Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)

Chương 510 : Kerry · Eurodyne

Người đăng: Gleovia

Ngày đăng: 21:57 07-10-2025

.
Chương 487: Kerry · Eurodyne Trong vũ trụ rộng lớn và bí ẩn. Hành tinh xanh biếc tựa hồ không hề có bất kỳ dấu hiệu tan nát nào, nhưng Kerry biết rằng đám người bên dưới nếu không dùng kỹ thuật cải tạo làn da của Biotechnica để chống lại lỗ thủng tầng ozone thì chỉ có thể sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. “Nàng thật xinh đẹp không phải sao ?” Kerry ngồi trong khoang hạng nhất của tàu con thoi đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy có giọng nói truyền đến từ phía sau, hắn liền đáp lại trong vô thức: “Đúng vậy a, thật tự do.” Ngay sau đó, hắn nhận ra mình đã thất thố. Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh rõ ràng là quý phái phi thường, phần cổ thon dài như con thiên nga kiêu hãnh. “A, ta nhớ ra ngài, Phó Chủ tịch điều hành của Rolling Stone Records –– Thực xin lỗi.” Kerry vẫn muốn chú trọng một chút trước việc trao đổi lợi ích công ty ở trên mặt nổi, dù sao thì hắn có thể tổ chức buổi hòa nhạc tại Crystal Palace không biết đã bị bỏ lại phía sau bao xa, cũng là “nhờ ơn” của đám cao tầng này. Người phụ nữ mỉm cười, nhìn xem ánh mắt không hề nhấc lên cũng không có bao nhiêu vẻ thành khẩn của Kerry, cùng với ly rượu trong tay hắn, “Hừ hừ, xem hoạt động lần này khiến ngươi hơi mệt mỏi; Ta cũng không cố ý tới làm phiền thời gian riêng tư của ngươi ––” Sau đó nàng dừng lại một chút, tựa hồ có vẻ hơi ngại ngùng, “Con gái ta là fan cuồng của ngươi, khiến cha nó lo lắng không ít... Ta nghĩ nếu mình có thể cầm tới thứ tương tự như chữ ký, nói không chừng quan hệ mẹ con chúng ta sẽ tiến thêm một bước a.” Kerry ngẩn người, lúc này mới quay đầu lại hét lớn: “Mẹ nó Covance ( tên trợ lý ) ! Vì sao lại để quý bà Melinda đích thân đến xin chữ ký ?! Mau lấy một đĩa nhạc tới đây cho ta, loại tốt nhất !” Vẻ kinh ngạc trong mắt người phụ nữ ngay lập tức được thay thế bằng một loại thưởng thức. Nàng dường như biết rõ vì sao kẻ từng là thành viên của ban nhạc nổi loạn lại có thể sống sót và phát triển trong thời kỳ công ty kiểm soát mọi thứ. Kerry lẩm bẩm chửi rủa trong nháy mắt nở một nụ cười rạng rỡ khi nhìn về người phụ nữ, “Ôi chết tiệt, mấy con chó chỉ biết ăn mà không biết làm –– Ngài yên tâm, chỉ cần con gái ngài muốn, bao nhiêu bộ cũng có, lát nữa sẽ được gửi đến khoang riêng của nàng, ta đích thân đi !” Người phụ nữ thu lại khuôn mặt tươi cười, đứng dậy gật đầu. “Không cần đích thân tới, trợ lý của ta tự nhiên sẽ đi lấy. Vậy... chúc ngươi có chuyến đi vui vẻ ? Kerry tiên sinh !” Kerry ngả nửa người vào ghế sofa vội vàng đứng dậy cúi đầu chào, đợi đến khi người phụ nữ rời đi thì mới phồng má ngồi phịch xuống ghế. Chỉ là khi Kerry hơi khép mắt lại rồi tiếp tục nhìn ngắm hành tinh ngày càng khổng lồ phía ngoài, nữ nhân vừa rời khỏi khoang của Kerry liền vẫy tay, “Không phải hắn, người bên trong cũng bị rà quét hết rồi, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào, nếu để tên kia hạ cánh thì chúng ta sẽ rơi vào trạng thái bị động.” Sát ý lạnh lẽo hoàn toàn trái ngược với vị trí phó chủ tịch công ty giải trí bùng lên từ đôi mắt của nàng, hai tên đặc công chỉ gật đầu và đứng canh ở hai bên. Kerry thầm mắng mình lại làm chó một lần nữa khép hờ mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đầu óc hắn liền bắt đầu trở nên mơ hồ. Tiếng đàn guitar điện chói tai khiến Kerry có chút hoảng hốt. Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình. Đối phương trông hơi gầy gò, để tóc dài, thứ chói mắt duy nhất là cánh tay phải màu bạc trắng của hắn, mà vật đang phát sáng chính là dao găm nhỏ nhô ra từ khuỷu tay. “Fuck...” Kerry cảm thấy mình tám thành là gặp ma. Trong lúc hoảng hốt, bóng người mờ ảo đó đã xuất hiện trước mặt Kerry như biết dịch chuyển tức thời, sau khi nhìn rõ khuôn mặt, Kerry lập tức dựng tóc gáy ! “Johnny... Johnny ?!” Ban ngày có suy nghĩ, ban đêm sẽ mơ tới, hơn nữa còn có một câu nói... Không làm điều khuất tất thì không sợ quỷ gõ cửa. Rõ ràng Kerry của chúng ta đều dính cả hai. Hơi thở của Johnny mang theo mùi rượu Rum kém chất lượng, ánh mắt say mèm của tràn ngập hận thù, như sương mù lạnh lẽo thấm ra từ cống rãnh của Night City vào mùa đông. “Con mẹ thằng chó chết nhà mày, Kerry!” Kerry luống cuống tay chân, như thể trở về thời đại đó. Thời đại từng bị ban nhạc Samurai thống trị, hắn quấn lấy băng đô lính Mỹ, như tùy tùng ngắm nhìn siêu sao nổi bật nhất. Có lẽ bởi vì ánh mắt đặt lên người Johnny quá lâu, sự oán giận trong lòng Kerry cộng thêm phản ứng dây chuyền sau khi bị kinh hãi đã khiến hắn đẩy tay đối phương ra, tất nhiên... không loại trừ một chút quan hệ vì yêu sinh hận. “Mày mới là thằng chó chết, Silverhand!” “Ngươi chết ở đâu rồi ?! Khi anh em bị công ty nhốt lại như chó, ngươi ở đâu ?” “Nói cái gì cứu vớt thế giới... nói cái gì muốn làm cái gai trong mắt NUSA, còn muốn lật đổ Arasaka !” Sau khi Kerry phát hiện động tác giãy giụa của mình không thể khiến ánh mắt của Silverhand chuyển đi, hắn càng tức giận hơn, “Ngươi chỉ là một kẻ tự đại đạo đức giả, một kẻ đáng thương bám lấy Arasaka để tán gái mà thôi ! Fuck !!!” Vừa nói hắn vừa vung tay đấm Johnny một phát. Tuy nhiên, lần ra tay bốc đồng này để cho Kerry không khỏi cúi đầu nhìn nắm đấm run rẩy của mình, trong lúc lồng ngực phập phồng, kẻ ôm mặt đứng đối diện từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kerry đang nổi đóa như người vô năng, giống như đang nhìn chằm chằm vào một đứa bé mắc lỗi. “Kerry...” “Cuối cùng thì ngươi vẫn lựa chọn làm chó cho tư bản, phải không ?” “Hay là... Ngươi đã phản bội chính mình khi xưa ?” Kerry quỳ sụp xuống đất, run rẩy giơ hai tay lên, trán nổi gân xanh, từng đường vân Cyberware đứt đoạn có màu vàng nhạt bị nếp nhăn nuốt chửng, hai bàn tay run rẩy muốn đặt lên mặt giờ đây lại biến thành tấm gương, trong đó là ánh mắt không khác gì với chó Corpo. “Uổng cho ngươi nghĩ ra được, nói là đi Masbate ( một tỉnh của tỉnh của New Philippines, quê nhà của Kerry ) để thả lỏng bản thân, tìm về chính mình.” Tên kia từ từ đi đến trước mặt hắn, ủng chiến dính bùn đất giẫm lên đùi Kerry, chậm rãi cúi xuống tháo kính râm, “Ngươi trở thành một phần của bọn chúng ––” “Không !!!” Câu nói này như giẫm vào thần kinh của Jerry, hắn vội vàng lùi lại hét lớn rồi đột nhiên mở choàng mắt. “Tiên sinh ? Tiên sinh...” Tiếp viên hàng không Orbital Air với vẻ mặt lo lắng cầm chiếc khăn tay ấm áp, quỳ nửa người trước mặt Kerry, đặc biệt là những nhân viên dịch vụ này đều kế thừa triết lý sạch sẽ gọn gàng của Arasaka, vì vậy toàn thân nàng đều là làn da cải tạo đặc biệt với màu bạc trắng có thể phản chiếu hình ảnh con người... Rõ ràng tràng cảnh vừa trải qua trong cơn ác mộng đã khiến Kerry giật mình một lần nữa. “Ách, ta không sao...” Kerry bình tĩnh lại nở nụ cười gượng gạo, nhận lấy chiếc khăn rồi lau qua mồ hôi lạnh dưới ánh mắt kỳ lạ của tiếp viên. “Tiên sinh, ngài có cuộc họp khẩn cấp.” Người đàn ông bên cạnh Kerry nhận được tín hiệu từ tiếp viên, một sợi dây dùng để kết nối BCI từ từ thò ra từ tấm ngăn phía trên cabin. Kerry không biết mình vừa thoát chết chỉ hơi liếc nhìn qua. Hắn bắt đầu biết vấn đề trong buổi hòa nhạc hoành tráng mà hắn tổ chức ở Crystal Palace là gì... Kerry chưa bao giờ cảm thấy an tâm. Ngược lại, mỗi khi lựa chọn danh sách biểu diễn, hắn đều vô thức bỏ qua những bài hát cũ của ban nhạc. Hắn là người không muốn đối mặt với quá khứ hơn bất kỳ ai khác, có lẽ làm ra một vài hành động chân thật như trẻ con đối với Kerry mà nói thì đã là phản loạn. Johnny có lẽ vẫn luôn nói đúng, hắn là kẻ hèn nhát từ đầu đến cuối. “Mẹ kiếp... Chết bao nhiêu năm rồi, còn để cho người ta không yên ổn.” Kerry quyết định không nhắm mắt nữa. Trong lúc khó chịu, hắn bỏ qua quy định của Orbital Air để ấn mở điện thoại, gọi cho mấy người anh em ở Night City, “Quán bar Dark Matter, tối nay ta bao.” Đều là một đám bạn nhậu, Kerry cũng không quan tâm đến số tiền đó. “Tối nay ? Khi khác a...” Đây là lần đầu tiên Kerry nghe thấy mấy con chó thích chiếm tiện nghi này từ chối hắn. Một đám người ăn mặc như lưu manh phía bên kia cười nói: “Gần đây ở Night City xuất hiện một ban nhạc trâu bò, người dẫn đầu là siêu sao nổi bật nhất –– Nói vậy tựa hồ không phù hợp lắm, tóm lại bây giờ hắn đang rất nổi ở Night City, ngươi có thể tưởng tượng ra giá trị của một người khi đối phương đủ sức phá hủy Night Corp không ?!” Kerry suýt nữa thì bật lên khỏi ghế. Cái gì ? Nếu không phải biết thính giác còn bình thường, Kerry sẽ cho rằng mấy người đối diện cắn thuốc quá liều... Phá hủy Night Corp, người này từ đâu ra vậy ? “Khoan đã, ngươi nói Night Corp... không còn ?” Tin tức gây sốc này khiến phản ứng đầu tiên của Kerry là, tất cả cổ phiếu hắn mua đều mất sạch. Kerry không biết mình cúp điện thoại như thế nào, nghe nói tên Rockerboy nổi tiếng kia đang biểu diễn ở quán bar với thành viên trong ban nhạc để kiếm tiền thuê địa điểm, nói là tích kiệm tới tổ chức buổi biểu diễn công cộng. Hơn nữa bọn khốn này không hề che giấu mục đích của mình: Giết chết công ty. Kerry đột nhiên ra điều gì đó, vội vàng tìm kiếm trong điện thoại, mấy năm trước khi Kerry đang trên đà phát triển sự nghiệp, hình như từng nghe nói có một ban nhạc ở Santo Domingo chọc cho công ty rất không thoải mái. Tên là... KIA ? Khi nhớ ra ra cái tên này, Kerry cũng nhìn thấy tin tức bị chôn vùi trong thùng rác từ lâu. “Ding dong...” “Kính gửi quý khách, chuyến bay LPSO lần này sẽ hạ cánh tại Cảng vũ trụ NCX tại Night City. Bởi vì đây là khu vực trung lập, quý khách vui lòng đảm bảo dây đai an toàn hàng không luôn ổn định trong suốt quá trình hạ cánh, ngoài ra không tùy tiện kết nối vào internet không xác định, trong trường hợp cần thiết, dịch vụ của Orbital Air và NCX tại bản địa có thể cung cấp an ninh 24 giờ mỗi ngày, đảm bảo chuyến đi của quý khách thuận lợi.” Night City. Kerry thở dài, cuối cùng cũng trở về. Kerry có thể nói là không hề thích nơi này một chút nào, nhưng sáng tạo ở đây rõ ràng là tương đối tự do. Kể từ khi ban nhạc Samurai chết đi, Kerry chỉ có thể viết những lời ẩn dụ mà người ngoài hầu như không thể hiểu được vào bài hát, mặt khác ở thiên đường cho tội phạm này, Kerry mới cảm thấy mình là “thành viên phản loạn”... Kerry tựa hồ chưa bao giờ làm quá tốt trong việc tán đồng thân phận của bản thân. “Mẹ nó cũng không biết thủ lĩnh lính đánh thuê còn chơi nhạc Rock làm gì, nhạc rock đã chết từ lâu rồi.” Kerry lầm bầm chửi rủa bắt đầu thắt chặt dây an toàn hàng không, “Kiếm tiền đến bao giờ mới đến lượt đần độn nhà các ngươi đi biểu diễn thương mại, còn không bằng sớm chuyển nghề để mấy con chó Corpo ăn đạn... Fuck.” Máy bay hàng không xuyên qua tầng khí quyển, quá trình hạ xuống kèm với rung lắc khiến Kerry bỏ qua người đàn ông vẫn đang trong hệ thống hội nghị. Khi Kerry phát hiện cơ thể tên kia bắt đầu co giật, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là sợ hãi, mà là ngây người nhìn xem. Một nhóm tiếp viên đứng không vững tiến lên nhìn sợi dây kết nối vào BCI của người đàn ông bắt đầu phun trào tia lửa, khoang máy bay trở nên hỗn loạn... “Ngắt kết nối !” “Rào rào ——” Một đống tạp âm vang lên cùng lúc với cú rung lắc dữ dội cuối cùng của máy bay, rìa cửa sổ bên ngoài vẫn còn màu đỏ tàn dư sau khi ma sát nhiệt độ cao trong tầng khí quyển, kẻ bị bao vây trong cabin cũng đã chết. Kèm theo ngọn lửa cháy bỏng. Trên mặt nam nhân dường như có một lớp da cao su đang cuộn tròn... Kerry đột nhiên sững sờ, sau đó cố gắng quay đầu đi. Nhưng khi một đám người đang bận rộn xem nên xử lý thi thể của nhân vật không phú thì quý này thế nào, Kerry chỉ giơ ly rượu ngon hiện ra dưới bàn để chúc mừng hạ cánh an toàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, ra hiệu cụng ly với đường nét Night City có thể thấy được ở nơi xa. Không hổ là Night City... Ẩn dưới vẻ trật tự được xây dựng bằng tiền tài của Crystal Palace chính là cảnh tượng hiện giờ trên máy bay. Nhưng bàn tay run rẩy khi uống rượu vẫn bán rẻ Kerry. Kerry bây giờ mới phát hiện Phó chủ tịch của Rolling Stone vừa rồi có lẽ chỉ đến để thăm dò mình, quả nhiên rất nhiều đặc công đã bao vây nơi đây... Có lẽ bộ não chậm chạp của Kerry đã cứu hắn một mạng, dù sao ý nghĩ thường trực trong đầu Kerry luôn là đừng chọn đến những kẻ quyền quý này, cho nên mới không xảy ra tình huống thanh trừng cả hắn luôn. Chỉ là trong hộp thư BCI của hắn còn có một bức email tự giới thiệu. Người gửi chính là kẻ vừa bị đốt cháy não, Kerry sở dĩ thản nhiên như vậy không chỉ là vì duy trì bộ dáng ngớ ngẩn của Rockerboy cắn thuốc quá liều, mà còn là sợ hãi không biết nên phản ứng sao... Phải biết rằng ở vài ngày trước, người đàn ông này đã tìm đến hắn ở sòng bạc tại khu giải trí của Crystal Palace, lúc đó bọn họ muốn nhờ ban nhạc đưa một người vào khu vực cấp cao hơn, Kerry không hề nghĩ ngợi liền từ chối... Xem chừng nếu hắn không phải là cây rụng tiền của công ty thu âm đồng thời không biết gì cả, e rằng chính Kerry cũng bị thanh lý luôn. Khi Kerry như một cái xác không hồn ngửi thấy mùi hăng nồng của vùng biển Night City, trợ lý và đội ngũ hậu cần đã đứng dưới để đón Kerry. “Đây là hành lý của ngài, sớm được lấy riêng ra từ khu vận chuyển cho khách VIP, ngài...” Kerry xua tay nói, “Trong vali đều là video và Braindance ta muốn phải không ? Thôi được rồi... Vậy thì trở về trước đi, ta có đậu một chiếc xe ở đây nên sẽ tự lái về sau, bây giờ đang rất buồn ngủ không muốn di chuyển lắm.” Nói xong, vị siêu sao kiếm lời rất nhiều tiền ở Crystal Palace này liền vòng qua lối đi có thể bị người hâm mộ vây qua, đi vào thang máy chuyên dụng xuống bãi đậu xe ngầm. Đoàn người hoang mang nhìn nhau, sau đó ai nấy đều hớn hở vì nhận được tiền chuyển khoản từ công ty, không còn quan tâm đến Kerry nữa. Kerry vừa lên xe liền thấy mấy người bạn xấu của hắn gọi tới, trong đó đều là tiếng nhạc Rock ồn ào, với kinh nghiệm nhiều năm, Kerry ngay lập tức nhận ra đó là bài hát nào đó của ban nhạc Samurai. “Nghe này... nghe này ! Kerry, đủ mạnh không ?!” “Ồ ! Đủ sôi động !” Kerry nghe thấy không khí ồn ào náo nhiệt bên kia, cảm giác cô độc tựa hồ có nơi để giải tỏa. “Ở đâu vậy ?” Kerry vừa khởi động xe, vừa đặt vali lên ghế phụ. “Quán bar Lizzie, một nơi rất tuyệt vời, đừng bận tâm nếu hai cô nương ở cửa hơi nóng tính, chỉ chờ mỗi siêu sao như ngươi đến thôi –– Ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với ban nhạc này !” Xem ra tối nay mình nhất định phải gặp mặt ban nhạc KIA một lần rồi. “Ngoài ra nhớ cầm Braindance tới đó a, ta muốn xem Crystal Palace trông như thế nào, chúng ta cũng muốn nghe các bài hát của ngươi.” Kerry vỗ vỗ vali, cười mắng một câu rồi cúp điện thoại. Đám người kia có lẽ muốn bán đi Braindance chứa góc nhìn thứ nhất trong buổi hòa nhạc của hắn, Kerry nhắm một mắt coi như là món quà tặng “bạn bè”. Có lẽ chỉ có như thế thì mới giả vờ được rằng mình không quá cô đơn. Nhưng khi Kerry lái xe ra khỏi ga ra, hắn liền nhìn đi nhìn lại vali mấy lần, trực giác mách bảo rằng... Đây hình như không phải đồ của mình. Những món đồ cũ dùng quen trong cuộc sống luôn mang lại một cảm giác rất đặc biệt, dù có thay bằng thứ mới toanh sau khi mất đi, thì nó vẫn không thể nào mang lại cái cảm giác thân thuộc như xưa. Thế là hắn đạp phanh, mặc kệ tiếng còi thúc giục của dòng xe phía sau, vươn tay mở ra vali ở ghế phụ. Tuy nhiên, chip Braindance và thẻ nhớ video mà Kerry nghĩ rằng phải có trong vali cũng không xuất hiện, thay vào đó là một vật thể kỳ dị đen như mực với dữ liệu màu đỏ bao quanh... Giống như con mắt của quỷ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn. ...... ......
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang