Đại Nhân Vật

Chương 11 : An bài

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 14:01 17-07-2024

.
CHƯƠNG 11 – An bài Tác giả: Cổ Long Biên dịch: Robin Lee ——————————– Tiết trời dường như càng nóng nực hơn, khiến việc hít thở cũng khó khăn. Trương Hảo Nhi đột nhiên cất tiếng: “Lần này Điền cô nương xuất môn, dự tính đi đâu?” Điền Tư Tư đáp: “Giang Nam.” Trương Hảo Nhi nói: “Giang Nam quả là một nơi rất đẹp, nhưng không biết Điền cô nương tới đó thăm thú thưởng ngoạn hay đi tìm người?” Điền Tư Tư đáp: “Đi tìm người.” Giờ Dương Phàm đã đi khỏi, nàng chẳng còn tâm trí để trưng ra bộ mặt tươi cười với Trương Hảo Nhi nữa. Trương Hảo Nhi vẫn đang cười, giọng nói ngọt ngào: “Ở Giang Nam ta quen biết cũng khá nhiều, trong số họ không ít người có chút danh tiếng, ta đều quen thuộc cả.” Câu này thu hút sự chú ý của Điền Tư Tư. Điền Tư Tư hỏi: “Cô quen biết nhiều, vậy cô có biết Tần Ca không?” Trương Hảo Nhi đáp: “Kẻ qua lại trên giang hồ mà không biết đến Tần Ca e rằng rất ít.” Điền Tư Tư sáng mắt lên: “Nghe nói Tần Ca thường đi phiêu bạt khắp nơi nay đây mai đó, rất khó tìm được.” Trương Hảo Nhi hỏi: “Cô tới Giang Nam là muốn tìm hắn ư?” Điền Tư Tư đáp: “Đúng vậy.” Trương Hảo Nhi cười: “Vậy thì may là cô gặp ta, không thì uổng công đi một chuyến.” Điền Tư Tư thắc mắc: “Vì sao?” Trương Hảo Nhi đáp: “Vì hắn không ở Giang Nam,, hắn đã tới Trung Nguyên rồi.” Điền Tư Tư nói: “Cô…cô biết huynh ấy ở đâu ư?” Trương Hảo Nhi gật đầu: “Hai hôm trước ta vừa gặp hắn.” Nhìn cách nói hời hợt qua loa của nàng ta, dương như thường hay gặp Tần Ca. Điền Tư Tư vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, nàng cắn môi, hỏi: “Hiện giờ huynh ấy đang ở gần đây?” Trương Hảo Nhi đáp: “Ở không xa.” Điền Tư Tư trầm ngâm một lúc, kìm không được, ấp úng hỏi: “Cô có thể cho ta biết nơi ở của huynh ấy không?” Trương Hảo Nhi đáp: “Không thể.” Điền Tư Tư ngây người một lúc lâu, rồi đứng dậy định đi ra ngoài. Trương Hảo Nhi cười: “Nhưng ta có thể đưa cô đến gặp hắn.” Điền Tư Tư tức thì dừng bước, nàng mừng đến độ suýt chút nữa reo lên, nói: “Thật chứ? Cô không gạt ta chứ?” Trương Hảo Nhi cười: “Ta gạt cô làm gì.” Điền Tư Tư chợt cảm thấy người này thật tốt bụng. Trong lòng Điền đại tiểu thư nghĩ gì, muốn nàng không nói ra quả thực rất khó, nàng xoay người lao tới bên Trương Hảo Nhi, nắm tay nàng ta: “Cô nương đúng là người tốt.” Trương Hảo Nhi cười: “Ta vốn dĩ rất có cảm tình với cô.” Điền Tư Tư nói: “Khi nào cô có thể đưa ta đi?” Trương hảo Nhi đáp: “Lúc nào cũng được, chỉ e có người không muốn cho cô đi.” Điền Tư Tư hỏi: “Ai không muốn cho ta đi?” Trương Hảo Nhi chỉ chỉ ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Trư Bát Giới.” Điền Tư Tư bật cười, bĩu môi: “Hắn dựa vào đâu mà không cho ta đi? Chuyện của ta hắn làm gì có tư cách quản?” Trương Hảo Nhi hỏi: “Cô không sợ thật à?” Điền Tư Tư cười nhạt: “Sợ cái gì? Ai sợ tên quỷ đầu to đó?” Trương Hảo Nhi nói: “Nếu bây giờ cô dám đi luôn, ta lập tức đưa cô đi, ước chừng ngày mai là có thể gặp Tần Ca.” Điền Tư Tư vui mừng khôn xiết: “Vậy chúng ta đi ngay đi, ai không dám đi là cún con.” Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt: “Vậy chúng ta theo đường cửa sổ ra ngoài, để Đại Đầu Quỷ quay về không tìm thấy chúng ta, cho hắn lo lắng một phen, cô thấy thế nào?” Điền Tư Tư đáp: “Quá tuyệt.” Có thể khiến Dương Phàm tức giận, lo lắng, nàng thấy quá tuyệt vời. ————————————— Vì vậy, Điền đại tiểu thư lại bắt đầu một hành trình mới. Đi trên đường mát mẻ hơn trong phòng và trong sân nhiều. Gió thổi từ đầu đường đến cuối đường. Điền Tư Tư hít một hơi thật sâu, chợt cảm thấy gan bàn chân lạnh ngắt, lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn đi chân trần. Cái tên Trư Bát Giới đó từ đầu đến cuối hoàn toàn không nhìn chân nàng. Điền Tư Tư khẽ cắn rằng, nói: “Ta…ta quay về một lát được không?” Trương Hảo Nhi hỏi: “Quay về làm gì?” Nàng cười nói: “Cô không phải sợ hắn lo lắng, những người đi cùng ta đều biết ta sẽ đi đâu, ngày mai họ sẽ nói với hắn.” Điền Tư Tư bĩu môi cười nhạt: “Hắn có lo đến chết ta cũng chẳng quan tâm, ta chỉ muốn quay về đi giày thôi.” Trương Hảo Nhi nói: “Ở đó ta có giày, loại nào cỡ nào cũng đủ hết.” Điền Tư Tư cười: “Nhưng chẳng lẽ ta cứ thế này mà đi sao?” Trương Hảo Nhi đáp: “Ta biết một nơi cho thuê xe dù tối muộn.” Điền Tư Tư thở dài: “Cô nương thật tài, việc gì cũng biết.” Trương Hảo Nhi cũng thở dài đáp: “Đâu còn cách nào khác, một nữ nhân lăn lôn trên giang hồ nếu không biết cách chiếu cố bản thân thì sẽ bị nam nhân phụ bạc.” Điền Tư Tư nói: “Nam nhân thật chẳng tốt đẹp gì.” Trương Hảo Nhi đồng tình: “Nam nhân tốt đúng là không nhiều.” Điền Tư Tư chợt hỏi: “Nhưng làm sao cô biết ta họ Điền, không lẽ tên Đại Đầu Quỷ đó nói với cô?” Trương Hảo Nhi đáp: “Phải.” Điền Tư Tư nói: “Hắn còn nói gì với cô nữa?” Trương Hảo Nhi đáp: “Những lời nam nhân nói sau lưng, tốt nhất cô không nên nghe.” Điền Tư Tư nói: “Nghe cũng có sao đâu, dù hắn nói gì ta cũng chẳng thèm quan tâm.” Trương Hảo Nhi trầm ngâm: “Thực ra cũng không có gì, hắn chỉ nói tính khi đại tiểu thư của cô quá nặng, nếu không quản giáo nghiêm, sau này càng khó trị.” Điền Tư Tư lớn tiếng: “Cái tên Đại Đầu Quỷ đó, hắn dựa vào cái gì mà quản giáo ta?” Trương Hảo Nhi nói: “Hắn còn nói sớm muộn gì cô cũng gả cho hắn, nên hắn không thể không để mắt đến cô.” Điền Tư Tư hậm hực nói: “Cô đừng nghe kẻ đó nói linh tinh, cô nghĩ mà xem, làm sao ta có thể gả cho hạng người như vậy chứ?” Điền Tư Tư nhìn nàng ta chăm chú, đột nhiên cười nói: “Nhưng ta thấy cô đối với hắn không tệ.” Trương Hảo Nhi cười: “Ta đối đãi với rất nhiều nam nhân đều không tệ.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng cô đối với hắn có chút đặc biệt phải không?” Trương Hảo Nhi nói: “Vì ta và hắn là bằng hữu lâu năm.” Điền Tư Tư nói: “Hai người biết nhau lâu rồi.” Trương Hảo Nhi đáp: “Phải.” Qua một lát, nàng ta lại thở dài nói: “Du thế nào cô cũng không nên cho rằng hắn thật thà, tuy hắn trông có vẻ thật thà, nhưng thủ đoạn không ai bằng, những lời hắn nói một chữ cũng không được tin.” Điền Tư Tư lạnh lùng: “Tôi nói rồi, hắn nói gì tôi cũng không quan tâm.” Miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng có chút khó chịu, nàng nói xấu hắn là một chuyện, người khác nói xấu hắn lại là chuyện khác. “Dù sao Đại Đầu Quỷ cũng từng giúp mình.” Điền đại tiểu thư không phải người vong ân bội nghĩa, nàng hạ quyết tâm sau này có cơ hội, nhất định báo đáp hắn một lần. Trong lòng nàng dường như vẽ ra một viễn cảnh: Trư Bát Giới đang bị đánh lăn lê bò càng, đại tiểu thư xuất hiện trên lưng bạch mã, cây roi ngựa trong tay nàng vung lên đánh đuổi bọn kẻ xấu đi. Cảnh tiếp theo là: Trư Bát Giới quỳ dưới chân bạch mã, van xin đại tiểu thư gả cho hắn, nàng chỉ cười nhạt, thuận tay quất roi, xoay ngựa rời đi, một anh hùng trẻ tuổi quàng chiếc khăn lụa đỏ trên cổ đang đứng ngây dại chờ nàng trong ánh hoàng hôn. Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nàng bất giác lộ ra nụ cười khả ái. “Có lẽ mình không nên vụt roi quá mạnh, gõ nhẹ trên đầu hắn một cái là đủ rồi.” Trên đường quả thật truyền tới tiếng vó ngựa. Trương Hảo Nhi cười: “Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, chưa cần đi tìm, xe ngựa đã tự tìm đến cửa rồi.” Có vài người sinh ra đã may mắn. Cố xe ngựa vừa tới không những không có khách, mà còn rất đẹp, rất thoái mái. Xa phu vừa trẻ tuổi, hòa nhã, trên đầu lại quấn một chiếc khăn lụa đỏ. Dải lụa đỏ tươi tung bay trong gió đêm. Điền Tư Tư nhìn có chút ngây ngốc. Nhìn thấy dải khăn lụa đỏ như nhìn thấy Tần Ca. Xa phu bị nhìn đến nỗi hơi xấu hổ, cười bắt chuyện: “Sao cô nương còn chưa lên xe?” Điền Tư Tư đỏ mặt, buột miệng hỏi: “Huynh đài đeo khăn lụa đỏ, phải chăng cũng ngưỡng mộ Tần Ca?” Xa phu cười: “Đương nhiên rất ngưỡng mộ, người trong giang hồ có ai không ngưỡng mộ Tần đại hiệp?” Điền Tư Tư hỏi: “Huynh đài đa từng gặp Tần Ca hay chưa?” Xa phu chép miệng thở dài: “Hạng người thấp cổ bé họng như chúng tôi làm sao có được vận khí tốt như vậy?” Điền Tư Tư nói: “Huynh đài có muốn gặp không?” Xa phu đáp: “Chỉ cần được gặp gỡ Tần đại hiệp một lần, dù có bắt tôi nhịn cơm ba ngày cũng không sao.” Điền Tư Tư bật cười. Nghe ai đó tán thưởng Tần Ca, dường như nàng còn cao hứng hơn khi chính mình được tán thưởng. Nụ cười chưa tắt trên môi, nàng tiếp lời: “Ngày mai ta sẽ gặp huynh ấy, chúng ta là…hảo bằng hữu.” Nàng không nghĩ mình nói dối, vì trong mắt nàng, Tần Ca không những là hảo bằng hữu mà còn là ái nhân, là phu quân tương lai của nàng. Trong mắt xa phu tức thì ánh lên vẻ ngưỡng mộ, hắn nhạc nhiên nói: “Cô nương quả thật có phúc khí…” Điền Tư Tư khắp người lâng lâng, cảm giác muốn bay lên. Nàng thấy mình quả thực có phúc khí, chọn tới chọn lui, rốt cuộc cũng không chọn sai. Tần Ca quả là một đại nhân vật phi phàm. ———————————— Xe ngựa đã dừng lại. Khi xe dừng cũng là lúc bình minh bắt đầu ló dạng. Điền Tư Tư đang chìm trong mộng đẹp, một giấc mộng vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Trong mộng đương nhiên không thể thiếu chàng thanh niên Tần Ca. Thực lòng nàng không muốn tỉnh mộng, nhưng Trương Hảo Nhi lay lay vai nàng. Điền Tư Tư chầm chậm mở mắt, nhìn ra ngoài cửa số xe. Cánh cửa lớn sơn đỏ rực sáng loáng dưới ánh nắng buổi sớm mai, một đôi sư tử đá chắn hai bên cửa. Điền Tư Tư chớp chớp mắt, hỏi: “Đến rồi ư? Nơi đây là đâu vậy?” Trương Hảo Nhi đáp: “Đây chính là tệ xá.” Điền Tư Tư cười. Hai chữ “tệ xá” thốt ra từ miệng Trương Hảo Nhi, nàng thấy thật tức cười, thật thú vị. Có lẽ bây giờ chuyện gì nàng cũng thấy thú vị. Trương Hảo Nhi nói: “Cô cười gì vậy?” Điền Tư Tư cười đáp: “Ta đang cười cô quá khách khí, nếu nơi này mà gọi là “tệ xá” thì chỗ nào mới không phải tệ xá?” Trương Hảo Nhi cũng cười rất vui vẻ. Nghe người khác tán thưởng nhà mình, đương nhiên là rất vui. Điền Tư Tư đột nhiên đỏ mặt, nàng cảm thấy mình cũng học được cách giả vờ khách khí. Thực ra ai đến đây cũng phải buột miệng khen vài câu. Vòng đồng trên cánh cửa sơn đỏ sáng loáng như vàng, tường cao, sân rộng, lan can chạm trổ, giấy dán trên cửa sổ trắng như tuyết, nhưng do bóng râm cây xanh trong vườn phản chiếu, trở thành sắc xanh ngọc bích. Trong sân phảng phất hương hoa, chim hót líu lo, trước sảnh lớn có một đôi chim yến đang ngậm bùn làm tổ. Điền Tư Tư hỏi: “Đây là nhà riêng của cô ư?” Trương Hảo Nhi đáp: “Phải.” Điền Tư Tư hỏi: “Cô tự mua à?” Trương Hảo Nhi đáp: “Ta mua hai năm trước. Chủ nhân cũ là một vị hiếu liêm*, nghe nói rất có học vấn nhưng lại là mọt sách, vì vậy ta mua được giá rất rẻ.” *hiếu liêm: một nghĩa là hiếu thảo, liêm khiết; còn dùng để chỉ người có một loại bằng cấp thời xưa; ngoài ra còn là hai môn thi thời Hán, sau này đến thời Minh, Thanh thì gộp lại làm một. Điền Tư Tư thở dài: “Xem ra làm ‘nhà từ thiện’ kiểu này lại hóa hay, ít ra còn sống tốt hơn những người đọc sách.” Trương Hảo Nhi hơi đỏ mặt, quay đầu đi hướng khác khẽ hắng giọng. Điền Tư Tư nhận ra mình lỡ lời, cười ngượng nghịu: “Hôm nay Tần Ca có đến đây không?” Trương Hảo Nhi đáp: “Trước tiên ta đưa cô ra hậu viện nghỉ ngơi đã, dù hắn không tới ta cũng có cách tìm hắn tới.” Hậu viện còn đẹp hơn tiền viện. Tòa tiểu lâu cột đỏ ngói xanh, từ bên ngoài nhìn vào hay từ bên trong nhìn ra đều tựa như một bức họa. Điền Tư Tư tán thưởng: “Nơi này đẹp quá.” Trương Hảo Nhi nói: “Khi trời nóng ta cũng lười ra ngoài, chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi.” Điền Tư Tư nói: “Cô thật biết cách hưởng thụ.” Kỳ thực nhà nàng cũng chẳng kém gì nơi đây, nhưng nàng có phúc mà không chịu hưởng, lại chạy ra ngoài chịu khổ. Trương Hảo Nhi cười nói: “Nếu cô thích chỗ này thì ta nhường lại cho cô, sau này khi cô và Tần Ca thành thân, có thể dùng nơi đây làm động phòng.” Điền Tư Tư chợt thấy mắt cay cay, nàng kéo tay Trương Hảo Nhi: “Vì sao cô nương lại tốt với ta như vậy?” Trương Hảo Nhi dịu dàng nói: “Ta đã nói rồi, vừa gặp cô ta đã có cảm tình, đây coi như là duyên phận.” Nàng vỗ vỗ nhẹ lên tay Điền Tư Tư: “Bây giờ cô nên tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon, khi Tần Ca tới ta sẽ đánh thức cô, đừng quên trang điểm đẹp một chút nhé.” Điền Tư Tư cúi đầu nhìn lại mình, y phục vừa dơ vừa rách, chân đi đất, nàng bất giác thở dài. Trương Hảo Nhi cười: “Ta và cô vóc dáng tương đồng, để ta đi kiếm vài bộ y phục thật đẹp, kêu Tiểu Lan mang tới.” Điền Tư Tư hỏi: “Tiểu Lan?” Trương Hảo Nhi đáp: “Là nha đầu ta mới mua về, rất thông minh lanh lợi, nếu cô thích nó thì ta có thể tặng cô.” Điền Tư Tư nhìn nàng ta, trong lòng trào dâng biết bao cảm kích. Dù ở đâu cũng có người tốt, rốt cuộc nàng cũng gặp được một người thực sự tốt bụng. Trên tường treo một bức họa. Giữa mấy trắng lững lờ trôi, lộ ra một góc mái hiên đỏ, tựa như lầu gác chốn thần tiên. Dòng nước chảy xuống từ tiên sơn, cỏ xanh như tấm thảm, một đôi thiếu niên nam nữ tựa vào nhau, ngồi bên dòng nước, trên thảm cỏ xanh, dường như quên đi ngày tháng, quên hết sự đời? Trên bức họa đề một câu thơ: “Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên.” (Chỉ ngưỡng mộ uyên ương, không ngưỡng mộ thần tiên). Họa rất đẹp, thi ý rất hợp. “Nếu như có một ngày mình và Tần Ca cũng được như vậy, mình quyết không làm thần tiên.” Trong lúc Điền Tư Tư đang ngay người ngắm tranh, chìm trong suy tưởng, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa khe khẽ. Cửa vốn để ngỏ không đóng. Điền Tư Tư nói: “Tiểu Lan phải không? Vào đi!” Một tiểu cô nương mặc áo đỏ bước vào, trên tay ôm bộ y phục đẹp đẽ mới tinh, cúi đầu nói: “Tiểu Lan xin nghe cô nương sai bảo.” Cặp mắt to tròn, đôi môi nhỏ xinh của cô bé, khi không tức giận cũng giống như đang bĩu môi. Điền Tư Tư suýt chút nữa kêu to lên. Là Điền Tâm! Tiểu nha đầu xinh đẹp này không ngờ chính là Điền Tâm. Điền Tư Tư lập tức lao tới ôm chầm lấy cô bé, quẳng bộ y phục trên tay cô bé xuống đất. “Nha đầu hư! Tiểu quỷ! Sao em lại chạy đến đây? Đến từ lúc nào vậy?” Tiểu nha đầu mở to mắt, có chút kinh ngạc: “Nô tì đến đây được hai năm rồi.” Điền Tư Tư cười mắng yêu: “Tiểu quỷ, còn định gạt ta? Bộ em tưởng ta không nhận ra em chắc?” Tiểu nha đầu chớp chớp mắt: “Cô nương đã từng gặp nô tì ư?” Điền Tư Tư ngơ ngác: “Chẳng lẽ trước đây em chưa từng gặp ta?” Tiểu nha đầu đáp: “Chưa từng.” Điền Tư Tư ngây người: “Em không nhận ra ta sao?” Tiểu nha đầu đáp: “Không nhận ra.” Điền Tư Tư bắt đầu thấy sững sờ, dụi dụi mắt: “Lẽ nào em không phải Điền Tâm?” Tiểu nha đầu nói: “Nô tì tên Tiểu Lan, tiểu nghĩa là nhỏ bé, lan trong hoa lan.” Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô bé, có lẽ không phải đang nói dối, cũng không đùa cợt. Điền Tư Tư nói: “Lẽ nào…lẽ nào em bị ma nhập rồi sao?” Tiểu nha đầu nhìn nàng như nhìn người mắc bệnh, thần trí không bình thường, cũng không muốn nói chuyện tiếp, cúi đầu nói: “Nếu cô nương không còn gì phân phó, nô tì xin lui xuống chuẩn bị nước tắm cho cô nương.” Lời chưa dứt câu, người đã chạy mất dạng như làn khói. “Nếu không phải Điền Tâm, sao lại giống y như đúc vậy, ngay đến cặp môi hay bĩu đó cũng y chang.” “Trên đời có người giống người như vậy ư?” Điền Tư Tư không tin, cũng không thể không tin. Hai người hầu lớn tuổi khỏe mạnh bê một bồn tắm rất đẹp vào. Nước trong vắt, phảng phất hương thơm, lại còn rất ấm. Tiểu Lan bưng một chiếc hộp đựng hạt đậu để tắm, lại có cả khăn lụa trắng tinh, đứng phía sau nói: “Cô nương có cần nô tỳ hầu hạ tắm rửa không ạ?” Điền Tư Tư nhìn cô bé chằm chằm, lắc đầu, chợt hỏi: “Em quả thực không phải Điền Tâm?” Tiểu Lan giật mình, lắc đầu lia lịa, cứ như nhìn thấy ma, cắm đầu chạy một mạch. Điền Tư Tư thở dài, cười khổ: “Ta mới giống như đang gặp ma. Trên đời có sự trùng hợp thế này sao?” Nàng tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng bồn nước nóng kia còn có mị lực lớn hơn. Không có nữ nhân nào ba ngày chưa được tắm lại cự tuyệt sự hấp dẫn này. Điền Tư Tư thở dài, từ từ mở nút áo. Phía đối diện có một tấm gương rất lớn, phản chiếu vóc dáng mảnh mai quyến rũ của nàng. Tuy nàng không được đầy đặn như Trương Hảo Nhi, nhưng làn da min màng hơn, săn chắc hơn, lại có vẻ mềm mại, dịu dàng của xử nữ. Chân nàng thẳng tắp, mắt cá nhỏ xinh, đường cong ưu mỹ. Chưa một nam nhân nào được ôm ấp nàng. Nàng vẫn đang đợi, đợi một người xứng đáng, dù phải đợi bao lâu nàng cũng nguyện lòng. Mặt nàng chợt ửng đỏ, nóng ran, hình như còn nóng hơn nước trong bồn. Tiết y* bị dính nước ướt hết cả, những đường cong tuyệt đẹp của nàng hoàn toàn hiện ra trong gương. *Tiết y: đồ mặc ở trong Nàng chầm chậm cởi phần trước, đột nhiên khắp người cứng đơ. Trong phòng có giường, một chiếc giường vừa rộng vừa thoải mái. Màn trướng thêu rủ xuống trên giường. Trên màn có những sợi tua hồng. Nhìn qua gương, Điền Tư Tư bất ngờ nhận ra trên màn có một lỗ nhỏ. Trong lỗ lấp lánh ánh sáng. Là mắt người. Có kẻ nấp trong màn nhìn trộm nàng! Điền Tư Tư vừa kinh ngạc vừa tức giận, khắp người tê dại. Nàng cắn chặt môi, gắng sức kiềm chế bản thân, nhẹ nhàng cởi nút áo đầu tiên, rồi nút áo thứ hai. Đột nhiên nàng xoay người lao tới bức màn kéo thật mạnh. Bức màn bị giật xuống, không ngờ đúng là có người nấp phía sau. Người đó ngồi im như tượng. Kẻ nhìn trộm các cô nương tắm bất thình lình bị vạch trần, khó tránh khỏi la lên một tiếng. Nhưng người này không những không động đậy, thậm chí trên mặt hoàn toàn không chút kinh hãi. Chẳng lẽ đây không phải người, mà là một bức tượng đá? ————————- Điền Tư Tư biết hắn là người. Không những biết, thậm chí nàng còn nhận ra hắn. Cát tiên sinh! Gã ác quỷ đó âm hồn bất tán, đột nhiên lại xuất hiện tại nơi này. Điền Tư Tư sợ đến nỗi cổ họng đông cứng lại, không kêu lên được, cũng không cử động được. Cát tiên sinh cũng không cử động. Chân hắn, tay hắn, thậm chí cả tròng mắt hắn cũng bất động. Cặp mắt như quỷ dữ chằm chằm nhìn Điền Tư Tư, hoàn toàn vô cảm. Nhưng sự vô cảm còn đáng sợ hơn mọi thứ tình cảm khác. Điền Tư Tư khó khăn lắm mới nhấc được chân lên định bỏ chạy ra ngoài. Nàng chạy ra đến cửa, Cát tiên sinh vẫn không mảy may động đậy. Tại sao hắn không đuổi theo? Lẽ nào hắn biết Điền Tư Tư chạy không thoát? Điền Tư Tư nấp sau cảnh cửa, len lén nhìn vào trong phòng, chợt nàng nhận ra cặp mắt cá chết của Cát tiên sinh vẫn đang nhìn trừng trừng vào nơi nàng vừa đứng ban nãy. “Chẳng lẽ hắn đột nhiên trúng tà?” Điền Tư Tư tuy không dám tin vào vận khí của mình, trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng nếu ác quỷ kia thật sự đã trúng tà, vậy lẽ nào đây là cơ hội báo thù của nàng chăng? Sức hấp dẫn của cơ hội này thật không thể cưỡng lại. Điền Tư Tư cắn môi, từng bước từng bước đi vào trong phòng. Cát tiên sinh vẫn bất động, ánh mắt nhìn đăm đăm vào chỗ cũ. Điền Tư Tư từ từ cúi lưng xuống, với tay cầm lấy hộp đậu* đặt trên một chiếc ghế nhỏ trong bồn tắm. *đậu tắm: chưa tìm được thông tin, có lẽ dùng để chà xát lên người, làm sạch da, giống như xà phòng thời cổ đại J Chiếc hộp rất cứng, hình như làm bằng bạc. Ai bị một chiếc hộp như vậy đập vào đầu tất sẽ nhảy dựng lên la oai oái. Điền Tư Tư dùng hết sức bình sinh ném chiếc hộp qua. Chiếc hộp đập vào đầu Cát tiên sinh nghe “bộp” một tiếng. Cát tiên sinh vẫn ngồi im như tượng, đến tròng mắt cũng không động đậy, dường như hắn hoàn toàn không có cảm giác. Nhưng đầu hắn đã bị thương. Một kẻ bị vỡ đầu mà vẫn im lìm vô cảm, vậy thì kẻ đó dù không phải người chết nhưng cũng không khác người chết là bao. Điền Tư Tư dứt khoát ném tiếp chiếc ghế con sang Lần này Cát tiên sinh bị thương thê thảm hơn, vết thương nhỏ toác ra thành vết thương lớn, máu tuôn ra. Nhưng hắn vẫn ngồi im như tượng. Điền Tư Tư thở phào, nàng lao tới tát cho hắn một bạt tai thật mạnh. Hắn vẫn bất động. Điền Tư Tư cười gằn: “Họ Cát kia, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.” Điền đại tiểu thư tuyệt nhiên không phải người hung ác, tâm không đen tối, hành xử không cay độc. Nhưng nàng hận Cát tiên sinh vô cùng, hận thấu xương, thấu tim gan. Nàng túm tóc, nâng mặt hắn lên, hàng loạt cái tát giáng xuống, “bốp bốp” hơn chục lần, vậy mà cơn giận của nàng vẫn chưa hả. Nước trong bồn vẫn còn nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút. Ai bị ấn đầu xuống bồn nước nóng thế này e không lấy gì làm dễ chịu. Điền Tư Tư ấn đầu Cát tiên sinh vào bồn. Không có bong bóng nổi lên trong nước. Chẳng lẽ hắn không còn thở? Hắn chết rồi ư? Tay Điền Tư Tư hơi mềm ra, nàng nhấc đầu hắn lên. Cặp mắt hắn nhìn đăm đăm vào khoảng không, hoàn toàn vô cảm. Điền Tư Tư hơi hoảng, nàng lắp bắp kêu lên: “Ngươi…ngươi có nghe ta nói gì không? Ngươi…ngươi chết chưa?” Đột nhiên có tiếng cười khanh khách: “Hắn còn sống, nhưng không nghe thấy cô nói gì nữa đâu!” Tiếng cười như tiếng chuông bạc ngân vang. Kỳ thực rất ít ai có được giọng cười êm tai như vậy, phần lớn mọi người cười nghe như tiếng chuông đồng, thậm chí có giọng cười giống chuông đồng bị nứt. Điền Tư Tư không cần quay đầu lại cũng biết là Trương Hảo Nhi đã tới. Tiếng cười cũng là một trong những điều kiện cần có của các “nhà từ thiện” kiểu này. Trương Hảo Nhi tất nhiên là một “đại nhân vật” trong nghề, nên đương nhiên nàng ta không những cười êm tai mà trông cũng đẹp mắt. Điền Tư Tư hậm hực: “Cô có quen biết kẻ này không?” Trương Hảo Nhi lắc đầu cười khẩy: “Hạng người đó chưa đủ tư cách quen biết ta.” Điền Tư Tư cười lạnh: “Vậy hắn làm thế nào nấp được ở trong màn?” Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt: “Cô thực sự không biết hắn tới đây bằng cách nào ư?” Điền Tư Tư nói: “Làm sao ta biết được?” Trương Hảo Nhi nói: “Ta cũng chịu.” Nàng chợt cười cười: “Nhưng ta biết vì sao hắn thành ra thế này.” Điền Tư Tư giục: “Cô nói đi.” Trương Hảo Nhi nói: “Chẳng lẽ cô không nhận ra hắn đã bị phong bế huyệt đạo?” Lúc này Điền Tư Tư mới nhận ra Cát tiên sinh quả thực có dáng vẻ của người bị điểm huyệt, hơn nữa không chỉ ở một nơi. Có điều nàng biết rõ công phu của Cát tiên sinh không tệ, nếu nói có kẻ nhân lúc hắn không phòng bị, phong bế được bảy, tám huyệt đạo của hắn thì thật khó tin. Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Là cô điểm huyệt hắn ư?” Trương Hảo Nhi phì cười: “Làm sao là ta được? Ta đâu có bản lĩnh lớn như vậy?” Điền Tư Tư sốt ruột: “Không phải cô thì là ai?” Trương Hảo Nhi thong thả đáp: “Cô đoán thử xem, đoán không ra ta sẽ nói cho.” Điền Tư Tư nói: “Tôi không đoán được.” Ba chữ “không đoán được” vừa ra khỏi miệng, trong lòng nàng chợt nghĩ ra đáp án, nàng hỏi liền: “Lẽ nào là Tần Ca?” Trương Hảo Nhi cười: “Đoán đúng rồi.” Điền Tư Tư há hốc mồm, mở tròn mắt, dường như sắp ngất đi bất cứ lúc nào. Qua một hồi lâu sau nàng mới thở ra một hơi dài: “Chàng…chàng đến rồi sao?” Trương Hảo Nhi đáp: “Đến từ lâu rồi.” Nàng giải thích: “Lúc tới đây, hắn phát hiện ra có kẻ lấm la lấm lét ẩn nấp trên tòa tiểu lâu này, bèn bí mật bám theo. Khi kẻ đó đang đục lỗ trên tấm màn, hắn liền điểm huyệt.” Sau tấm màn quả nhiên có một cửa sổ nhỏ, hẳn là họ đã vào phòng qua lối này. Trương Hảo Nhi cười cười: “Kỳ quái ở chỗ, sau bức màn xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cô lại không hay biết gì cả, lẽ nào cô nằm mộng giữa ban ngày?” Lúc đó Điền Tư Tư đúng là đang nằm mộng, một giấc mộng không thể kể cho người khác. Nàng đỏ mặt, cúi đầu hỏi: “Chàng đâu rồi?” Trương Hảo Nhi đáp: “Hắn điểm huyệt kẻ kia xong mới đi tìm ta…” Điền Tư Tư đột nhiên cắt lời nàng ta, cắn môi nói: “Lúc đó sao chàng không lên tiếng với ta, nếu vậy ta đã không bị kẻ kia…hắn…” Nàng không tài nào thốt ra được hai chữ “nhìn trộm.” Trương Hảo Nhi nói: “Hắn tuy không phải quân tử, nhưng cũng không dám ra mặt khi có nữ nhân đang thoát y.” Điền Tư Tư mặt đỏ bừng, đầu cúi gằm: “Chẳng lẽ…ban nãy..chàng cũng thấy…?” Trương Hảo Nhi đáp: “Hai cái lỗ lù lù ở trên màn, dù là quân tử cũng khó kìm lòng không nhìn ra.” Điền Tư Tư không những mặt đỏ phừng phừng mà tim cũng đỏ luôn, nàng lắp bắp: “Chàng có nói gì ta không?” Trương Hảo Nhi cười: “Hắn nói cô không những người đẹp mà chân cũng đẹp.” Điền Tư Tư nói: “Thật à?” Trương Hảo Nhi thở dài: “Sao lại giả được? Nếu ta là nam nhân, cũng sẽ nói như vậy” Đầu cúi càng thấp, Điền Tư Tư tuy ngượng ngùng không dám cười nhưng vẫn không kìm được, len lén cười thầm. Đối với một thiếu nữ, được người trong mộng của mình khen ngợi là hạnh phúc không gì bằng Trương Hảo Nhi nói: “Ta hỏi cô, bây giờ cô có muốn gặp hắn không?” Điền Tư Tư hỏi: “Chàng đang ở đâu?” Trương Hảo Nhi đáp: “Ở ngay dưới lầu, ta lôi hắn tới đây rồi.” Nghe chưa hết câu, Điền Tư Tư đã muốn lao mình chạy thẳng ra ngoài. Trương Hảo Nhi kéo nàng lại, nhìn y phục trên người nàng, giẩu môi cười: “Cô định ăn mặc thế này mà đi gặp người ta à?” Điền Tư Tư mặt đỏ như gấc chín. Trương Hảo Nhi nói: “Cô nôn nóng đến độ chẳng buồn tắm táp, nhưng rửa chân thì vẫn còn kịp.” Nước vẫn còn nóng. Cát tiên sinh đã bị nhét xuống dưới gầm giường. Trương Hảo Nhi nói: “Tạm thời cứ mời hắn nằm đó nghỉ ngơi, sau này sẽ tìm cách xử trí hắn.” Điền Tư Tư rửa chân nhanh hết sức có thể, nhưng khi mặc y phục lại rất chậm rãi. Y phục rất nhiều, bộ nào cũng đẹp. Điền Tư Tư chọn tới chọn lui, đành quay sang hỏi ý Trương Hảo Nhi. Nam nhân thích gì, đương nhiên Trương Hảo Nhi hiểu rõ hơn đại đa số nữ nhân khác. Điền Tư Tư nói: “Cô xem ta nên mặc bộ nào?” Trương Hảo Nhi nhìn khắp người nàng, cười nói: “Ta thấy cô không mặc gì là đẹp nhất.” Nàng ta đúng là rất hiểu nam nhân, ngươi nói có phải không? —————————- Lúc xuống lầu, Điền Tư Tư cảm giác trống ngực đập liên hồi. Rốt cuộc Tần Ca trông như thế nào? Có anh tuấn tiêu sái như trong tưởng tượng của nàng không? Điền Tư Tư chỉ biết trên người chàng có rất nhiều vết sẹo do đao để lại. Có điều sẹo ở trên người nam nhân không những không khó coi, ngược lại càng thêm phần anh hùng khí khái. “Dù sao nàng rốt cuộc cũng gặp được đại nhân vật trong mộng của mình rồi.” Điền Tư Tư nhắm mắt lại, bước xuống bậc thang cuối cùng, nàng mới mở mắt ra. Nàng trông thấy Tần Ca! Tần Ca gần như giống hệt trong tưởng tượng của nàng, hình bóng trong tim các thiếu nữ. Chàng cao hơn người bình thường một chút, nhưng không hơn nhiều. Bờ vai rộng, eo thon, trông rất tráng kiện dũng mãnh, nhất là khi khoác lên bộ y phục màu đen Đôi mắt to và sáng, tràn đầy nhiệt huyết. Một dải khăn lụa đỏ tươi quàng trên cổ chàng. Điền Tư Tư chợt phát hiện ra, khăn lụa đỏ quàng trên cổ luôn luôn trông đẹp nhất. Ánh mắt Tần Ca khi nhìn nàng phảng phất ý cười ấm áp, dù ai nhìn vào đôi mắt đó cũng sẽ quên đi vết sẹo trên mặt chàng. Trông thấy Điền Tư Tư, chàng lập tức đứng dậy, không chỉ trong mắt trào dâng ý cười mà trên khuôn mặt cũng nở một nụ cười ôn hòa tiêu sái. Hẳn chàng rất vui khi gặp Điền Tư Tư, cảm xúc không thể che giấu. Điền Tư Tư cảm thấy trống ngực đánh thình thình. Lẽ ra nàng nên đường hoàng bước tới, nhưng lại đứng chết trân nơi cầu thang. Nàng chợt phát hiện ra mình quên mất một chuyện. Từ khi nghe danh Tần Ca, trong lòng nàng ấp ôm biết bao suy tư mộng tưởng. Đương nhiên nàng đã mơ mộng tới ngày nàng và Tần Ca gặp mặt, nàng sẽ ngã vào vòng tay chàng, thật ấm áp, dịu ngọt. Thậm chí nàng còn tưởng tượng ra những ngày tháng hai người ở bên nhau, nàng sẽ cùng chàng uống rượu, đánh cờ, cưỡi ngựa, cùng chàng xông pha giang hồ, nàng sẽ chăm sóc chàng, Mỗi sáng sớm, nàng sẽ quàng lên cổ chàng một chiếc khăn lụa đỏ tươi mới tinh, sau đó nấu cho chàng một bữa sáng thật ngon. Chuyện gì nàng cũng đã tưởng tượng đến không biết bao nhiêu lần. Nhưng nàng quên mất một việc. Nàng quên không nghĩ tới lần đầu gặp chàng nên nói gì. Trong tưởng tượng của nàng, khi nàng gặp Tần Ca lần đầu, nàng sẽ ở trong vòng ôm của chàng. Hiện giờ nàng biết mình không thể làm vậy, trước tiên nên chuyện trò đôi ba câu, có điều nàng nghĩ không ra nên nói gì. Có vẻ Tần Ca cũng lúng túng, chỉ dịu dàng cười nói: “Mời ngồi.” Điền Tư Tư cúi đầu bước vào, ngồi xuống ghế, ngồi xuống rồi nàng vẫn không biết nên nói gì. Đây là cơ hội nàng phải đánh đổi rất nhiều mới có được, chít ít nàng nên thể hiện mình hào phóng, thông minh một chút, nhưng tới thời khắc quyết định này, nàng lại im thin thít. Nàng chỉ hận không thể cắt lưỡi mình xuống nhờ người khác sửa giùm. Trương Hảo Nhi cũng không nói gì, chỉ đứng tựa cầu thang nhìn hai người họ, khẽ cười. Thật may lúc này nha đầu Tiểu Lan bưng một khay trà vào, đi tới châm trà cho hai người. Cô bé cúi thấp đầu, bước tới trước mặt Điền Tư Tư, dường như thầm thì hai chữ. Nhưng Điền Tư Tư đang lâng lâng sung sướng, hoàn toàn không nghe thấy cô bé nói gì. Tiểu Lan đành rời đi. Lúc ra ngoài, môi cô bé bĩu rất cao, có vẻ vừa lo lắng vừa giận dỗi. Trương Hảo Nhi hăng hái đi vào, nói: “Chẳng lẽ đây là phòng hồ lô?” Tần Ca ngơ ngác: “Phòng hồ lô?” Trương Hảo Nhi cố nén cười: “Nếu không sao lại có hai bình hồ lô to kín miệng như thế này?” Tần Ca bật cười, nhìn ra ngoài cửa số chép miệng: “Hôm nay trời đẹp ghê!” Trương Hảo Nhi cười phá lên. Tần Ca ngạc nhiên: “Vậy là có ý gì?” Trương Hảo Nhi đáp: “Chẳng có ý gì cả, cũng như câu vừa rồi, nói cũng bằng không.” Tần Ca cũng cười cười: “Vậy cô muốn ta nói gì?” Trương Hảo Nhi chớp chớp mắt: “Ít ra cũng nên hỏi người ta quý tính đại danh, gia phủ ở đâu? Những chuyện này còn đợi ta dạy sao?” Tần Ca khẽ hắng giọng nói: “Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương?” Điền Tư Tư đáp: “Ta họ Điền, tên Tư Tư.” Trương Hảo Nhi cau mày: “Đây là người nói chuyện hay muỗi kêu thế?” Điền Tư Tư phì cười, lúc đó không khí trong phòng mới thoải mái hơn một chút. Tần Ca đang định nói gì đó, đột nhiên nha đầu Tiểu Lan xuất hiện, bưng khay trà dâng đến trước mặt Điền Tư Tư, không hiểu sao lại run tay làm đổ, nước trà văng hết lên người Điền Tư Tư. Tiểu Lan vội vàng lúng túng lau áo cho Điền Tư Tư. Điền Tư Tư cảm thấy bàn tay đang lau ngực áo cho mình không giống một người tay chân vụng về, vừa nghĩ có chút quái lạ, Trương Hảo Nhi vụt quát lên: “Ngươi chạy loăng quăng vào đây làm gì?” Sắc mặt Tiểu Lan trắng bệch, cúi đầu ấp úng: “Nô tì…nô tì sợ trà của Điền cô nương đã nguội nên định thay chén khác.” Trương Hảo Nhi sầm mặt: “Ai khiến ngươi nhiều chuyện, ra ngoài ngay, không gọi không được vào!” Tiểu Lan đáp: “Vâng.” Cô bé cúi đầu đi ra, trước khi đi mơ hồ còn quay lại nhìn về phía Điền Tư Tư, ánh nhìn có gì đó rất lạ. Không lẽ nó định tiết lộ một bí mật nào đó cho nàng? Điền Tư Tư hoàn toàn không để ý, thấy áo bị ướt nàng đã cuống lên, làm gì còn tâm trí đi lo chuyện khác. Vả lại tiểu nha đầu này nếu có điều gì muốn nói, lẽ ra nên nhân lúc tới đưa y phục cho nàng mà nói ra luôn, không có lý gì phải đợi đến lúc này. Điền Tư Tư cắn môi: “Ta…ta muốn đi thay y phục.” Tần Ca nói: “Mời cô nương.” Chàng đứng dậy cười nói: “Tại hạ cũng nên cáo lui, cô nương đi đường mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi là hơn.” Sau đó chàng nhất quyết cáo từ. Người ra khỏi cửa rồi, Trương Hảo Nhi mới bực bội giậm chân cằn nhằn: “Ta khó khăn lắm mới an bài được cơ hội cho hai người gặp mặt, sao cô lại để vịt quay đến miệng rồi còn rớt?” Điền Tư Tư đỏ mặt: “Ta…ta cũng không hiểu sao, vừa gặp chàng ta lại không biết nói gì.” Trương Hảo Nhi nói: “Cô định quyến rũ hắn với bộ dạng này sao? Người ta vừa thấy vẻ ngơ ngơ ngác ngác của cô là muốn bỏ của chạy lấy người rồi, nếu không sao lại bỏ đi như thế?” Điền Tư Tư nói: “Lần sau…lần sau ta sẽ làm tốt hơn.” Trương Hảo Nhi nhếch môi cười: “Lần sau? Chỉ e chẳng còn lần sau nữa.” Điền Tư Tư kéo tay nàng ta năn nỉ: “Người quân tử tất không để bụng*, cô đã giúp thì xin hãy giúp cho trót.” *Nguyên văn: “Quân tử hữu thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác. Tiểu nhân phản thị.” (Người quân tử có đức tính đẹp, không ác độc. Kẻ tiểu nhân thì ngược lại.) Câu trích trong Luận Ngữ của Khổng Tử. Trong Hán ngữ hiện đại có thể cắt nghĩa là: “quân tử” là người có đức tính rất cao. Người như vậy luôn nghĩ tốt cho người khác, cố gắng mở mang, dẫn dắt, khích lệ, giúp đỡ người khác hoàn thành tâm nguyện. Câu nói này có ảnh hưởng mang tính kinh điển và sâu sắc ở Trung Quốc suốt mấy ngàn năm. (Nguồn: dịch từ baidu) Trương Hảo Nhi liếc mắt nhìn nàng, khúc khích cười nói: “Ta hỏi cô, ấn tượng của cô với hắn như thế nào? Nói thật đi.” Điền Tư Tư lại đỏ mặt: “Ấn tượng của ta với chàng…đương nhiên rất tốt.” Trương Hảo Nhi nói: “Tốt là tốt như thế nào?” Điền Tư Tư đáp: “Chàng tuy rất nổi danh, nhưng hoàn toàn không kiêu ngạo, không thô lỗ, cư xử rất lịch sự.” Ánh mắt nàng mông lung, dường như lại mơ mộng. Trương Hảo Nhi lay lay nàng, hỏi tiếp: “Còn gì nữa?” Điền Tư Tư khẽ thở dài: “Những cái khác ta không biết nói sao, tóm lại chàng rất tốt, ta nhất định không nhìn lầm.” Trương Hảo Nhi nói: “Cô bằng lòng gả cho hắn chứ?” Điền Tư Tư cắn môi, không nói gì. Trương Hảo Nhi nói: “Đây chẳng phải việc của ta, nếu cô không nói thật, ta cũng không quản nữa” Điền Tư Tư cuống lên, mặt đỏ bừng: “Im lặng là ý gì chẳng lẽ cô không hiểu?” Trương Hảo Nhi phì cười, lắc đầu: “Các cô nương trẻ tuổi rõ thật là…tính tình thay đổi liên xoành xoạch chẳng biết đâu mà lần.” Nàng lại nghiêm mặt nói tiếp: “Nếu cô thực lòng muốn gả cho hắn thì phải chớp lấy cơ hội này.” Điền Tư Tư rốt cuộc cũng gật đầu. Trương Hảo Nhi nói: “Hiện giờ cơ hội không còn nhiều, cùng lắm ta chỉ có thế giữ hắn lại khoảng một hai ngày thôi.” Điền Tư Tư hốt hoảng: “Một hai ngày? Vậy sao đủ được?” Trương Hảo Nhi nói: “Hai ngày có hai mươi bốn canh giờ*, trong hai mươi bốn canh giờ có thể làm được rất nhiều việc, nếu đổi lại là ta, chỉ cần hai canh giờ cũng đủ.” *Thời xưa một ngày có mười hai canh giờ. Điền Tư Tư nói: “Nhưng thực tình ta không biết nên làm gì?” Trương Hảo Nhi khẽ véo má nàng: “Tiểu nha đầu, có những chuyện không cần dạy cô cũng nên biết rồi, chẳng lẽ muốn ta dắt cô vào động phòng sao?” Nàng vừa cười vừa đi ra ngoài, tiếng cười giòn như tiếng chuông ngân càng lúc càng xa. Cửa vẫn đang mở, gió lùa vào trong, y phục hãy còn ướt, cảm giác hơi lành lạnh. Điền Tư Tư ngây người đứng đó, bất giác nắm lấy vạt áo trước, một cuộn giấy nhỏ rơi ra từ ngực áo nhưng nàng không để ý. “Có một số chuyện không cần phải dạy.” Điền Tư Tư cảm thấy mặt nóng ran, nàng khẽ cắn môi, chầm chậm bước lên lầu. ——————————— Dưới lầu yên tĩnh không một bóng người. Nha đầu Tiểu Lan xinh đẹp cúi đầu đi vào, dáng vẻ như chuẩn bị dọn phòng. Nhìn thấy cuộn giấy trên sàn, cô bé dường như biến sắc, vội vàng chạy lại nhặt lên. Giấy vẫn cuốn chặt, chưa hề được mở ra. Cô bé bĩu môi, khe khẽ giậm chân, có vẻ muốn xông lên lầu trên. Ngay lúc này, trên lầu vọng tới tiếng la thất thanh. Cát tiên sinh vốn nằm dưới gầm giường, giờ lại không thấy nữa. Điền Tư Tư vốn đã gần như quên hẳn sự tồn tại của hắn, vừa gặp Tần Ca, dương như nàng quên luôn cả chính mình. Khi ngồi lên giường nàng mới nhớ ra bóng ma đó. Ma luôn là ma, chẳng ai đoán được lúc nào ma tới, càng không đoán được lúc nào ma đi, nếu bị ma ám, sẽ chẳng được yên thân ngày nào. Tiếng la của Điền Tư Tư y như gặp ma. Cát tiên sinh so với ma còn đáng sợ hơn. Khi Trương Hảo Nhi tới, nàng vẫn đang run lẩy bẩy, đột nhiên ôm chầm lấy Trương Hảo Nhi khóc nức nở, giọng khàn khàn: “Hắn thoát rồi.” Trương Hảo Nhi dịu dàng vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói: “Thoát thì thoát, đừng sợ, có ta ở đây, cô không cần lo lắng gì cả.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng ta biết chắc hắn sẽ còn quay lại, hắn biết ta ở đây, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ta.” Trương Hảo Nhi thắc mắc: “Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao cứ quấy rầy cô?” Điền Tư Tư khóc thút thít: “Ta cũng không hiểu vì sao hắn cứ nhất định ám ta, ta không thiếu nợ, cũng không đắc tội với hắn, ta…ta và hắn hoàn toàn không có quan hệ gì.” Trương Hảo Nhi nói: “Nhưng cô rất sợ hắn.” Giọng Điền Tư Tư run run: “Ta…đúng là ta rất sợ hắn, hắn không phải là người.” Một tiếng nói vang lên: “Bất kể hắn là người hay ma, cô nương không việc gì phải sợ. Nếu hắn còn dám mò tới, ta sẽ khiến hắn có đi mà không có về.” Tần Ca cũng tới rồi. Giọng chàng ôn hòa mà trấn tĩnh, không những tràn đầy tự tin mà còn khiến người ta cảm thấy tin tưởng. Trương Hảo Nhi cười khẩy: “Lần này lẽ ra hắn có đi mà không có về. Nếu người điểm huyệt là ta, hắn đừng hòng ngọ nguậy.” Tần Ca cười điềm đạm: “Lần này đúng là tại ta xuất thủ quá nhẹ tay, do lúc đó ta không biết hắn là ai.” Trương Hảo Nhi nói: “Lén la lén lút lẻn vào khuê phòng người ta, chọc lỗ nhìn trộm trên màn, chẳng lẽ còn có người tốt nào như vậy?” Tần Ca đáp: “Nhưng ta…” Trương Hảo Nhi không cho hắn nói hết câu: “Ta không quan tâm ngươi biện minh thế nào, chuyện này ngươi phải có trách nhiệm, sau này tiểu muội muội có xảy ra chuyện gì, ta cứ đến tìm ngươi hỏi tội.” Tần Ca thở dài, nhẹ giọng nói: “Xem ra sau này ta nên bớt lo chuyện bao đồng là hơn.” Trương Hảo Nhi nói: “Nhưng bây giờ ngươi đã lo rồi, vậy thì nên lo tới cùng đi.” Tần Ca hỏi: “Cô muốn ta lo như thế nào?” Trương Hảo Nhi đáp: “Tự ngươi nên biết mới phải.” Tần Ca trầm ngâm: “Có phải cô muốn ta lưu lại nơi này, bảo vệ Điền cô nương?” Nụ cười xinh đẹp trở lại trên khuôn mặt Trương Hảo Nhi: “Ngươi thông minh hơn rồi đấy!” Điền Tư Tư núp trong lòng Trương Hảo Nhi, không kìm được len lén bật cười. Lúc đầu nàng tưởng Trương Hảo Nhi có chút ngang ngược, giờ mới hiểu rõ ý tứ của nàng ta. Nàng ta làm vậy nhằm mục đích tạo cơ hội cho hai người họ thân cận hơn. Trương Hảo Nhi nói: “Không những ta muốn ngươi bảo vệ cô ấy, mà còn phải bảo vệ cô ấy cả ngày lẫn đêm cho đến khi ngươi bắt được kẻ kia.” Tần Ca nói: “Nếu kẻ kia không bao giờ xuất hiện nữa thì sao?” Trương Hảo Nhi chớp mắt: “Nếu thế ngươi phải bảo vệ cô ấy cả đời.” Lời này nói ra lộ liễu như vậy, dù là kẻ ngốc cũng hiểu được ý tứ của nàng ta. Chẳng những Điền Tư Tư xấu hổ mà ngay cả Tần Ca cũng hơi đỏ mặt. Nhưng chàng không từ chối, hoàn toàn không có ý từ chối. Điền Tư Tư vừa vui mừng vừa khó xử, một mực núp trong lòng Trương Hảo Nhi. Trương Hảo Nhi lại đẩy nàng ra, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, cười nói: “Giờ cô yên tâm nhé, có người này bảo vệ, cô sợ gì nữa, còn chưa chịu cười lên một cái nào.” Điền Tư Tư muốn cười nhưng lại xấu hổ, tuy rằng xấu hổ nhưng cũng không kìm được mà bật cười. Trương Hảo Nhi vỗ tay: “Cười rồi, cười rồi! Quả nhiên cười rồi!” Điền Tư Tư khẽ cấu nàng ta một cái, lí nhí nói: “Đáng ghét ghê!” Trương Hảo Nhi đột nhiên xoay người rời đi: “Hai người cứ ở đây nói chuyện, ta đi trước.” Miệng nói, chân sắp bước ra ngoài. Điền Tư Tư cuống quít kéo nàng ta lại: “Cô đi thật à?” Trương Hảo Nhi nói: “Có người ghét ta, ta ở đây làm gì?” Điền Tư Tư mặt đỏ bừng: “Cô…cô không được đi.” Trương Hảo Nhi cười: “Sao lại không? Hắn có thể bảo vệ cô cả đời, ta thì không nhẫn nại được như thế, ta cũng muốn đi tìm một người có thể bảo vệ ta cả đời.” Nàng chợt buông tay Điền Tư Tư, chạy vụt ra ngoài như một làn khói. Điền Tư Tư ngây người. Nàng đột nhiên biến thành ngồi không được, đứng không xong, hai tay không biết để đâu cho phải, chỉ nghe tiếng tim đập thình thình trong lồng ngực. Dường như Tần Ca đang mỉm cười nhìn nàng. Nàng không dám nhìn lại, nhưng nhắm mắt vào cũng không được, mở mắt thì không biết nên nhìn đi đâu, đành cúi gằm đầu xuống, nhìn đôi tay mảnh dẻ của mình. Dường như Tần Ca cũng đang nhìn đôi tay nàng. Nàng muốn giấu tay đi, nhưng giấu đằng đông không được, giấu đằng tây cũng khong xong, chỉ hận không thể cắt chúng xuống dùng vải bố bọc lại. Tần Ca vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Tim nàng càng đập mạnh hơn, khéo sắp văng ra khỏi lồng ngực, máu toàn thân dồn hết lên đầu, chỉ có cảm giác Tần Ca đang nói chuyện bên tai nàng, vừa dịu dàng vừa êm ái. Nhưng chàng nói gì, nàng hoàn toàn không nghe rõ dù chỉ một chữ. Dường như Tần Ca không nói chuyện mà đang hát. Tiếng ca sao mà xa xăm đến vậy, tựa như giai điệu nàng nghe thấy trong giấc mộng ngày bé. Nàng nghe có cảm giác như mơ hồ, say đắm. Không biết qua bao lâu, nàng mới nhận ra tay của Tần Ca đang ôm eo nàng. Cả người nàng đang nằm trong lòng Tần Ca, nàng có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng. Hơi thở của chàng có phần gấp gáp, miệng vẫn nói những gì hư hư thực thực không rõ. Điền Tư Tư càng ngày càng không hiểu chàng nói gì, chỉ có cảm giac vòng tay ôm càng lúc càng chặt. Dường như bỗng nhiên chàng biến thành người ba tay. Điền Tư Tư run run, muốn đẩy chàng ra nhưng một chút khí lực cũng không có, cả người lâng lâng như ở trên mây. Sau đó nàng phát hiện Tần Ca đang bế nàng lên, đi về phía chiếc giường. Tuy nàng chưa hiểu hết mọi chuyện, lúc này nàng cũng biết có gì đó không hay cho lắm. Nhưng chẳng phải đây là điều nàng hằng mơ tưởng tới hay sao? “Không, không phải như thế này. Như thế này không đúng.” Rốt cuộc chỗ nào không đúng, nàng cũng không rõ. Nàng chỉ biết lúc này phải đẩy hắn ra, phải cự tuyệt. Chỉ e lúc này cự tuyệt đã muộn. Trong cảm nhận của nàng, thời gian như ngừng lại, Tần Ca vẫn nên đứng ở chỗ cũ. Nhưng không rõ vì sao, nàng đã ở trên giường rồi. Giường rất êm. Mềm mại và ấm áp, nằm trên giường cứ như nằm trên mây. Nàng không những không có sức cự tuyệt, cũng không còn thời gian cự tuyệt nữa. Chuyện nam nữ thực ra rất tế nhị, nếu không cự tuyệt đúng lúc, về sau chợt nhận ra không còn cơ hội nữa. Vì ngươi đã khuyến khích dũng khí và lòng tin của đối phương. Lúc đó cho dù cự tuyệt cũng không được. Giọng nói của Tần Ca thật ngọt ngào êm ái. Chỉ những lúc như thế này, giọng nói của nam nhân mới biến ra ngọt ngòa, êm ái. Đây cũng là lúc nam nhân thấy vui vẻ nhất, còn nữ nhân lại thấy hồi hộp nhất. Điền Tư Tư hồi hộp đến nỗi toàn thân cứng đờ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vọng tới. Bên ngoài là giọng của Tiểu Lan: “Điền cô nương, Tần thiếu gia, hai vị có muốn dùng chút điểm tâm không? Nô tì đã hầm món cháo tổ yến.” Tần Ca nhảy xuống giường, lao ra, mở toang cửa, quát lên: “Ai thèm ăn cái món điểm tâm chết tiệt đó! Cút! Cút mau! Cút đi chỗ khác!” Giọng nói hầm hầm hung dữ, chẳng có chút dịu dàng nào. Tiểu Lan bĩu môi, hậm hực đi xuống lầu. Tần Ca đang định đóng cửa lại, ai ngờ hắn lại bị người đẩy ra ngoài. Không rõ Điền Tư Tư đã xuống giường từ lúc nào, dùng hết sức đẩy hắn ra khỏi cửa. “Sầm” một tiếng, cửa đóng sập lại. Điền Tư Tư tựa người vào cửa thở dốc, y phục toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Tần Ca dĩ nhiên hoang mang vô cùng, đập cửa thình thình kêu lên: “Thế này là thế nào? Sao nàng lại đuổi ta ra ngoài? Mở cửa mau!” Điền Tư Tư cắn răng, mặc kệ hắn. Tần Ca gõ cửa một lúc lâu đâm chán, lẩm bẩm: “Kỳ quái, chẳng lẽ nàng ta có bệnh?” Đây là giây phút nàng luôn mơ tới, người nàng luôn thầm thương trộm nhớ, nhưng đến khi giây phút đó thành hiện thực, người đã ở bên nàng, nàng lại đuổi người ta đi. Nghe tiếng Tần Ca xuống lầu, nàng tuy thở phảo nhẹ nhõm, nhưng trong lòng trống rỗng tựa như mất đi thứ gì đó. “Lần này chàng đi rồi, e sẽ không quay lại nữa.” Điền Tư Tư tuy sắc mặt trắng bệch, vành mắt lại đỏ hoe, chỉ hận không thể khóc một trận ra trò. Lúc này lại có tiếng bước chân lên lầu. “Lẽ nào chàng quay lại?” Tim Điền Tư Tư bắt đầu đập thình thịch, tuy vẫn ra sức chèn chặt cửa, nhưng lại thầm hy vọng chàng đá bật cửa ra. “Mau mở cửa, là ta.” Giọng của Trương Hảo Nhi. Điền Tư Tư thở phào nhẹ nhõm nhưng hơi thất vọng. Cửa mở rồi. Trương Hảo Nhi hầm hầm xông vào phòng, ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt đanh đanh, trừng mắt nhìn nàng, to tiếng quát: “Cô bị làm sao thế hả? Hâm à?” Điền Tư Tư lắc đầu rồi lại gật đầu, hết đứng lên lại ngồi xuống. Nhìn bộ dạng ngơ ngơ thất thần của nàng, cơn giận của Trương Hảo Nhi hơi lắng xuống, nàng ta thở dài: “Khó khăn lắm ta mới an bài được cơ hội, sao cô lại đuổi người ta đi?” Điền Tư Tư đỏ mặt, đầu cúi gằm: “Ta…ta sợ.” Trương Hảo Nhi nói: “Sợ? Có gì mà sợ? Hắn có ăn thịt cô đâu?” Nói đến đây, nàng ta không kìm được phì cười, dịu dàng nói: “Cô đâu còn là trẻ con nữa, sợ cái gì? Những chuyện thế này ai cũng phải trải qua, trừ phi cô tính ở giá cả đời.” Điền Tư Tư cắn môi: “Nhưng…nhưng coi bộ dạng hắn hùng hổ như vậy, ai mà không sợ?” Trương Hảo Nhi cười: “À…thì ra không phải cô sợ mà là hồi hộp quá.” Nàng bước tới, vuốt tóc Điền Tư Tư, dịu dàng nói: “Chuyện này cũng khó trách cô, cô vẫn còn ngây thơ, đợi khi cô đến tuổi ta rồi, cô sẽ thấy nam nhân càng gấp gáp, chứng tỏ họ càng thích cô.” Điền Tư Tư nói: “Nếu thực sự thích ta, hắn nên tôn trọng ta một chút.” Trương Hảo Nhi lại phì cười: “Nha đầu ngốc, chuyện này sao có thể nói hắn không tôn trọng cô? Giả dụ hắn dám làm thế trước mặt bàn dân thiên hạ thì mới là sai, nhưng khi chỉ có hai người trong phòng, cô nên thuận theo hắn một chút.” Nàng chớp mắt, cười cười, thủ thỉ nói: “Sau này cô sẽ biết, nếu chuyện này cô chiều theo hắn, những chuyện khác hắn sẽ nhất mực nghe cô, nữ nhân muốn nam nhân nghe lời, nói đi nói lại cũng chỉ có chiêu này thôi.” Điền Tư Tư mặt đỏ như gấc chín, chuyện này trước giờ nàng chưa từng nghe nói, cũng không dám nghĩ tới. Trương Hảo Nhi nói: “Bây giờ ta hỏi cô một câu thôi, cô có thực lòng thích hắn không?” Điền Tư Tư lúng túng: “Vậy chàng thì sao?” Trương Hảo Nhi gạt đi: “Cô không cần quan tâm đến hắn, ta đang hỏi cô, có bằng lòng hay không?” Điền Tư Tư thu hết can đảm, đỏ mặt nói: “Nếu ta bằng lòng thì sao?” Trương Hảo Nhi nói: “Chỉ cần cô gật đầu, ta lập tức đứng ra làm chủ, cho hai người thành thân trong đêm nay.” Điền Tư Tư giật mình: “Gấp vậy sao?” Trương Hảo Nhi nói: “Sáng ngày kia hắn phải về Giang Nam rồi, cô nếu muốn cùng đi thì phải nhanh chóng gả cho hắn, có danh phận, hai người đi đường cũng tiện hơn.” Điền Tư Tư ngập ngừng: “Nhưng…nhưng ta muốn từ từ suy nghĩ đã.” Trương Hảo Nhi gạt đi: “Còn nghĩ cái gì? Hắn là anh hùng, cô là nữ hiệp, thành đôi nhất định sẽ hạnh phúc, còn nghĩ nữa không khéo con vịt quay chín rồi lại bay mất bây giờ.” Nàng ta nghiêm mặt nói tiếp: “Đây là cơ hội ngàn năm có một của cô, nếu cô không nắm lây, sau này có đi cầu xin khắp nơi khắp chốn cũng đừng mong tìm được một nam nhân như vậy nữa.” Điền Tư Tư nói: “Nhưng…nhưng cô cũng không nên ép ta như thế này.” Trương Hảo Nhi nói: “Bây giờ cô bảo ta ép cô, đợi sau này người ta gọi cô một tiếng ‘Tần phu nhân,’ cô sẽ cảm kích ta. Nên biết cái danh ‘Tần phu nhân’ này không dễ có đâu, không biết bao nhiêu nữ tử trên đời muốn giành được nó.” Điền Tư Tư nhắm mắt lại. Dường như nàng đang thấy cảnh mình và Tần Ca cưỡi ngựa sánh đôi về Giang Nam, dường như thấy một đám đông lớn đang nghênh đón, reo hò trước mặt. “Tần phu nhân” nghe rất hay, quả là một đôi trời sinh với Tần đại hiệp, chỉ có mỹ nhân như nàng mới xứng đôi với Tần Ca anh hùng. Trong đám người đó hình như còn có một kẻ đặc biệt to đầu, nấp trong đám đông lén lút nhìn nàng, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Lúc đó nàng mới lên tiếng: “Không phải ngươi nói ta không gả cho ai được ư? Bây giờ ngươi cũng nên biết sai rồi.” Dường như nàng còn thấy tên đại đầu quỷ đó hối hận đến nỗi nước mắt chực trào ra. Trương Hảo Nhi thong thả nói: “Ta thấy cô nên quyết định nhanh đi, không là vị trí ‘Tần phu nhân’ về tay người khác đấy.” Điền Tư Tư giật mình kêu lên: “Chỉ có ta mới xứng làm Tần phu nhân, kẻ khác đừng hòng mơ tưởng!” —————————- Giá y* màu đỏ rực. Mặt Điền Tư Tư càng đỏ hơn. *Giá y: áo cưới. Nàng ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, không kìm được ý muốn tự khen mình vài câu. Trương Hảo Nhi làm phù dâu, đứng cạnh bên trang điểm cho nàng. Điền đại tiểu thư sau khi chải tóc* lại càng thêm phần kiều diễm. *Theo phong tục xưa, các thiếu nữ trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và mặt. Trương Hảo Nhi thở dài thầm khen: “Đúng là một mỹ nhân trời sinh, không biết Tần Ca tu được phúc khí từ kiếp nào.” Nàng ta lại cười nói: “Nhưng hắn cũng xứng đôi với cô, Điền đại gia nếu biết mình có một chàng rể như vậy, nhất định mãn nguyện vô cùng.” Điền Tư Tư trào dâng một cảm giác ngọt ngào. Đây là điều nàng mong ước ngày đêm, nay rốt cuộc đã thành hiện thực, bảo sao nàng không hạnh phúc cho được? “Chỉ tiếc Điền Tâm không ở đây, nếu không con bé chắc chắn vui mừng đến độ không bĩu môi được nữa.” Nhắc đến Điền Tâm lại không khỏi không nghĩ đến Tiểu Lan. Điền Tư Tư buột miệng hỏi: “Nha đầu Tiểu Lan đâu?” Trương Hảo Nhi đáp: “Nửa ngày nay không thấy nó đâu, chẳng biết lại cuồng chân chạy đến xó nào rồi.” Điền Tư Tư nói: “Trước đây ta từng có một nha đầu tên Điền Tâm, trông rất giống nó.” Trương Hảo Nhi nói: “Giống như vậy ư?” Điền Tư Tư cười: “Nói ra e cô cũng không tin, chúng giống nhau như đúc cùng một khuôn.” Trương Hảo Nhi nói: “Nếu đã vậy, ta tặng nó cho cô làm của hồi môn.” Điền Tư Tư thở dài: “Chỉ tiếc rằng Điền Tâm không có mặt ở đây.” Trương Hảo Nhi hỏi: “Nó đi đâu rồi?” Điền Tư Tư buồn bã: “Ta không biết, từ ngày lạc nhau ở nhà Vương đại nương đến nay, ta không gặp được nó nữa. Mong sao con bé được bình an là tốt rồi.” Trương Hảo Nhi chớp mắt: “Điền Tâm đã không ở đây, vậy thì ta đi gọi Tiểu La
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang