Đại Nhân Vật

Chương 13 : Nơi nam nhân thích lui tới

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:07 17-07-2024

.
CHƯƠNG 13 – Nơi nam nhân thích lui tới Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ———————————- Điền Tâm thở dài: “Em nào có cơ hội nói.” Điền Tư Tư nói: “Lần đầu tiên em mang y phục đến cho ta, sao không nói luôn?” Điền Tâm đáp: “Lần đó em biết Cát tiên sinh đang ở trong phòng, vì vậy khi tiểu thư hỏi em có phải Điền Tâm không, em đâu dám thừa nhận.” Vừa nhắc đến tên Cát tiên sinh, Điền Tư Tư bất chợt rùng mình ớn lạnh. Điền Tâm nói: “Sau đó em cố ý đổ trả lên người tiểu thư, định nhét một cuộn giấy nhỏ vào trong áo tiểu thư, nào ngờ tiểu thư lại đánh rơi xuống đất.” Điền Tư Tư lí nhí: “Lúc đó ta đâu ngờ được” Nàng cười khổ: “Cho đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra vì sao bọn họ lại muốn hại ta?” Điền Tâm bĩu môi: “Thật ra người ta đâu muốn hại tiểu thư, chỉ muốn tiểu thư làm nương tử thôi.” Điền Tư Tư cau mày: “Vì sao họ tiêu tốn nhiều tâm cơ như vậy? Rốt cục ai là kẻ chủ mưu?” Điền Tâm đáp: “Cát tiên sinh.” Điền Tư Tư không khỏi rùng mình ớn lạnh: “Hắn thông đồng với Trương Hảo Nhi?” Điền Tâm nói: “Đến giờ tiểu thư vẫn chưa rõ sao?” Điền Tư Tư nói: “Hắn vốn không hề bị tên Tần Ca giả mạo kia điểm huyệt.” Điền Tâm đồng tình: “Bọn họ chỉ diễn kịch để làm tiểu thư tin tưởng tên Tần Ca giả kia thôi.” Cô bé thở dài nói tiếp: “Thật ra dù có đến mười Hoa Hồ Điệp, Cát tiên sinh chỉ dùng hai ngón tay là đủ bóp chết hắn rồi.” Điền Tư Tư cũng thở dài: “Kẻ đó thật đáng sợ.” Điền Tâm nói: “Theo em biết, võ công của hắn lợi hại hơn tất cả những người chúng ta từng gặp nhiều.” Cô bé lại cười cười: “Nhưng vừa thấy Dương công tử là hắn y như chuột thấy mèo.” Điền Tư Tư tức thì sa sầm mặt: “Làm sao em biết?” Điền Tâm nói: “Nếu không nhờ Dương công tử kịp thời tới cứu em, chỉ e bây giờ em không thể gặp tiểu thư được nữa.” Điền Tư Tư hoảng hốt: “Cát tiên sinh muốn giết em ư?” Điền Tâm gật đầu: “Chúng đã phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta rồi.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng em làm thế nào mà tới được đây?” Điền Tâm đáp: “Vương đại nương đưa em tới, bà ta bán em cho Trương Hảo Nhi.” Điền Tư Tư nói: “Hôm đó em không hề chạy thoát ư?” Điền Tâm lắc đầu thở dài: “Em chạy sao thoát bàn tay của bà ta?” Điền Tư Tư bật cười: “Vương đại nương đâu phải Phật Như Lai, em sao lại không thoát được bàn tay của bà ta? Ngộ Không Điền Tâm chẳng phải xưa nay vốn thần thông quảng đại sao?” Nói xong câu này, nàng vẫn cười ngặt nghẽo không ngừng. Điền Tâm bĩu môi: “Có gì đáng cười chứ?” Điền Tư Tư cố nén cười: “Em có thấy tên đại đầu quỷ đó giống ai không?” Điền Tâm ngạc nhiên: “Giống ai? Có phải người quen của chúng ta không?” Điền Tư Tư đáp: “Về lý mà nói thì em phải nhận ra mới đúng, hai người vốn từ thiên đình xuống phàm trần mà, một người là Thiên Bồng Nguyên Soái, người kia là Tề Thiên Đại Thánh.” Điền Tâm hiểu ra, khẽ cười: “Ý tiểu thư là huynh ấy giống Trư Bát Giới phải không?” Điền Tư Tư vỗ tay cười: “Em bảo có giống không? Không giống mới là lạ.” Điền Tâm lắc đầu: “Em chẳng thấy giống ở điểm nào hết.” Điền Tư Tư nói: “Hắn vừa ăn lắm ngủ nhiều, hễ nhìn thấy mỹ nhân là hai mắt nheo lại thành một đường chỉ, bộ dạng ngơ ngơ thất thần đó chả y hệt Trư Bát Giới khi đến Cao gia trang là gì.” Điền Tâm thở dài: “Nhưng nếu không có Trư Bát Giới, chỉ e Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không khó thoát kiếp nạn.” Điền Tư Tư sắc mặt cứng đơ: “Sao em lại nói tốt cho hắn?” Điền Tâm đáp: “Vì em bội phục huynh ấy.” Điền Tư Tư chớp chớp mắt, bật cười: “Nếu đã vậy, ta gả em cho hắn nhé?” Điền Tâm đáp: “Được ạ.” Câu trả lời rất thoải mái, không hề nghĩ ngợi. Ngược lại, Điền Tư Tư sững sờ: “Em nói được?” Điền Tâm nói: “Có gì không được đâu?” Điền Tư Tư nói: “Nhưng đầu hắn còn to hơn đầu của quỷ đầu to đến ba lần, chẳng lẽ em không để ý?” Điền Tâm nói: “Đầu to có gì không tốt? Đầu to nhất định là thông minh hơn người khác.” Điền Tư Tư nói: “Bụng hắn còn bự hơn cái thùng nước.” Điền Tâm nói: “Nhưng tâm tư của huynh ấy còn tinh tế hơn cây kim, dù chuyện gì cũng suy nghĩ rất chu toàn.” Điền Tư Tư nói: “Em không thấy hắn là Xú Bát Quái ư?” Điền Tâm đáp: “Một nam nhân nếu thông minh tháo vát thì có xấu xí một chút cũng không sao, hơn nữa huynh ấy đâu có xáu.” Điền Tư Tư kêu lên: “Hắn mà không xấu? Thế người như thế nào mới gọi là xấu?” Điền Tâm đáp: “Theo em thấy, gã Hoa Hồ Điệp kia xấu xí hơn huynh ấy nhiều, hắn chẳng có chút khí phách nam nhi gì cả.” Cô bé nhắm mắt lại như đang chìm trong mộng: “Nếu tiểu thư nhìn kỹ một chút sẽ thấy bất cứ nơi nào trên người huynh ấy đều rất ưa nhìn, nhất là khi cười, đẹp đến mê hồn.” Điền Tư Tư trừng mắt, hậm hực nói: “Được, em đã thích hắn như vậy, chẳng bằng ta gả em cho hắn luôn cho xong.” Điền Tâm thở dài: “Nhưng người huynh ấy thích không phải là em mà là…” Cô bé chưa nói hết câu, chợt có tiếng ai cắt lời: “Người ta thích chính là ta.” Dương Phàm từ đâu xuất hiện, cười ha hả đi tới trước mặt họ: “Đối với một người mà nói, nhất định sẽ yêu thương bản thân mình nhất, cái đó gọi là ‘Nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt.’” (Người không thương mình, trời tru đất diệt) Điền Tâm đỏ mặt, cúi đầu, không dám mở miệng nói tiếp. Dương Phàm ngáp một cái, chép miệng: “Chúng ta đi thôi.” Điền Tư Tư trừng mắt: “Đi? Cứ thế này mà đi á?” Dương Phàm hỏi: “Không đi thế này thì đi thế nào?” Điền Tư Tư nói: “Trương Hảo Nhi đâu rồi?” Dương Phàm nói: “Trong phòng.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi định bỏ qua cho cô ta thật sao?” Dương Phàm nói: “Cô muốn ta làm gì? Giết cô ta? Hay phát cho cô ta ba trăm cái vào mông?” Điền Tư Tư cắn răng: “Ngươi…ngươi ít nhất cũng xả giận cho ta chứ?” Dương Phàm nói: “Cô giận gì mà phải xả? Cô ta có đánh cô không?” Điền Tư Tư nói: “Không.” Dương Phàm nói: “Cô ta có mắng chửi cô không?” Điền Tư Tư đáp: “Cũng không.” Dương Phàm hỏi: “Sau khi cô và cô ta đến đây, cô ta bắt cô làm gì?” Điền Tư Tư nói: “Cô ta bảo ta đi tắm, rồi thay đồ, sau đó…sau đó…” Dương Phàm nói: “Sau đó mời cô ăn một bữa no nê, lại giới thiệu cho cô một nam nhân mặt mũi không đến nỗi khó coi chút nào, phải vậy không?” Điền Tư Tư nói: “Thì cũng đúng, nhưng mà…” Dương Phàm nói: “Nhưng mà sao? Còn muốn trút giận nữa không?” Điền Tư Tư nói: “Đương nhiên.” Dương Phàm nói: “Cô muốn trút giận bằng cách nào? Có phải cũng mời cô ta đi tắm, thay đồ, ăn cơm rồi mai mối cho cô ta một mỹ nam tử?” Điền Tư Tư nhảy dựng lên, giậm chân bình bịch: “Ngươi rốt cục đang giúp ta hay giúp cô ta?” Dương Phàm cười: “Ta chẳng giúp ai, chỉ giúp người biết phải trái thôi.” Điền Tư Tư cãi: “Ngươi cho rằng ta không biết phải trái? Còn cô ta thì sao? Vì sao lại lừa ta? Vì sao muốn gả ta cho cái tên đó?” Dương Phàm điềm tĩnh đáp: “Có thể chỉ vì cô quá xinh đẹp nên người ta mới một lòng muốn lấy cô làm nương tử, chứ nếu cô mà giống ta thì có quỳ gối xuống van xin cũng chả ma nào thèm.” Điền Tư Tư nộ khí xung thiên, quát lên: “Ai bảo ta đẹp, ta chả đẹp đẽ gì sất! Chảng lẽ ngươi không nhìn ra bọn họ có mưu đồ?” Dương Phàm cười: “Cô trở nên khiêm nhường từ bao giờ thế? Thật là hiếm thấy…” Hắn lại ngáp dài: “Ta đi đây, cô đi cùng ta hay không thì tùy.” Điền Tư Tư lớn tiếng: “Đương nhiên tùy ta, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?” Dương Phàm chậm rãi quay lưng đi, thong thả nói: “Nếu có gặp Cát tiên sinh cũng đừng sợ sệt quá, hắn chỉ muốn cô làm lão bà của hắn thôi, không ăn thịt cô đâu mà sợ.” Hắn chưa nói hết câu Điền Tư Tư đã co cẳng chạy theo, thở hổn hển: “Cát tiên sinh cũng ở đây ư?” Dương Phàm ung dung nói: “Hắn ở đâu làm sao ta biết? Chuyện đó liên quan gì đến ta?” Điền Tư Tư hỏi: “Vừa nãy có phải ngươi gặp hắn?” Dương Phàm đáp: “Không sai.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao ngươi không bắt hắn lại?” Dương Phàm hỏi lại: “Cô cũng gặp hắn bao nhiêu lần rồi, sao cô không bắt hắn lại?” Điền Tư Tư nói: “Vì ta không bắt nổi hắn.” Dương Phàm đồng tình: “Ta cũng vậy.” Điền Tư Tư ngạc nhiên: “Ngươi cũng vậy? Lẽ nào võ công của ngươi cũng không bằng hắn?” Dương Phàm thở dài: “Thực ra bản lĩnh của ta không lớn như cô nghĩ, sao lại đề cao ta quá như vậy?” Điền Tư Tư nói: “Thế vì sao hắn ta hễ thấy ngươi là bỏ chạy?” Dương Phàm nghĩ ngợi rồi đáp: “Có thể vì ta là một chính nhân quân tử, có câu tà không thắng chính, cô chắc cũng biết rồi.” ————————- Trong am yên tĩnh vô cùng. Ánh sao nhàn nhạt chiếu trên con đường trải đá xanh, mùi hương hoa mộc tê* thoang thoảng trong gió. Dương Phàm đi trước, Điền Tư Tư đành theo sau hắn. Tuy tên đại đầu quỷ này đáng ghét nhưng ít ra còn hơn Cát tiên sinh nhiều. Điền Tâm đi cạnh họ, cặp mắt to tròn liên tục quay sang nhìn người này rồi lại nhìn người kia. Điền Tư Tư đột nhiên nói: “Em hỏi hắn, rốt cục hắn định đi đâu.” Điền Tâm chớp chớp mắt: “Sao tiểu thư không tự mình hỏi?” Điền Tư Tư hằm hằm nhìn con bé, không nói gì. Điền Tâm chợt nói: “Tuy Trương Hảo Nhi mồm miệng toàn lời dối trá, nhưng có một chuyện cô ta không gạt tiểu thư.” Điền Tư Tư nói: “Là chuyện gì?” Điền Tâm đáp: “Tần Ca quả thực đã đến đây, mấy hôm trước em nghe bọn họ nói vậy.” Điền Tư Tư tức thì mắt sáng như sao: “Em có nghe ngóng được chàng đang ở đâu không?” Điền Tâm lắc đầu, Dương Phàm đột nhiên quay đầu lại cười nói: “Nếu hắn thực sự đã đến đây, ta biết một nơi nhất định chúng ta có thể tìm thấy hắn.” Điền Tư Tư cười khổ nói: “Là nơi nào?” Dương Phàm thong thả đáp: “Một nam nhân độc thân thích tới chỗ nào, cô cũng nên hiểu chứ.” ————————————– Nơi nam nhân thích lui tới là đâu? Quả là một nơi thú vị. Nơi đó không nhất thiết phải có phong cảnh đẹp, có phòng ốc khang trang, chỉ cần có đồ ăn, thức uống ngon, có mỹ nữ, có sới bạc công bằng, trong mười nam nhân tất có chín người sẽ thích lui tới. Dù có còn độc thân hay không cũng vậy. Nơi này phong cảnh không hề đẹp, thật ra là chẳng có tí phong cảnh nào. Chỉ là một công đường bỏ hoang ở một góc tường thành. Căn nhà cũng chẳng khang trang chút nào. Đáng ra nó nên bị dỡ bỏ từ mười năm trước, xem ra một trận gió thổi qua nhà cũng đổ sụp. Hai cánh cửa lớn bong tróc sơn đóng im ỉm, trước cửa còn chất một đống rác to bự. Chưa bước qua cửa lớn, Điền Tư Tư đã ngửi thấy một mùi xú uế, nàng không khỏi cau mày: “Ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Dương Phàm nói: “Không phải cô muốn tìm Tần Ca sao?” Điền Tư Tư nói: “Chẳng lẽ chàng lại đến nơi quỷ tha ma bắt này?” Dương Phàm cười: “Hắn không những sẽ tới, mà tới rồi là ở riết không đi.” Điền Tư Tư chợt dừng chân hỏi: “Nơi này phải chăng cũng có rất nhiều nhà từ thiện như Trương Hảo Nhi?” Dương Phàm lắc đầu: “Những người đến đây không đi tìm các nhà từ thiện đâu.” Điền Tư Tư nói: “Thế họ đến làm gì?” Dương Phàm đáp: “Những người đến đây, họ thích tự mình làm nhà từ thiện.” Điền Tư Tư chớp chớp mắt: “Ta chưa hiểu ý ngươi?” Dương Phàm nói: “Ý ta là những người này thích dâng tiền của mình đi cứu tế cho người khác, mà lại còn cực nhanh.” Điền Tư Tư hỏi: “Nhanh đến đâu?” Dương Phàm nói: “Nếu cô muốn cho tiền, không nơi nào nhanh bằng nơi này đâu.” Điền Tư Tư thất vọng: “Ta hiểu rồi, đây nhất định là một sòng bạc rất lớn.” Dương Phàm cười: “Không sai, nói cho cùng thì cô cũng thông minh đấy chứ.” Điền Tư Tư bĩu môi: “Nhìn cái nơi rách nát này, những người đến đây nhất định toàn những kẻ tầm thường.” Dương Phàm nói: “Cô không hiểu rồi, những con bạc thực sự hễ ngồi vào sới là chẳng quan tâm đến bất cứ cái gì khác, dù có lôi hắn xuống hầm tối để đánh bạc cũng không hề gì.” Điền Tư Tư nói: “Nếu ở đâu cũng đánh bạc được thì họ cứ nhất định tới đây làm gì?” Dương Phàm đáp: “Vì nơi này bí mật.” Điền Tư Tư nói: “Vì sao phải bí mật như vậy?” Dương Phàm nói: “Có rất nhiều nguyên nhân.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi nói thử xem nào.” Dương Phàm đáp: “Có người sợ vợ, không dám dánh bạc, có người do thân phận đặc biệt, không thể đánh bạc, có người cầm tiền lai lịch bất minh, nếu cược quá nhiều họ sợ sẽ làm người khác nghi ngờ.” Hắn cười cười: “Thế nhưng ở đây, cô có cược thế nào cũng chẳng sao, chẳng ai tới bắt cô, cũng chẳng ai hỏi tiền từ đâu mà có.” Điền Tư Tư thắc mắc: “Vì sao?” Dương Phàm nói: “Vì chủ nhân của nơi này là Kim đại hồ tử.” Điền Tư Tư nói: “Kim đại hồ tử là ai?” Dương Phàm nói: “Là người không thể trêu vào.” Điền Tư Tư nói: “Tần Ca không có vợ để sợ, cũng chẳng có lý do ám muội nào, vì sao vẫn tới đây đánh bạc?” Dương Phàm đáp: Vì ở đây cược rất lớn, rất đã cơn nghiền, không phải người có máu mặt thì đừng hòng bước qua cửa lớn.” Điền Tư Tư trừng mắt nhìn hắn: “Thế ngươi thì sao? Ngươi có đi qua được không?” Dương Phàm cười: “Nếu không qua được thì ta đưa cô đến đây làm gì?” Điền Tư Tư nói: “Thật không ngờ ngươi chẳng những là quỷ rượu mà còn là quỷ cờ bạc.” Dương Phàm mỉm cười: “Thật ra cô cũng nên nghĩ tới rồi mới phải.” Trên cửa lớn còn có một cánh cửa nhỏ. Dương Phàm gõ gõ vòng đồng, cửa nhỏ tức thì mở ra. Một khuôn mặt xuất hiện sau cánh cửa. Bộ mặt hung dữ, giọng điệu càng hung tợn hơn, hắn trợn trừng mắt nhìn Dương Phàm: “Đến làm gì?” Dương Phàm nói: “Ngươi không nhận ra ta à?” Người kia đáp: “Ai nhận ra ngươi?” Dương Phàm cười: “Kim đại hồ tử.” Hắn đột nhiên lấy ra một vật nhét qua cửa: “Đưa cái này cho hắn xem, hắn sẽ biết ta là ai.” Người kia hằm hè nhìn hắn rồi đóng cửa nghe “sầm” một tiếng. Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Kim đại hồ tử biết ngươi à?” Dương Phàm mỉm cười: “Ta không phải nhà từ thiện, ta không lừa cô đâu.” Điền Tư Tư nói: “Ngươi làm sao quen biết loại người đó?” Dương Phàm ung dung nói: “Vì ta không những là quỷ rượu mà còn là quỷ cờ bạc.” ————————-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang