Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)
Chương 502 : Tin tức
Người đăng: Gleovia
Ngày đăng: 21:00 28-09-2025
.
Chương 479: Tin tức
“Giết hết rồi sao?”
Trong Arasaka Tower, đặc công với dữ liệu chạy trong mắt đang báo cáo với “cấp trên” trên màn hình.
Mọi người trong chi nhánh Warsaw đều biết đến thái độ khinh thường của Takeshi, hắn ta hầu như không bao giờ chủ động nói chuyện với người phụ nữ trên mạng (V), tự nhiên càng không thèm để ý đến một thằng nhóc mới lớn đến từ Night City. Nói ra thì đây hình như là lần đầu tiên Takeshi hỏi về chuyện liên quan đến “Trợ lý Martinez”.
“Ách… Là ! Đúng vậy, Takeshi đại nhân, hơn nữa đều dùng Octant gắn Smart Weapon của hệ thống Dian. Lũ giòi bọ ở tầng dưới chót không biết gì cả — Chỉ số tiêu diệt ước tính sau chiến đấu là cao nhất từ trước đến nay!”
“Takeshi đại nhân, Trợ lý Martinez đây là…”
Đặc công không nói ra câu kế tiếp, ai cũng biết chi nhánh Arasaka ở Warsaw không phải là chưa từng nghĩ đến việc dọn dẹp khu phố ngầm như khu D… Nhưng đều tốn công vô ích; dù sao thế giới này không chỉ có mỗi trắng và đen, một phần huyết mạch của công ty vẫn nằm trong tay đám người ở tầng dưới chót.
Vũ khí không chỉ được tuồn vào cấp độ chiến tranh.
Mỗi viên đạn bắn ra trên đầu đường, mỗi lần đổi mới Cyberware, tối ưu hóa phần mềm, sản phẩm công nghệ mới lạ và kích thích hơn… Tất cả đều là lợi nhuận của công ty.
Lời tuy như thế, nhưng vẫn phải làm một số việc ở mặt ngoài… Dù sao thì bất kỳ đoạn phim quảng cáo nào của Arasaka cũng đều có chủ đề “hướng tới hòa bình”, ngay cả khi Yorinobu là phần tử cấp tiến từ đầu đến đuôi.
Cho nên đặc công cảm thấy rằng thanh niên đến từ chi nhánh Night City, hiện tại tương đương với tổng bộ, đang mượn sức mạnh của chi nhánh Warsaw để đàn áp khu D đã hình thành từ lâu, đây chẳng phải là đang giúp chủ tịch Takeshi sao ?
Nửa khuôn mặt của Takeshi ẩn trong bóng tối, ngoài cửa sổ là hàng xe bay lơ lửng như ánh sáng trôi, hắn chỉ một mực cúi đầu nhìn xuống thành phố này —
“Hừ, thôi bỏ đi, chỉ là một kẻ ở tầng dưới chót muốn liều mạng trèo lên trên thôi.”
“Ta rất khó có thể tưởng tượng được người có xuất thân như Martinez lại có thể tiến vào Arasaka trong thời đại như thế này. Toàn bộ hồ sơ đều hoàn chỉnh, lý lịch học viện Arasaka, thi tuyển bình thường —— So với đó, ta rất khâm phục người mẹ của hắn ở khu bình dân.”
Takeshi phát ra tiếng cười chế nhạo, vẫy tay ra hiệu tựa hồ không muốn tốn thêm năng lượng cho nhân vật nhỏ không đáng kể.
Đặc công dường như đang nhớ lại câu nói của Martinez trong kênh liên lạc: “Đã xử lý hết.”
Hắn mơ hồ cảm thấy Martinez này không đơn giản như vậy.
“Mặc dù chuyện này là để chi nhánh Warsaw của chúng ta có danh tiếng, nhưng ngươi cũng biết phải làm thế nào với kẻ đã tiết lộ kế hoạch sản phẩm của chúng ta cho Martinez, đúng không ?”
Takeshi đang nhắc nhở cấp dưới.
“Chi nhánh như chúng ta không có quyền hạn thiết lập với Counter-Intelligence, nhưng ngươi đã ngồi ở vị trí này rồi… Đừng khiến ta thất vọng.”
Đặc công sắc mặt nghiêm nghị, hắn còn muốn biết câu trả lời cho một việc sau khi gật đầu —
“Nội bộ chúng ta thật sự không cần thẩm tra sao ? Kế hoạch sản phẩm của chúng ta bị bán ra trước khi bọn họ đến…”
Takeshi lắc đầu, “Bộ phận kỹ thuật mạng đang dốc toàn lực đối phó với người phụ nữ tên là V… Ta phải thừa nhận thế giới này tồn tại nhân vật thiên tài như thế, nữ nhân kia không dễ đối phó, ngoài miệng lưỡi sắc bén ra thì năng lực trên internet cũng khiến vợ ta có chút không nhìn ra sâu cạn…”
“Thôi, đều là chuyện ngươi không nên quan tâm, bây giờ hãy làm tốt chuyện ta giao cho ngươi.”
Đặc công lập tức cúi người, “Vâng ! Takeshi đại nhân.”
Trong văn phòng, Takeshi cúp điện thoại lấy tay xoa cằm, ánh mắt vô cùng âm hiểm, “Loại rác rưởi mạo phạm này… Nếu không phải cần người giải quyết nữ nhân kia, hắn thật sự nghĩ mình có thể leo lên được sao ?”
Lúc này, nhân vật không lên tiếng trong văn phòng Takeshi chậm rãi đứng dậy từ tấm thảm, nàng mặc một bộ yukata trắng tinh, mắt cúi thấp.
“Tổ chức của ngươi thăm dò đến đâu rồi ?”
Takeshi châm một điếu thuốc, người phụ nữ kia bước những bước nhỏ đến gần, nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn, “Từ tình huống hiện giờ đến xem, đặt hy vọng vào việc phá hủy thông đạo liên lạc là không khả thi, là chúng ta quá tự tin trước chuyện này —— Cho rằng nàng sẽ bị lừa, hơn nữa chúng ta cần rất nhiều thời gian để giải mã ra giao thức nàng đang dùng, ma trận ngẫu nhiên —”
Nhìn động tác hút thuốc của người đàn ông trước mặt hơi ngừng lại, đây là điềm báo Takeshi sắp nổi giận, người phụ nữ khẽ cười, “Ngươi đều chịu đựng qua loại kiểm tra đột xuất như vậy của nàng, chẳng lẽ không đáng ăn mừng sao ?”
Takeshi khẽ chửi mắng: “Mưu kế phòng thủ không biết khi nào sẽ lộ tẩy… Để ta cảm thấy may mắn vì tình thế bị động này, ta không làm được. Cứ kéo dài tiếp thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Yorinobu để mắt tới… Ngươi quên rồi sao ? Sau hội nghị lần trước, đám rác rưởi ở hai chi nhánh kia đều muốn giẫm một chân lên đầu Warsaw, bọn chúng bây giờ chỉ mong ta là kẻ gặp vấn đề đầu tiên !”
Động tác xoa vai của người phụ nữ dừng lại một chút.
“Nếu không thì… dùng cái đó a ?”
Takeshi cau mày, quay đầu nhìn thứ trên tay người phụ nữ phía sau, “Chẳng lẽ trước đó chúng ta nói còn chưa đủ rõ ràng ? Chỉ cần người có liên quan đến Arasaka giết chết nữ nhân kia… Chúng ta sẽ không có ngày lành, trong tay Yorinobu còn có binh lực của tổng bộ Nhật Bản, ngươi đang nói đùa sao ?”
Trong tay người phụ nữ là một con chip màu đỏ như máu, nó giống như vật sống, nhìn kỹ lại còn có vài phần giống Relic !
“Dùng cái mông nghĩ thì cũng biết là chúng ta làm ra loại virus này…”
Người phụ nữ cúi xuống thì thầm, “Vậy liền để người của Yorinobu lẫn vào trong, kẻ vừa mới nói chuyện với ngươi —— Sao lại không lợi dụng thật tốt con chó đã coi ngươi là ơn tri ngộ kia chứ, Takeshi ? Sự việc sẽ không có dấu vết kỳ quái nào nếu để nó xuất hiện trong tay kẻ phản bội.”
“Tất nhiên “trợ lý” Martinez biểu hiện rất tích cực, vậy cứ để hắn tham gia đi… Đến lúc đó nữ nhân kia chết, bọn hắn đều không thoát khỏi liên quan, Yorinobu có muốn phát tác thì cũng không có chỗ để ra tay.”
“Chúng ta cũng không muốn thắng trong nhất thời… Qua một năm nữa, ngươi và ta đều biết ai sẽ là người cầm quyền ở Arasaka.”
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Takeshi bắt đầu phai nhạt, hắn đang nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của phương án…
Yorinobu bây giờ vẫn cần thể diện của chi nhánh ở Châu Âu, vợ hắn không nói sai ở điểm này, chỉ cần đừng để nước bẩn dính vào người mình thì có lẽ thật sự khả thi.
“Vậy thì…”
Takeshi lấy Chip từ tay nữ nhân rồi đặt tới trước mắt để xem xét tỉ mỉ, “Để nó xuất hiện ở chỗ nó nên xuất hiện đi.”
Người phụ nữ khẽ cười, “Ngươi vẫn vậy Takeshi… Đã nhiều năm rồi chỉ có nam nhân như ngươi mới có loại khí chất này, ta rất thưởng thức.”
Đôi mắt nhìn sang người phụ nữ của Takeshi cũng thêm một tia dịu dàng, chỉ là ánh mắt của đối phương khiến hắn không thể tránh khỏi nhớ đến một… thiếu nữ giống nàng, đứa con của vợ chồng bọn họ.
Lucy.
Takeshi bây giờ càng nhiều chính là căm hận, nếu có thể bắt giữ Lucy sớm hơn vài năm, chỉ sợ Warsaw chính là chi nhánh lớn nhất ở Châu Âu… Đó là thứ mà ngay cả Relic cũng không thể sánh bằng, chỉ là bây giờ nói những điều này thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Cây kim so với cọng râu, để người của Yorinobu xử lý nữ nhân kia là biện pháp thông minh…”
Takeshi ra hiệu cho người phụ nữ không cần tiếp tục xoa bóp cho mình nữa.
Hắn đứng dậy đi đi lại lại có vẻ bất an, “Gần đây ta thường xuyên mơ thấy Lucy.”
Khuôn mặt người phụ nữ lạnh đi trong một giây, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, toát ra cảm giác rất kỳ lạ, “Thật là một đứa trẻ không nghe lời… nàng hoàn toàn không làm được việc biết ơn cha mẹ, ta nghĩ ngươi nên ngầm thừa nhận nàng đã chết thì mới phù hợp hơn.”
“Ngươi nói xem?”
……
Ba ngày sau.
“Khụ khụ…”
Lucy cảm thấy hơn phân nửa là do mình đã thích nghi với khí hậu Night City, làn gió ở Warsaw luôn mang theo mùi lạnh lẽo của Siberia khiến khoang mũi có chút khó chịu.
Nàng dựa vào cạnh cột trụ sáng bóng của quán bar, nghịch một con chip kim loại trong tay, là món đồ nhỏ lấy ra từ mấy tên lão đại… Hoàng kim.
Trong quán bar Momma, không ai còn dám đến gần nữ nhân trẻ tuổi này nữa, dù sao ngoài Lucy ra, ánh mắt của bọn họ còn tập trung vào “quý ngài bí ẩn” xuất hiện trong phòng bao phía sau nàng —
Không ai biết quý ngài bí ẩn kia có tên là gì.
Tóm lại, bây giờ Fixer và lão đại duy nhất của khu D đại khái chính là hắn a.
Lucy quay đầu nhìn Lin đang nói chuyện với người khác bên trong, khoảnh khắc ánh mắt dịch chuyển nàng liền nhìn thấy vài kẻ lạ mặt bước vào Momma, tai nghe cũng vang lên tiếng nhắc nhở của Kiwi, lúc này nàng đang kết nối vào Subnet của quán bar Momma.
“Người của công ty, Arasaka.”
Mấy tên đại hán bước vào quét mắt nhìn xung quanh, nơi Lucy vừa đứng đã trống rỗng.
Bọn hắn nhìn nhau ra hiệu, rồi nhanh chóng tản ra.
Không có tác dụng gì, bởi vì người Arasaka phái đến luôn biến thành vài cái xác được khiêng ra khỏi quán bar vào ngày hôm sau, ba tên Netrunner đã biến quán bar Momma thành sân sau của tiểu đội Lin, kín không kẽ hở.
Thỉnh thoảng xuất hiện vài con cá lọt lưới đều là cố ý thả ra để giao nộp.
Lâm Dược ngồi trong phòng bao nghe thấy tiểu đội lại giải quyết vài kẻ từ trên xuống, thầm than độ cẩn thận của con cáo già chết tiệt Takeshi, nhưng Momma thay ông chủ mới là chuyện rất bình thường, chỉ cần không chạm đến thông tin thật sự của mình thì vấn đề không quá lớn.
“Rất có lời a anh em.”
Kẻ đối diện tự xưng là “kho thông tin sống” của khu D có vẻ mặt khá gian xảo, thấy Lâm Dược hoàn toàn không chú ý đến mình, rõ ràng đã trở nên sốt ruột.
Lâm Dược đã thăm dò các ủy thác và thế lực khác nhau trong khu D với mục đích thu thập thêm thông tin, đương nhiên cũng treo thưởng một phần thông tin để thu hút những kẻ thạo nghề, nhưng kẻ trước mặt khiến Lâm Dược có chút im lặng.
Hắn không hiểu tại sao có người lại biết cách tự tìm đường chết đến thế.
“Ta nói, ta chỉ quan tâm đến chuyện của Thằng lùn điên có thể… kiếm được bao nhiêu, ngươi vừa lên liền nói có thông tin còn quan trọng hơn, còn bắt ta trả trước một phần tiền, ngươi cảm thấy trên đời có chuyện tốt như vậy sao ? Hay là ngươi thấy rất sảng khoái khi lừa phỉnh ta ?”
Lâm Dược rõ ràng mất hết kiên nhẫn.
Thông tin của Thằng lùn điên còn thiếu một vòng, bây giờ hắn chỉ muốn thủ hạ mau nhanh chóng gây rắc rối cho Arasaka, từ đó có thể tạo ra càng nhiều cơ hội hơn cho V tới nắm giữ điểm yếu của bọn chúng.
Tên gian xảo đối diện nghe thấy lời rất có tình uy hiếp này xong thì vẻ mặt cũng xuất hiện một tia lúng túng, sợ thì ngược lại không có, vẫn như cũ cười hì hì.
Sasha đứng sau lưng thổi bong bóng kẹo cao su vừa giơ súng lên, tên đó liền giả vờ sợ hãi giơ tay lên hét lớn: “Đừng ! Chị đại !”
Sasha lắc đầu súng, “Biến đi.”
Đường vân màu đen hiện lên trên cánh tay ngay khi lời vừa dứt, kéo hắn từ ghế sofa dậy như nhấc một con gà con, tiện thể đẩy ra ngoài —
“Tiên sinh, ngài nhất định sẽ hối hận ! Thật sự !”
“Chẳng lẽ ngài không muốn biết bí mật kinh thiên động địa của Arasaka sao ?!”
Lâm Dược xua tay nói: “Ta chỉ quan tâm đến chuyện của Thằng lùn điên, ngoài ra nếu ngươi muốn tham gia vào thì cũng phải chứng minh năng lực của bản thân, mà không phải vác thân thể không hề cải tạo này đến quán bar Momma chịu chết.”
Khu D không có Scavs, nhưng “dân nhặt ve chai” ở đây còn hơn cả thế… Chưa nó đến việc cắt thận trở thành thao tác cơ bản, quan trọng hơn là bọn chúng sẽ buôn bán người cho bác sĩ ngầm ở khu D để thử nghiệm Cyberware.
Ở Warsaw, không ai sẽ nói đạo nghĩa, muốn đi khám thì ngươi phải tìm vài người bạn tốt canh chừng ở bên cạnh, nếu một mình…
Ngoài ra, dân nhặt ve chai cũng sẽ tùy tiện ra tay với người trên đầu đường — Thậm chí còn thỉnh thoảng chạy lên tầng trên để bắt cóc, Lâm Dược thực sự không hiểu đối phương sống sót đến bây giờ bằng cách nào.
“Fuck !”
“Đau đau đau… đần độn tiết lộ thông tin cho Thằng lùn điên chết rồi, có một thứ bị chị gái ruột của ta sao chép xuống, nhất định đủ trọng lượng ! Đó là virus siêu cấp có thể hạ gục tất cả thuộc hạ Netrunner xinh đẹp dưới trướng ngài !”
Kẻ bị đẩy ra ngoài vội vàng hét lên như vò mẻ không sợ rơi —
“Chờ đã !”
Lâm Dược quỷ thần xui khiến bảo Sasha dừng tay.
Sasha quay đầu cắn răng mèo, tức giận nói: “Đây chỉ là kẻ lừa đảo, Cyberware như vậy hoàn toàn không có sức chiến đấu gì — virus siêu cấp của Arasaka sao có thể nằm trong tay hắn ?”
Tuy nhiên, dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, Lâm Dược vẫn vẫy tay, Sasha lầm bầm vài câu rồi đẩy đối phương trở lại.
Lâm Dược nhìn chằm chằm vào người đang xoa bóp cánh tay trước mặt, hắn cảm thấy kẻ này có thể sống sót lâu như thế ở khu D thì nói không chừng thật sự có chút bản lĩnh, bèn hỏi: “Virus đó có ý nghĩa gì đối với ta… Dù cho nó giải quyết được Netrunner của ta thì chưa chắc là chuyên môn nhằm vào ta, ngươi hẳn là định bán ra thông tin khác đúng không ?”
Tên kia thấy ý đồ của mình bị vạch trần lập tức gãi đầu, Sasha cấp tốc bổ sung, “Hắn tới đây chỉ là vì muốn lừa tiền, thật sự nên thưởng cho hắn một phát súng!”
“Ngài thật thông minh, soái ca.”
“Ta đúng là nắm giữ thông tin, nhưng chỉ kịp sao chép một bản nhật ký xuống thôi…
Ngài đừng vội, chẳng lẽ ngài không định biết là ai muốn dùng thứ này sao ? Chính là kẻ chủ mưu thật sự đứng sau lũ Arasaka ngu ngốc khiến ngài phải chạy trối chết ngay sau khi vừa ra oai ở đây —”
“David - Martinez!!”
“Thế nào, ta lấy được tên của thằng ngu kia, với thực lực của ngài là không khó để biết —”
“Ách !”
Khi tên kia dương dương đắc ý nói đến đây, Sasha liền siết chặt cổ hắn với tốc độ như tia sáng lướt qua…
Lần này, là làm thật.
Lâm Dược cảm thấy hơi kinh hãi, tại sao một kẻ nhỏ bé như hạt bụi này lại có thể biết thông tin nội bộ như vậy, phía Warsaw rốt cuộc đang định làm gì ?
Chỉ bằng vào trực giác, Lâm Dược đoán ra Takeshi chỉ sợ đã bắt đầu tiến hành trả thù.
Mục đích là ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Martinez và V, luôn có một người mà hắn phải giải quyết ngay lúc này, chỉ là virus trong miệng kẻ đối điện có thật sự tồn tại không ? Lâm Dược trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Ta sẽ xác minh thông tin ——”
Lâm Dược thở dài.
Sasha khẽ cau mày khi nghe thấy Lâm Dược nói lời này, nếu là nàng thì bây giờ phải mau nhanh chóng giết chết cho chắc chắc… thật không biết Lin nghĩ gì.
“Ngoài ra, ta có thể trả tiền cho ngươi.”
Lâm Dược nhìn chằm chằm vào kẻ đang chuyển từ ngạc nhiên sang hưng phấn, bảo Sasha thả mình ra, chậm rãi nói tiếp: “Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ai là người nói những thông tin này cho ngươi ? Khu D hẳn là có nơi tập trung thông tin khác ngoài Momma đúng không ?”
Chip chứa tiền từ từ được đẩy ra.
Giọng nói của Lâm Dược khiến kẻ không sợ chết kia bắt đầu nuốt nước bọt.
“Nói ra, mặt khác cũng nói cho ta biết Thằng lùn điên đã mua thông tin từ hắn ta như thế nào —— Tiền và mạng ngươi đều sẽ có, bằng không…”
Cuối cùng.
Kẻ dường như vẫn luôn không coi Lâm Dược và đồng bọn ra gì lập tức hoảng sợ.
“Ngươi… ngươi làm sao biết được ?!”
……
……
.
Bình luận truyện