do mệt mỏi. “Một người bận rộn như hắn đương nhiên không có nhiều thời gian ngủ.” Nàng nở nụ cười xinh đẹp: “Đa tạ Tần đại hiệp cứu mạng, nếu không…ta cũng không biết làm thế nào?” Tần Ca nói: “Cô quen biết ta?” Điền Tư Tư nhìn dải khăn lụa đỏ trên cổ hắn: “Trên giang hồ có mấy ai chưa nghe danh Tần đại hiệp?” Tần Ca nói: “Cô sớm biết ta nhất định sẽ cứu cô?” Điền Tư Tư nói: “Tần đại hiệp vì nghĩa quên mình, trên giang hồ ai cũng biết.” Tần Ca thong thả nói: “Vì cô biết ta nhất định sẽ cứu cô, cho nên ban nãy mới nhờ người kia đem bán cô, đúng không?” Điền Tư Tư sững sờ. Nàng không ngờ Tần Ca lại nhìn thấu tâm tư nàng, càng không ngờ hắn sẽ nói thẳng ra. “Làm sao ngài biết?” Lời vừa nói ra, nàng đã hối hận. Những lời này chẳng khác nào nói với Tần Ca mọi ban nãy chỉ là diễn kịch. Tần Ca cười lớn: “Có gì đâu mà không biết? Cô nghĩ biện pháp này rất hay, nhưng ta chẳng thấy hay chút nào, vì ít nhất đã có bảy, tám cô nương xài chiêu này trước mặt ta.” Điền Tư Tư mặt đỏ như gấc chín, chỉ hận không thể đào một lỗ nẻ chui xuống trốn. Tần Ca chợt nói: Nhưng cô không giống những người khác ở một điểm.” Điền Tư Tư cắn môi, thu hết can đảm hỏi: “Điểm…điểm nào?” Tần Ca mỉm cười: “Cô xinh đẹp hơn họ, cười lên cũng ngọt ngào hơn, nữ nhân cười ngọt ngào, vận khí đem đến hẳn cũng không quá tệ, cho nên…” Hắn đột nhiên kéo tay nàng: “Đi, cùng đánh với ta một ván, để xem cô có thể mang lại vận khí cho ta không.” Vậy là Điền đại tiểu thư đã quen biết Tần Ca, thậm chí còn hiểu được một chút về hắn. Nàng phát hiện Tần Ca là người dám nói dám làm, khi hắn muốn nắm tay ai, cho dù có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào hắn cũng mặc. Khi hắn muốn nói gì, cho dù có bao nhiêu đôi tai ở bên hắn vẫn nói không sót một chữ, còn như lời nói ra có làm người khác đỏ mặt tía tai, hắn chẳng quan tâm. “Nếu là tên đại đầu quỷ kia, có lẽ sẽ không vạch trần bí mật của ta trước mặt nhiều người thế này, ít nhất hắn cũng giữ lại chút thể diện cho ta.” Nàng đã hạ quyết tâm, sau này không nghĩ tới tên đại đầu quỷ kia nữa, nhưng không hiểu sao nàng thấy ai cũng đem so với hắn. “Dù sao Tần Ca cũng bộc trực hơn hắn.” Rốt cuộc Điền đại tiểu thư cũng rút ra kết luận cho mình. Nhưng kết luận này có đúng không? Bản thân nàng không biết, cho dù biết nàng cũng không thừa nhận. Điền đại tiểu thư mà thừa nhận mình sai, chắc mặt trời sẽ mọc đằng Tây. Bằng hữu thân thiết chưa chắc đã là bằng hữu tốt. Chẳng hạn như “rượu” và “cờ bạc” là một đôi bằng hữu vô cùng thân thiết, thân thiết đến mức rất ít người có thể chia rẻ, nhưng kỳ thực đôi “bằng hữu” này không hề hòa thuận gì. Cho nên quỷ rượu thường thường kiêm luôn quỷ cờ bạc. Có người vừa uống rượu đã nghĩ đến chuyện đánh bạc, có người tay vừa tung xúc xắc, miệng đã thèm rượu. Kết quả ra sao? Kết quả là “càng thua càng uống, càng uống càng thua, không say không nghỉ, sạch túi mới dừng.” Vậy nên trong sòng bạc thường phục vụ cả rượu, mà còn miễn phí, thích uống bao nhiêu thì uống. Ngươi có thể uống bạt mạng tức là có thể thua bạt mạng. Lúc này Tần Ca đang uống rượu bạt mạng. Nếu ngươi không thừa nhận hắn là kẻ hào khí như mây, cứ xem cung cách hắn uống rượu. Lúc uống rượu, có vẻ hắn và rượu là cặp oan gia trời sinh, hễ thấy rượu là bưng chén nốc vào bụng luôn, bất kể rượu nhiều hay ít, chén to hay nhỏ. “Nam nhân uống rượu như vậy mới đúng là bản sắc anh hùng.” Nhưng nếu Điền Tâm ở đây, chắc chắn sẽ nói: “Như thế không chứng tỏ hắn là đại anh hùng, chỉ là một con quỷ rượu thôi.” Tiểu quỷ bĩu môi này chẳng mấy khi nói được câu gì hay. “Nha đầu chết tiệt này chạy đâu rồi? Chẳng lẽ đi cùng tên đại đầu quỷ kia?” Điền Tư Tư cắn môi, quyết tâm ngay cả con bé cũng không nghĩ đến nữa, toàn bộ tinh thần tập trung vào Tần Ca. Sau đó nàng phát hiện Tần Ca đã thua sạch rồi. Kẻ thua sạch túi thường không có bộ dạng dễ coi, nhưng Tần Ca vẫn mặt không đổi sắc. Gã Kim đại hồ tử râu nhẵn nhụi kia không biết từ lúc nào đã đứng cạnh hắn, trên mặt ra vẻ thông cảm: “Hôm nay Tần đại hiệp phóng tay quá, thua thật không ít.” Tần Ca cười lớn: “Ta đánh bạc đã chuẩn bị tinh thần thua rồi, miễn sao chơi thật sướng tay, thua vài vạn có hề chi?” Kim đại hồ tử giơ ngón tay cái lên: “Đây mới đúng là khí phách nam tử hán, không những chơi hay mà thua cũng đẹp.” Hắn xoa xoa tay: “Mau mang năm vạn lượng nữa ra đây, để Tần đại hiệp đánh tiếp.” Tần Ca cười lớn: “Ta sớm biết ngài là người chơi đẹp, không cần ta mở miệng.” Kim đại hồ tử bỗng có vẻ khó xử, trầm mặc nói: “Chỉ có điều quy tắc ở đây, Tần đại hiệp đã biết rồi.” Tần Ca nói: “Ông muốn ta cầm đồ?” Kim đại hồ tử cười: “Bằng hữu là bằng hữu, quy tắc là quy tắc, Tần đại hiệp hào khí như mây, đương nhiên sẽ không để bằng hữu khó xử.” Tần Ca lại cười ha hả: “Ông không cần vòng vo làm gì, ông đã mang ngân lượng đến chất đống trước mặt ta, họ Tần ta quyết chẳng xài không một đỉnh nào.” Hắn vỗ ngực nói: “Ông xem trên người ta có gì đáng giá năm vạn lượng, cứ nói đi.” Kim đại hồ tử thay đổi nét mặt: “Thật ư?” Tần Ca trầm sắc mặt: “Cái gì thật giả? Chỉ cần ông nói ra, ta sẽ cho ông toại nguyện.” Kim đại hồ tử mục quang chuyển động, chợt thấp giọng nói: “Tần đại hiệp đã từng thấy ba người ngồi ở góc đằng kia không?” Hắn không cần chỉ tận mặt, mọi người cũng biết hắn đang nói ai. Bởi lẽ ba người này rất đặc biệt. Ba người này gồm có một đạo sĩ, một hòa thượng và một tú tài nghèo. Khách đến sòng bạc có đủ mọi hạng người, đôi khi có hòa thượng, đạo sĩ góp mặt cũng chẳng phải sự lạ. Lạ lùng ở chỗ, ba người này không đến đánh bạc, họ hoàn toàn không đặt cược chút gì. Trong tay hòa thượng là một chuỗi tràng hạt, miệng lẩm nhẩm thơ phú gì đó nghe như kinh Phật. Đạo sĩ nhắm mắt, chắp tay ngồi thiền. Tú tài nghèo tay trái bưng chén rượu, tay phải nâng sách, đầu quay liên tục, ra chiều hứng thú lắm. Hòa thượng tụng kinh, đạo sĩ ngồi thiền, tú tài đọc sách vốn chẳng phải chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng đến sòng bạc làm mấy chuyện này mới thật kỳ quái, kỳ quái không sao kể xiết. Ba người mỗi người chiếm một bàn, kẻ khác muốn chơi bài cũng không ngồi xuống tranh chỗ được. Ngay cả Điền Tư Tư cũng nhìn ra họ đến đây sinh sự. Nàng cho rằng phương pháp của họ không những kỳ quặc mà còn thú vị. Tần Ca cau mày: “Có phải ông muốn ta đuổi họ đi không?” Kim đại hồ tử nói: “Ý ta đúng là như vậy.” Tần Ca nói: “Sao ông không tự mình đi?” Kim đại hồ tử nói: “Vì họ vẫn chưa phá vỡ quy tắc ở đây.” Hắn thở dài nói tiếp: “Nơi đây không hề quy định khách hễ đến là bắt buộc phải đánh bạc, ngài nói không cho hòa thượng niệm kinh, đạo sĩ ngồi thiền, tú tài đọc sách có được không?” Điền Tư Tư muốn phì cười. Tuy ai cũng biết ba người kia đến sinh sự nhưng lại chẳng tìm được cớ đuổi họ đi. Tần Ca nói: “Họ đến từ lúc nào vậy?” Kim đại hồ tử nói: “Vài hôm trước đã thấy họ, nhưng lúc nào họ đến, lúc nào họ đi, chẳng ai hay biết.” Tần Ca nói: “Vì sao ông lại để họ vào?” Kim đại hồ tử lại thở dài: “Vấn đề là ở chỗ đó, không hiểu họ vào đây bằng cách nào?” Ánh mắt Tần Ca chợt sáng bừng lên, trầm giọng nói: “Như vậy ba người này cũng có chút bản lĩnh.” Kim đại hồ tử nói: “Xem ra đúng là vậy, nên nếu Tần đại hiệp không muốn rắc rối, tại hạ cũng không ép buộc.” Tần Ca cười khẩy: “Ta trời sinh lại thích rắc rối.” Kim đại hồ tử lại đổi sắc cười vui: “Vì thế năm vạn lượng này chờ Tần đại hiệp quay lại đánh tiếp.” Tần Ca cười ha hả, cạn hết số rượu còn lại trước mặt, sải bước đi tới. Tần Ca hành sự quả thật dứt khoát, nói là làm, không nhì nhằng lôi thôi. Nhưng chỉ vì năm vạn lượng bạc mà làm bảo kê cho sòng bạc, phải chăng hơi mất mặt đại hiệp? Điền Tư Tư đứng xem nãy giờ, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Nhưng đại hiệp nên làm gì? “Dám làm việc nghĩa, bảo vệ kẻ yếu, chủ trì chính nghĩa, phân giải tranh chấp…mấy việc này không những không kiếm ra văn tiền nào mà có khi còn mất tiền thêm.” “Đại hiệp cũng là người, cũng cần ăn, cần chi tiêu, có khi còn chi tiêu nhiều hơn người khác, nếu chỉ đem cho tiền chẳng hóa ra đợi chết đói?” “Đại hiệp đâu phải gà đẻ trứng vàng, làm gì có đỉnh vàng to nào từ trên trời rơi xuống trước mặt họ, lẽ nào ngươi muốn họ đi kéo xe đánh ngựa, như vậy chẳng mất mặt lắm ư?” Nghĩ tới nghĩ lui, Điền Tư Tư cho rằng hắn làm như vậy chẳng có gì sai. Chuyện gì Điền đại tiểu thư đã cho là đúng, nàng sẽ tìm lý lẽ giải thích cho ra. Người được Điền đại tiểu thư thích, nhất định là người tốt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang