Đại Nhân Vật

Chương 14 : Tần Ca, Tần Ca

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:07 17-07-2024

.
CHƯƠNG 14: Tần Ca, Tần Ca Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee —————————————————- Điền Tư Tư chợt trừng mắt hỏi hắn: “Liệu Tần tiên sinh có đến đây không? Dương Phàm đáp: “Làm sao ta biết được?” Điền Tư Tư khăng khăng: “Nhất định ngươi biết, ta có cảm giác ngươi đã quen biết hắn từ lâu, chắc hẳn hắn cũng biết ngươi.” Dương Phàm thở dài lẩm bẩm: “Sao nữ nhân có lắm suy nghĩ kỳ quái vậy nhỉ?” Cánh cửa đột nhiên mở ra. Lần này là cửa to, không phải cửa nhỏ. Gã có bộ dạng hung hăng hồi nãy bây giờ bỗng biến thành lịch sự cung kính: “Mời vào, mời vào.” Bên cạnh hắn còn có một đại hán ăn vận đẹp đẽ, mày rậm mắt to, vẻ mặt dữ tợn, râu ria cạo nhẵn nhụi, vừa thấy Dương Phàm liền ra nghênh đón, cười ha hả: “Hôm nay cơn gió nào đưa huynh đài đến đây vậy?” Dương Phàm đáp: “Một trận tà phong.” Đại hán bảnh bao kia ngớ người: “Một trận tà phong?” Dương Phàm thở dài: “Không phải tà phong thì làm sao thổi ta đến đây được?” Đại hán bảnh bao cười lớn: “Cũng đã mấy tháng rồi huynh không đem tiền tới, không sợ ngân lượng lên mốc à?” Gian nhà tuy lớn nhưng vẫn mù mịt như sương, đâu đâu cũng chật kín người. Khách thuộc đủ mọi tầng lớp, phần lớn đều bồn chồn lo lắng, vài người không có vẻ bồn chồn, thực ra chỉ đang cố tỏ ra trấn tĩnh, có lẽ mồ hôi đầm đìa ướt hết áo trong. Người thực sự trấn tĩnh chỉ có đại hán ăn vận trau chuốt vừa dẫn Dương Phàm vào. Vì chỉ có hắn biết rõ ai là người thắng cuộc trong căn phòng này. Chính hắn. Hắn vỗ vai Dương Phàm, cười nói: “Huynh đài cứ chơi thoải mái, đợi lát nữa rảnh tay ta sẽ lại bồi huynh uống rượu.” Chờ hắn đi xa rồi, Điền Tư Tư mới cười khẩy: “Xem ra giao tình giữa ngươi với Kim đại hồ tử cũng chẳng thân thiết gì cho cam.” Dương Phàm ngơ ngác: “Hả?” Điền Tư Tư nói: “Nếu thật sự là bằng hữu thân thiết thì hắn nên đích thân ra đón ngươi.” Dương Phàm cười cười: “Cô nghĩ người vừa đưa chúng ta vào là ai?” Điền Tư Tư nói: “Hắn không thể là Kim đại hồ tử được.” Dương Phàm nói: “Không phải Kim đại hồ tử thì là ai?” Điền Tư Tư sửng sốt: “Cái gì? Hắn chính là Kim đại hồ tử ư? Nhưng hắn chẳng có cọng râu nào cả?” Dương Phàm nói: “Râu có thể cạo đi mà.” Điền Tư Tư tò mò: “Hắn là Kim đại hồ tử thì vì sao lại cạo râu?” Dương Phàm cười: “Vì gần đây hắn vừa cưới vợ.” Điền Tư Tư nói: “Cưới vợ với cạo râu liên quan gì đến nhau?” Dương Phàm nói: Chẳng những liên quan mà còn liên quan nhiều là khác.” Điền Tư Tư chớp chớp mắt: “Lẽ nào phu nhân hắn bắt hắn cạo râu?” Dương Phàm nói: “Lần này cô thông minh hơn rồi đấy.” Điền Tư Tư chợt phì cười: “Không ngờ trông hắn như vậy mà lại sợ vợ.” Dương Phàm nói: “Ai cũng có thể sợ vợ, việc sợ vợ hoàn toàn không phân biệt chủng tộc, giai cấp.” Điền Tư Tư cười: “Nói như vậy, sợ vợ là một chuyện rất công bằng.” Dương Phàm thở dài: “Chuyện công bằng kiểu này thự ra không nhiều, may mà không nhiều.” Khách đến chơi bài đã đủ mọi hạng người, các loại bài bạc cũng đa dạng không kém, nào là xúc xắc, bài cửu*, đơn song*, đại tiểu..muôn hình vạn trạng, món nào cũng có. *Bài cửu hay Cốt bài là một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, mỗi bộ bao gồm ba mươi hai trương (những tấm hình chữ nhật) làm từ xương, ngà voi, tre trúc hoặc gỗ đen, trên mặt khắc những chấm tròn, số lượng chấm không đều nhau, có từ hai đến mười hai chấm. Bài cửu có nhiều dạng biến hóa và cách chơi, hơi giống trò domino ở phương Tây. Đại loại cách chơi là mỗi người bốc hai tấm, so số lượng chấm nhiều hay ít, khi đó nếu hai tấm bốc được có thể hợp thành một cặp thì sẽ lớn hơn hai tấm không thể thành cặp (gọi là “Bảo”). Quan hệ giữa các cặp theo thứ tự lần lượt là: Chí Tôn (cao nhất), Thiên Bài, Địa Bài, Nhân Bài, Hòa Bài, Mai Bài, Trường Bài, Bản Đắng, Hổ Đầu, Tứ Lục, Đồng Chùy, Yêu Ngũ, Thiên Cửu Đối, Địa Bát Đối, Nhân Thập Đối, Hòa Ngũ Đối. Quy tắc hai tấm không thành cặp là số chấm cộng lại sẽ thành số lẻ, ví dụ tổng số chấm của cặp Thiên Bài và Địa Bài là bốn điểm, Mai Hoa và Tứ Lục cộng lại thành “Biết Thập” (cặp lẻ). (Nguồn: tổng hợp và dịch lại trên baidu) *Đơn song, đại tiểu: biên dịch lười tra, xin nợ. Trên tường dán thông báo: “Quy định tiền cược: Tối đa một ngàn lượng, tối thiểu mười lượng.” Điền Tư Tư nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, thở dài nói: “Tần Ca không có ở đây.” Dương Phàm nói: “Ta đảm bảo với cô hắn sẽ đến.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi không gạt ta chứ?” Dương Phàm hỏi: “Vì sao ta phải gạt cô?” Điền Tư Tư ngẫm nghĩ, quả thực không tìm được lý do Dương Phàm muốn lừa nàng, lại hỏi: “Khi nào hắn tới?” Dương Phàm đáp: “Cái đó khó nói lắm, dù sao chúng ta cứ chờ cho đến khi hắn tới mới thôi.” Điền Tư Tư nói: “Lỡ chỗ này đóng cửa mất thì sao?” Dương Phàm trấn an: “Chỗ này xưa nay chưa bao giờ đóng cửa.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Vì sao?” Dương Phàm đáp: “Vì chẳng ai biết trước khi nào máu nghiện cờ bạc nổi lên, vì thế trong suốt mười hai canh giờ trong ngày, lúc nào cũng có khách đến đây.” Điền Tư Tư lườm hắn, cười khẩy: “Chắc bây giờ máu nghiện cờ bạc của ngươi đang nổi lên chứ gì?” Dương Phàm cười khổ: “Đã đến đây rồi, muốn không ngứa ngáy chân tay cũng không được.” Điền Tư Tư chợt lên tiếng: “Nhìn kìa, bên kia có một nữ tử.” Trong sòng bạc có nữ nhân cũng chẳng phải chuyện hiếm, có điều nữ nhân này quá trẻ, quá xinh đẹp. Nàng đang chơi bài cửu, mà còn làm nhà cái. Trang phục nàng mặc vốn dĩ rất đẹp, rất đắt tiền, nhưng giờ vạt trước đang mở phanh ra, ống tay áo xắn lên, để lộ ra một phần ngực trắng nõn vã bắp tay mềm mại như ngó sen. Nàng đang ở thế thua. Nàng bốc trúng “Biết Thập,” vậy là mất tiền. Đống ngân lượng cao ngất trước mặt nàng chốc lát đã mất sạch. Một gã mặt rỗ đứng bên nãy giờ vẫn lén liếc nhìn nàng, chợt cất giọng cười mang ý đồ không tốt: “Bà trẻ à, ta thấy cô nên để người khác đến giúp một tay đi.” “Bà trẻ” này hơi đỏ mặt, lớn tiếng quát: “Không được, ta muốn chơi tiếp.” Gã mặt rỗ nói: “Muốn chơi tiếp thì cũng chờ đến mai đi, hôm nay bao nhiêu trang sức cô mang đến đều đã thế chấp hết rồi, quy tắc ở đây không cho nợ đâu.” Nữ tử cắn môi, thất thần một lúc, đột nhiên nói: “Ta vẫn còn một thứ có thể cầm.” Gã mặt rỗ hỏi: “Thứ gì?” Nữ tử đáp: “Chính ta.” Mấy đốm tàn nhang trên mặt gã đều sáng lên, gã quan sát nàng một lượt rồi nói: “Cô muốn cầm bao nhiêu?” Nữ tử chợt liếc mắt đưa tình: “Ngươi xem ta đáng giá bao nhiêu?” Gã mặt rỗ nhìn chằm chằm vào vạt áo đang ở ra của nàng: “Ba ngàn lượng thế nào?” Nữ tử đạp bàn nói: “Được, mang ngân lượng đến đây, ta thế chấp ta cho ngươi.” Điền Tư Tư đứng xem đến ngây người, thở dài nói: “Không biết con cái nhà ai mà thua thê thảm vậy.” Bên cạnh chợt có người lên tiếng: “Xem ra cô ta chẳng phải loại tốt lành gì, con nhà tử tế đời nào một mình chạy đến chỗ như thế này.” Người này mặt dài như ngựa, mặc toàn đồ đen, cách phục sức y chang gã canh cửa ban nãy, chắc cũng là thủ hạ của Kim đại hồ tử. Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Khách đến đây là người như thế nào?” Người kia đáp: “Nữ nhân một mình tới đây, nếu không phải là đi mua về thì cũng là vợ lẽ người ta.” Hắn chỉ chỉ nữ tử kia: “Cô ta chính là vợ bé thứ mười ba của Vương Bách Vạn ở Đại Đồng phủ, bình thường còn nết na chứ hễ đánh bạc là hiện nguyên hình liền.” Điền Tư Tư cười nhạt: “Nam nhân lúc đánh bài chắc cũng hiện nguyên hình nhỉ?” Người kia cười: “Chỉ tiếc cho dù nam nhân muốn bán mình cũng chẳng ai thèm mua.” Hắn vừa cười ha hả vừa đi mất, trước khi quay gót còn liếc mắt nhìn Điền Tư Tư. Điền Tư Tư tức giận đến nỗi mặt trắng bệch: “Vì sao nữ nhân lại luôn xui xẻo hơn nam nhân như vậy? Vì sao nam nhân có thể đánh bạc, còn nữ nhân lại không?” Dương Phàm lãnh đạm nói: “Vì trời sinh nữ nhân không phải nam nhân.” Điền Tư Tư trừng mắt nhìn hắn: “Nói vậy là có ý gì?” Dương Phàm cười: “Lời nói ra ý tứ rất đơn giản, chỉ e trên đời vẫn có nữ nhân nghe không hiểu mà thôi.” Dương Phàm cũng bắt đầu chơi. Hắn chơi bài cửu. Người đặt mười lượng, dù thắng hay thua cũng chỉ được mười lượng, dù một hai bộ cũng không được đặt thêm. Người đứng cạnh xem hắn chơi, chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt lộ vẻ khinh thường. Dương Phàm chẳng quan tâm người khác nhìn hắn với con mắt ra sao. Điền đại tiểu thư lại không chịu được. Nàng ngồi cạnh Dương Phàm, Dương Phàm thua, lẽ nào đang chờ đến lượt nàng thua? Nàng nói khẽ: “Ngươi đặt nhiều hơn một chút được không?” Dương Phàm đáp: “Không thể.” Điền Tư Tư thắc mắc: Vì sao không thể?” Dương Phàm cười: “Vì ta không muốn thua quá nhanh, cũng không muốn thắng họ.” Điền Tư Tư hậm hực: “Bộ dạng này của người mà cũng vỗ ngực tự xưng là quỷ cờ bạc?” Dương Phàm nói: “Ta đâu có nói ta là quỷ cờ bạc, đó là cô nói đấy chứ.” Điền Tư Tư trừng mắt lườm hắn, rồi chợt đổi giọng ngọt ngào: “Cho dù ngươi có là quỷ cờ bạc thì cũng chỉ thuộc hạng bét.” Dương Phàm không nói gì, đặt tiền cược xuống. Vẫn là mười lượng, không hơn không kém. Điền Tư Tư thở dài: Xem chừng nếu mức cược tối thiểu ở đây là một văn tiền, ngươi cũng chẳng đặt hai văn.” Dương Phàm cười: “Cô lại nói đúng rồi.” Đột nhiên trong gian nhà có người thốt lên vui mừng: “Tần đại hiệp đến rồi…Tần thiếu hiệp mà đến chắc chắn chỗ này sẽ náo nhiệt hẳn lên.” Dù là Tần đại hiệp hay Tần thiếu hiệp gì cũng được, Điền Tư Tư biết rõ bọn họ đang nói về Tần Ca. Tần Ca quả nhiên đã tới. Điền Tư Tư miệng khô đắng, chân tay cứng đờ, hồi hộp đến nỗi đến thở cũng không ra hơi. Tuy nàng đang mở to mắt nhưng vẫn không nhìn rõ Tần Ca. Nàng quá hồi hộp, hồi hộp đến nỗi hoa cả mắt. May mà nàng vẫn nhìn ra một dải khăn lụa đỏ. Màu đỏ rực như ánh mặt trời. Tần Ca đúng là hồng nhân, đi đến đâu cũng được chào đón. Hắn vừa đến, gần như toàn bộ người trong sòng bạc đều vây kín lại. Điền Tư Tư không thấy được dải khăn lụa đỏ kia nữa, nàng sốt ruột muốn giậm chân bình bịch. Dương Phàm vẫn ngồi ở đó, vững như Thái Sơn, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào tiền cược. Mười lạng, không hơn không kém. Điền Tư Tư hận không thể nhét mười lạng bạc vụn đó vào miệng hắn. “Một đại nhân vật như Tần Ca quang lâm, thế mà tên Trư Bát Giới này chẳng thèm liếc nhìn một cái, chẳng lẽ trong mắt hắn, Tần Ca không bằng mười lạng bạc kia?” Điền Tư Tư tức giận, nghiến răng ken két, đành quay sang hỏi Điền Tâm: “Em có thấy chàng không?” Điền Tâm chớp chớp mắt: “Chàng? Tiểu thư đang nói ai vậy?” Điền Tư Tư giậm chân: “Đương nhiên là Tần Ca, ngoài Tần Ca ra còn ai?” Điền Tâm bật cười: “Thấy thì có thấy, chỉ có điều…” Điền Tư Tư không đợi cô bé dứt lời đã chen ngang: “Rốt cuộc trông chàng như thế nào?” Điền Tâm ung dung nói: “Trông như thế nào ư? Đương nhiên là trông giống người rồi, cũng đâu có nhiều hơn người khác một đôi mắt hay một cái chân nào.” Điền Tư Tư vừa tức vừa sốt ruột, chỉ hận không thể nhét mười lạng bạc vào miệng tiểu quỷ bĩu môi này. May mà lúc này nàng nghe thấy tiếng của Tần Ca. Giọng nói vừa vang vừa hào sảng, quả đúng là giọng của một nam tử hán! “Đã chơi thì chơi cho thật đã, bằng không thà về nhà ôm vợ cho rồi!” Ai nấy cười ồ lên. “Đúng! Tần đại hiệp đúng là người rộng rãi.” “Cược đơn song là sướng nhất, Tần đại hiệp, ngài làm nhà cái nhé?” Giọng nói của Tần Ca vẫn hào sang: “Được, nhà cái thì nhà cái, nhưng ta có một điều kiện.” “Tần đại hiệp xin cứ nói.” “Ta không cần biết Kim đại hồ tử đặt ra quy tắc gì, muốn ta làm nhà cái cũng được, ít nhất cũng phải đặt một trăm lượng, làm việc thiện nhiều hơn, càng nhiều càng tốt, ta xưa nay đánh bạc đều là cược càng to càng phong lưu.” Cuối cùng đám đông cũng tản ra bớt. Rốt cuộc Điền Tư Tư cũng nhìn rõ Tần Ca, người trong mộng của nàng. Thứ đầu tiên nàng thấy chính là dải khăn lụa đỏ tươi. Đỏ như khuôn mặt nàng lúc này. Dải khăn lụa vắt hờ hững trên cổ. Cổ tuy thô ráp, nhưng ở trên người Tần Ca lại hoàn toàn không có vẻ thô ráp gì nữa. Đại nhân vật không nhất định phải có ngoại hình anh tuấn đẹp đẽ, nhưng chắc chắn có khí phách hơn người. Khí phách của Tần Ca quả thực không nhỏ, tiện tay lấy ra một tập ngân phiếu dày cộm, đặt lên bàn. “Nào, đặt đi.” Thế là ai nấy nô nức đặt cược, vài trăm lượng có, vài ngàn lượng cũng có. Những người đến đây, ngân lượng trên người xem chừng không phải đi trộm về mà là cướp về. Lại một trận reo hò. Nhà cái mất nhiều, thu ít. Hễ mát là mất đến vài ngàn lượng, trong chốc lát, một vạn lạng đã không còn thuộc về Tần Ca nữa. Tần Ca mặt không đổi sắc, ánh mắt vẫn sáng rực, trông hắn không quá anh tuấn đẹp đẽ, nhưng chỉ dựa vào khí phách này cũng đủ khiến nữ nhân xếp hàng dài dưới gấu quần đen của hắn. Điền Tư Tư mải nhìn đến ngay người, thở dài nói: “Quả đúng là một nam tử hán, một đại anh hùng.” Điền Tâm bật cười: “Tiểu thư nhìn ra từ chỗ nào vậy?” Điền Tư Tư nói: “Chỉ bằng vào dáng cách của chàng khi đánh bài cũng đủ thấy.” Điền Tâm nói: “Một người đánh bạc hăng không chứng tỏ được hắn là nam tử hán, đại anh hùng.” Nàng lại cười nói: “Có lẽ chỉ chứng minh được một chuyện.” Điền Tư Tư hỏi: “Chuyện gì?” Điền Tâm nói: “Chỉ chứng tỏ hắn là con quỷ cờ bạc, nghiện ngập vào hạng nhất.” Điền Tư Tư tức mình, không thèm để mắt đến con bé nữa. Còn Dương Phàm? Hắn vẫn chú tâm vào đống tiền cược trên bàn. Vẫn là mười lượng. Điền Tư Tư khong nhịn được, đẩy hắn, nói khẽ: “Ngươi có quen biết Tần Ca không?” Dương Phàm nói: “Không quen.” Điền Tư Tư cười nhạt: “Thế mà cũng khoa môi múa mép là hành tẩu giang hồ, một đại nhân vật như vậy cũng không biết.” Dương Phàm cười: “Vì ta trời sinh không phải đại nhân vật, mà hễ gặp một đại nhân vật là hồi hộp lo lắng.” Điền Tư Tư hậm hực nói: “Sao ngươi không nghĩ cách đi làm quen với hắn?” Dương Phàm nói: “Vì sao ta phải nghĩ cách đi làm quen với hắn?” Điền Tư Tư ấp úng: “Vì…vì ta muốn làm quen với hắn.” Dương Phàm nói: “Đó là việc của cô, ta đã nói từ trước, ta chỉ đưa cô đi tìm hắn, những việc khác ta không quan tâm.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng…nhưng ít ra ngươi cũng tạo cơ hội cho ta chứ?” Dương Phàm hỏi: “Cơ hội như thế nào?” Điền Tư Tư nói: “Nếu ngươi sang bên đó chơi, nói không chừng có thể làm quen với hắn.” Dương Phàm nói: “Ta không thể đi.” Điền Tư Tư thắc mắc: “Vì sao?” Dương Phàm đáp: “Bên đó cược lớn quá.” Điền Tư Tư giậm chân: “Sao ngươi không về nhà ôm vợ quách cho rồi?” Dương Phàm bình tĩnh đáp: “Vì ta không có vợ.” Câu trả lời của hắn luôn ngắn gọn như vậy, không ai bắt bẻ được là hắn không có lý, mà còn có thể làm cho người khác tức chết. Điền Tư Tư giận run người, ngẩng phắt đầu lên, vừa khéo nhìn thấy gã mặt rỗ. Nàng đảo mắt nhìn, chợt nói: “Ngươi có biết gã mặt rỗ kia không?” Dương Phàm cười: “Gã đó thì ta biết, vì hắn chẳng phải đại nhân vật gì.” Điền Tư Tư hỏi: “Hắn làm gì ở đây?” Dương Phàm đáp: “Nghe nói hắn là muỗi hút máu của sòng bạc.” Điền Tư Tư cau mày: “Muỗi hút máu ư?” Dương Phàm nói: “Hắn chuyên môn đợi những con bạc cháy túi mang đồ đến chỗ hắn cầm cố, một ngày tính lãi gấp ba, nguyên giá ba trăm lượng, hắn chỉ cầm nhiều nhất là một trăm năm mươi lượng. Điền Tư Tư đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp: “Ngươi đã làm người tốt thì làm cho trót, giúp ta một việc được không?” Dương Phàm nói: “Giúp cô việc gì?” Điền Tư Tư nói: “Mang cầm cố ta cho gã mặt rỗ đó.” Dương phàm nhìn kỹ nàng, hỏi: “Cô có bệnh gì không?” Điền Tư Tư cười: “Không có, hoàn toàn không có bệnh.” Dương Phàm nói: “Cô muốn cầm bao nhiêu?” Điền Tư Tư nói: “Không muốn, ta đâu phải quỷ cờ bạc.” Dương Phàm nói: “Đầu óc cô vẫn bình thường, cô không nghiện đánh bạc, vậy mà lại muốn ta đem thế chấp cô cho gã mặt rỗ kia.” Hắn thở dài lẩm nhẩm: “Sao nữ nhân cứ thích làm mấy chuyện kỳ quặc như vậy nhỉ?” Điền Tư Tư nói: “Ngươi không cần quan tâm ta làm như vậy là có ý gì, chỉ cần ngươi giúp ta, sau này ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.” Dương Phàm nghĩ ngợi rồi nói: “Có thật đây là lần cuối không?” Điền Tư Tư nói: “Chắc chắn là lần cuối cùng.” Dương Phàm thở dài: “Thôi được, thà rằng đau một lần cho xong còn hơn kéo dài, ta đành chiều cô vậy.” Rốt cuộc hắn cũng hướng về phía gã mặt rỗ, vẫy vẫy tay: “Triệu Cang, ngươi qua đây một lát được không?” Triệu Cang mặt rỗ nhìn hắn, lại nhìn Điền Tư Tư đứng cạnh hắn, sau cùng cũng từ từ đi tới, trên mặt phảng phất ý cười: “Sao? Cược có mười lượng mà cũng thua à?” Dương Phàm nói: “Đặt đồng nào là thua sạch đồng nấy.” Triệu mặt rỗ nói: “Ngươi muốn cầm thứ gì?” Dương Phàm chỉ vào Điền Tư Tư: “Ngươi xem cô ta cầm được bao nhiêu lượng?” Triệu mặt rỗ nhìn kỹ Điền Tư Tư, đám tàn nhang trên mặt lại sáng lên, nói: “Ngươi muốn cầm bao nhiêu?” Dương Phàm nói: “Một tiểu cô nương vừa trẻ vừa xinh đẹp thế này, ít nhất cũng phải ba ngàn lượng.” Triệu mặt rỗ lại chăm chú nhìn Điền Tư Tư, lẩm bẩm: “Xem ra vẫn còn nguyên…Được, ta đưa ngươi ba ngàn lượng, nhưng ngươi phải đảm bảo cô ta không chạy mất đó nhé.” Dương Phàm nói: “Ngươi còn sợ người ta quỵt nợ sao?” Triệu mặt rỗ cười lớn: “Ai quỵt được nợ của Triệu mỗ này, ta bái phục kẻ đó lắm.” Hắn đếm đủ ba ngàn lượng bạc, nhưng vẫn chưa đưa cho Dương Phàm… Điền Tư Tư bất thình lình hét toáng lên: “Cứu mạng, cứu mạng!” Tiếng hét của nàng nghe còn đáng sợ hơn tiếng gà bị cắt tiết. Dương Phàm không hề chớp mắt, dường như hắn đã sớm lường trước việc này. Chỉ có Triệu mặt rỗ giật nảy mình, ngoài hắn ra không ai nghe thấy tiếng nàng. Bực mình nhất là Tần Ca cũng không nghe thấy. Khi nam nhân đánh bài, ngoài tiếng bài bạc ra thì tai chẳng nghe thấy gì khác. Điền Tư Tư nghiến răng, đành chạy tới chỗ Tần Ca, lớn giọng hét: “Cứu mạng, cứu mạng!” Nàng gần như đang hét thẳng vào tai Tần Ca. Tần Ca lúc này mới nghe thấy, nhưng có vẻ vẫn chưa rõ lắm, quay đầu lại nhìn nàng, cau mày hỏi: “Chuyện gì thế?” Điền Tư Tư chỉ vào Dương Phàm: “Hắn…hắn muốn bán ta.” Tần Ca nhìn kỹ nàng, hỏi: “Hắn là gì của cô?” —————————————
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang