Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)
Chương 418 : Thế giới tràn ngập “dụ hoặc”
Người đăng: Gleovia
Ngày đăng: 23:00 28-06-2025
.
Chương 395: Thế giới tràn ngập “dụ hoặc”
Brooklyn, thời gian: Không rõ.
“Chào mừng quý vị tiếp tục theo dõi Đài Truyền hình Trung ương.”
“Thời tiết với những đợt bão lớn và cực đoan kéo dài bốn tuần qua dọc bờ biển Bắc Mỹ đã kết thúc, theo thống kê chưa đầy đủ, lần biến đổi khí hậu này đã gây ra ít nhất 300 ca tử vong, và hơn 100 người khác hiện vẫn đang mất tích. Bởi vì California đã tuyên bố độc lập và là Bang tự do kiên định nhất trên bản đồ NUSA ––– vì vậy Thống đốc bang Hademul tuyên bố California hoàn toàn có thể tự giải quyết sự kiện bất hạnh lần này, đồng thời bọn họ cũng kiên quyết từ chối yêu cầu cứu trợ nhân đạo và điều động đội cứu hộ của NUSA.”
“Chúng ta hãy chuyển sự chú ý sang Washington.”
“Tổng thống NUSA, bà Rosalind · Myers, gần đây đã có bài phát biểu trên bãi cỏ Nhà Trắng. Trước hết, bà bày tỏ lòng mong đợi và hướng về đối với cuộc bầu cử NUSA sắp đến, đồng thời tiến hành tranh luận trực tuyến về các sắc lệnh gây tranh cãi trong nhiệm kỳ của mình —— ”
“Đối với tỷ lệ ủng hộ hiện tại không mấy lạc quan, Tổng thống Myers chỉ đơn giản đáp lại bằng câu ‘tin tưởng vào sự lựa chọn của người dân NUSA’. Cuộc bầu cử cuối năm 2079 sẽ ra sao ? Những ứng cử viên đang có đà phát triển mạnh mẽ hiện nay là ai ?”
“Tiếp theo, đồng nghiệp của ta, M.J. Calvinson, sẽ giải đáp từng câu hỏi cho quý vị trong chương trình bình luận tin tức…”
Màn hình TV nhấp nháy rồi tối đen, xung quanh tựa hồ có những hạt đỏ như máu thoát ra từ hư vô, nhìn không rõ ràng lắm.
“Hừ hừ hừ…”
Đây là một cô nương có ngoại hình cực kỳ trẻ trung thậm chí còn chưa rút hết vẻ ngây thơ, để kiểu tóc ngắn với màu tím, mặc trang phục trung tính
Nàng tháo dây cáp mạng ở sau gáy, ngồi dậy khỏi chiếc ghế Netrunner, miệng ngân nga giai điệu của một bản nhạc Rock nổi tiếng vào năm 2050.
“Song So Mi, mẹ nó ngươi có thể tỉnh táo lại không ?!”
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, tiếng hát chợt dừng lại.
Đây là bạn trai của Song So Mi.
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Song So Mi ngoài việc bị giật mình vì bạn trai đột nhiên trách mắng, càng nhiều hơn là giọng điệu hung dữ do tính khí trẻ con đưa đến.
“Ngươi cứ làm như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ bị công ty để mắt đến, còn không rõ sao ? Chúng ta đều đã có tên trong danh sách thống kê của công ty và Liên bang rồi, ngươi ! Song Bird! Ngươi rốt cuộc có nhìn thấy mấy chữ to đùng đó không ?”
Song So Mi cười lạnh một tiếng, khoanh tay mò mẫm hồi lâu mới tìm thấy một điếu thuốc.
Điều kỳ lạ là khi nàng hút thuốc, những luồng khí được hít vào phổi lại bỗng dưng thoát ra khỏi cơ thể, giống như là… ảo ảnh vậy, chỉ là một nam một nữ đang nói chuyện tựa hồ cũng không nhìn thấy tình trạng kỳ lạ này.
“Sợ chết thì đừng theo ta, ta không muốn làm một kẻ nhát gan bó tay bó chân !”
Song So Mi nói móc không hề nể nang gì cả, “Điều quan trọng nhất Netrunner phải làm không phải là tạo dựng danh tiếng sao ? Nếu chúng ta không làm chuyện này, vậy ngươi nghĩ chúng ta có thể nhận được đơn lớn nào ? Mẹ nó ngươi đúng là một kẻ nhát gan ! Ngươi có nghe rõ không ?!”
Thở hổn hển…
Chàng trai rõ ràng bị chọc giận hoàn toàn.
Song So Mi dường như là bên mạnh mẽ hơn trong mối quan hệ này, nàng đoán chắc bạn trai không dám làm gì mình, vì vậy sau một lúc giằng co, liền cúi đầu đung đưa chân chuẩn bị hút nốt điếu thuốc còn chưa hút được mấy hơi.
“Mẹ nó ngươi đúng là một con điên!”
Chàng trai đang giận dữ tiến lên đẩy mạnh Song So Mi một cái.
Thân thể Song So Mi có chút mảnh khảnh, bị hắn đẩy một cái liền loạng choạng mấy bước rồi ngã phịch xuống đất…
Nàng sững sờ nhìn qua bạn trai mình.
“Song So Mi, chúng ta chia tay !”
Cho đến khi cánh cửa đóng lại, Song So Mi mới có phải ứng, mối tình này của mình tuyên bố kết thúc.
Có lẽ do sự bướng bỉnh chỉ có ở độ tuổi thiếu niên và thiếu nữ, Song So Mi đứng dậy phủi bụi trên người, hét lớn ra ngoài cửa: “Cứ chờ xem, Brooklyn này chỉ có ta, Song Bird, mới có thể được gọi là Netrunner đỉnh cao !”
“Cút đi !!”
“Fuck !!!”
Tiếng hét khản cả giọng kèm theo tiếng nức nở của cô gái vang lên, ở không xa liền có một đôi mắt đỏ như máu lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Đó là một tấm gương.
Bây giờ mặt gương như thể vừa hoàn thành hàng ngàn lần dán và sao chép trong nháy mắt, tạo ra một đường hầm dài phát ra cảnh tượng tương tự, và phía cuối cùng của tất cả những điều kỳ lạ này là chiếc gương dùng để rửa mặt và trang điểm trên bồn rửa tay…
“Hô.”
Một bàn tay giờ chỉ có cấu trúc cơ khí màu đen vươn ra, bóng người đang nhìn chăm chú lên Song So Mi trẻ tuổi trước gương sờ vào cổ mình, logo Militech trên đó rõ ràng đến thế.
Lưng và đùi của người phụ nữ này không còn bất kỳ phần thịt nào, chỉ còn cấu trúc chạm rỗng đen như mực…
Song Bird không thể nhìn thấy ngũ quan của mình, dù nàng rất muốn làm điều đó, nhưng vẫn vô lực.
Hai con mắt đỏ như máu nằm sâu hoắm trong hốc mắt đen kịt như bị lửa thiêu cháy, không khác gì ác quỷ.
“Ta… lại nằm mơ rồi sao ?”
Song Bird lẩm bẩm.
“Còn tốt, ta về nhà rồi.”
Khi Song Bird thì thầm nói nhỏ, bên cạnh nàng tựa hồ xuất hiện một chút biến đổi.
Nàng nhìn xuống sàn nhà, nó sụp đổ nhanh chóng như những khối pixel bị vỡ vụn, thế giới vừa rồi còn chân thật vô cùng giờ đây giống như một góc nhỏ trôi nổi trong vũ trụ hư vô, vết nứt trong cấu trúc căn phòng đều là màu đỏ sẫm chỉ có ở sâu trong Cyberspace.
Cửa sổ bị đẩy ra.
Song Bird quay đầu lại, nhìn thấy “một phiên bản khác” đang dựa vào bệ cửa sổ để nhìn chằm chằm vào mình.
“Giết ta đi, cầu xin ngươi…”
Chỉ trong nháy mắt, cái bóng đó liền lấp lóe đến bên cạnh Song Bird đang đứng trước bồn rửa mặt, nàng đưa tay nắm chặt cánh tay của Song Bird, nhưng bàn tay của nàng lại là một cơ thể thật làm người hâm mộ.
“Giúp ta với, ta đã giao tất cả cho ngươi rồi mà…”
(Âm thanh bị gián đoạn)
“Để ta chết được không?”
Song Bird trước bồn rửa mặt nhìn chằm chằm vào kẻ đang lặp đi lặp lại lời cầu xin như một con quái vật, khuôn mặt nàng từ bình tĩnh dần trở nên hung tợn, “Tất cả là tại ngươi, ta đã học được cách làm Song Bird, tại sao ngươi lại không chịu chết ! Cứ bám lấy ta vậy ? Fuck !”
Song Bird bị nắm chặt cổ, cảm giác ngạt thở mãnh liệt này lại không khiến đối phương nảy sinh ý định chống cự, Song Bird đang cầu xin được chết chỉ mỉm cười chờ đợi tử vong đến.
Hô!
Song Bird dang hai tay ra, một phiên bản khác đang ngạt thở đột nhiên ngã xuống đất.
“Khụ khụ khụ khụ!”
“Vì sao…”
Tiếng ho sau khi ngạt thở kèm theo tiếng nức nở của Song Bird vang lên, nàng đưa tay nắm lấy ống quần của kẻ không giết mình, “Vì sao ?! Ngươi đã sống thay ta, vì sao không chịu để ta chết, ta thật… thật thống khổ, ta đã không còn nhận ra chính mình nữa.”
“Cầu xin ngươi…”
Nhưng mà Song Bird vừa nãy còn cố gắng bóp cổ “chính mình” trước gương lại từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve má nàng, lặng lẽ nhìn nữ nhân đang cầu xin mình…
“Ngươi quên rồi sao Song So Mi, ngươi còn chưa diệt trừ những kẻ đã hại ngươi.”
Hình ảnh đột ngột dừng lại.
Hai khuôn mặt giống hệt nhau quay đầu nhìn về chiếc ghế Netrunner trong phòng, Reed đang nói gì đó với Song So Mi khi nàng vẫn còn là thiếu nữ, hình ảnh bắt đầu thay đổi với tốc độ cực nhanh, Reed đứng bên cạnh Song Bird đã mất đi tứ chi…
“Song So Mi ? Song So Mi ! Tỉnh dậy đi…”
“Fuck, sao lại thành ra thế này.”
Song So Mi đã mất tứ chi khẽ mở mắt ra.
“Reed…?”
Reed đang cúi đầu tưởng rằng Song So Mi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa từ từ ngẩng đầu lên, hắn vội vàng đưa tay nắm lấy dây cáp mạng thô to ở bên cạnh Song So Mi, “Này, là ta, Song —— ngươi còn nghe thấy ta nói không ?”
Song So Mi không có bất kỳ động tác nào, môi mấp máy hồi lâu.
“Giúp ta…”
“Reed.”
Reed thống khổ chắp hai tay đặt trước trán, đột nhiên nổi giận mắng một câu –––
“Fuck !”
Hình ảnh lại thay đổi.
Lần này Song So Mi đang một lòng muốn chết đột nhiên thống khổ cúi đầu xuống.
“Vì sao lại thành ra thế này.”
“Là Myers, Reed, Lin, những con chó được Washington nuôi dưỡng ––– Từng kẻ một đều không muốn ngươi sống sót, ngươi còn muốn chết sao ? Chúng ta còn chưa bắt đầu báo thù đâu !”
Song So Mi ngẩng đầu, ngây người nhìn khuôn mặt hung tợn đối diện, cơ mặt co giật vài cái.
Như thể soi gương, hai khuôn mặt từ hai thái cực biến thành cùng một biểu cảm oán độc tương tự.
Đột nhiên !
Một bàn tay nắm lấy Song So Mi đang quỳ trên mặt đất, chính mình thời còn trẻ oán hận nhìn qua nàng, tay nắm chặt cánh tay Song So Mi, như muốn nắm cả bàn tay vào trong cấu trúc trung tâm của Cyberware.
Cô nương trẻ tuổi khẽ lắc đầu.
“Song So Mi, chạy mau.”
Song So Mi thời trẻ (đại diện cho nhân tính) ngay lập tức bị xua tan.
Dữ liệu bao phủ tất cả có màu đỏ như máu bắt đầu đổ xuống, khuôn mặt Song So Mi bị ép quay lại, “Reed vẫn đang lừa ngươi, hắn nói nhất định sẽ giúp ngươi, nhưng hắn vẫn là chó của Myers, hy vọng sống sót của ngươi bị Lin tự tay chặt đứt, ngươi quên rồi sao ?”
“Đúng.”
“Chúng ta chết rồi, bọn hắn cũng đừng hòng sống yên được.”
Lồng ngực phập phồng ẩn chứa tức giận tột độ, giọng nói bắt đầu trở nên the thé và gay gắt.
Cho đến khi…
Những điểm sáng dữ liệu lẻ tẻ có màu xanh lam thấm vào cảnh tượng hư cấu này, Song So Mi bắt đầu phát ra tiếng gầm thét thê lương.
……
-----------------
Washington, tầng hầm không biết tên.
Hành lang trắng tinh không có bất kỳ vật trang trí nào ngoại trừ lá cờ NUSA treo cách mỗi ba mét ở một bên.
Cuối hành lang là một cánh cửa thép gần như có thể phản chiếu ra bóng người, đằng trước nó là hai tên nhân viên an ninh mặc vest chỉnh tề đang khoanh tay đứng canh gác, nhìn chằm chằm vào những người đi vào hành lang.
“Mật khẩu.”
Một tên nhân viên an ninh đặt tay lên thắt lưng, đường vân Cyberware dày đặc dưới cổ khiến nhà khoa học mặc áo thí nghiệm, xách vali đối diện có chút sợ hãi.
“Ách… Chim vỗ cánh trên Nhà Trắng.”
“Hừ hừ.”
Nhân viên an ninh lùi lại một bước, để lại nam nhân đang luống cuống đứng tại chỗ, hành lang không có bất kỳ thiết bị nào nhô ra vừa rồi đột nhiên xuất hiện một tấm lưới lớn được tạo thành từ tia laser, rồi từ từ di chuyển về phía kẻ mặc đồ khoa học.
Sự lo lắng của nam nhân và tấm lưới ngày càng đến gần khiến ánh mắt của nhân viên an ninh luôn dán chặt vào hắn.
“Tích tắc…”
Sau khi rà quét xong, một tiếng báo hiệu bình thường vang lên.
Hai tên nhân viên an ninh tránh ra, người đàn ông mặc áo khoác thí nghiệm trắng nặn ra một nụ cười căng thẳng, bọn hắn không có bất kỳ phản hồi nào, chỉ lặng lẽ nhìn nam nhân bước vào, sau nó cánh cửa vừa dày vừa nặng liền đóng lại.
Nhân viên an ninh nhìn nhau rồi nhún vai, mỗi lần đều có vài kẻ nhát gan đến mức chân mềm nhũn tới đây, nên họ đều quen thuộc.
Dù sao thì đây cũng là “Lồng Chim”.
Ngoại trừ trao quyền từ Tổng thống, không ai có thể vào được.
Cảm thấy cánh cửa phía sau đóng lại, khóe miệng nam nhân vừa nãy còn lộ vẻ căng thẳng giờ đây lại co giật một cái, như thể là hai người hoàn toàn khác nhau, chỉ nắm chặt chiếc vali đang xách trong tay, không nhanh không chậm đi dọc theo đường hầm về phía trước.
Trong cơ sở yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của một mình hắn, mỗi camera giám sát đều đang theo dõi vị khách này, cho đến khi hắn vượt qua lần quét dữ liệu cuối cùng rồi đứng trong phòng hạch tâm của máy chủ dữ liệu.
Con ngươi không có cảm xúc gì nhìn chằm chằm vào cơ thể được kết nối với đủ loại đường dây trên bệ làm mát ở trung tâm, nhìn từ trên xuống dưới, Song Bird không còn giữ được hình người nữa bây giờ chính là một CPU được kết nối vào Cyberspace…
“A, tìm thấy ngươi.”
Giọng nói của người đàn ông nhẹ đến mức chỉ mỗi hắn mới nghe thấy, hắn nhìn “tác phẩm nghệ thuật” tinh xảo này… rồi thốt ra lời khen ngợi.
Hầu hết những người biết được uy lực của internet trên thế giới đều đang tìm kiếm chìa khóa của bức tường, nhưng người đàn ông trước mắt lại tìm thấy chìa khóa để kiểm soát sự sống chết của thế giới.
Trong mắt nam nhân nhìn chằm chằm Song Bird lóe lên một tia sáng xanh lam kỳ lạ, hắn cúi đầu mở vali, bên trong là một chiếc laptop, giống như bất kỳ nhà khoa học nào vào đây để kiểm tra chương trình và phần mềm cho Song Bird, nam nhân bắt đầu “công việc” của mình dưới sự giám sát của camera.
Chỉ là khi kết nối vào để đọc dữ liệu, đường dây ẩn trong kẽ ngón tay của hắn cũng cắm vào lỗ kiểm tra hiệp nghị, chỉ là tựa hồ người phía sau camera không hề nhận ra hành động này.
“Nói chuyện với ta, được không chim chóc ?”
Ngón tay nam nhân bay lượn trên bàn phím, trên giao diện không có bất kỳ thao tác màu mè nào, dữ liệu bắt đầu được đọc đến, hắn chống tay lên bàn kiên nhẫn chờ đợi chương trình trong laptop hoạt động.
Những đoạn mã không theo quy tắc nào khi hiện ra trong mắt nam nhân liền biến thành hình ảnh 3D nổi lên xung quanh, như thể hắn lúc này đã chìm vào Cyberspace để tìm kiếm dấu vết của Song Bird.
Trong Data Fortress khép kín, người đàn ông nhìn thấy tàn dư của một cuộc đối đầu bằng dữ liệu, và một ý thức sắp tan biến được treo trên internet.
Thật thú vị…
Hắn xoa cằm, lặng lẽ nhìn thông tin giống như trò chơi trốn tìm, đang phán đoán đâu mới là Song Bird thật sự.
Tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với phán đoán của những kẻ trong công ty, nhận thức về bản thân của Song Bird gần như tan biến, việc không phân rõ chính mình là ai là điều rất quan trọng đối với chủ thể của ý thức từ bỏ ý chí sinh tồn.
Nói cách khác…
Song Bird vẫn chưa chết, nhất định là có lý do muốn sống tiếp.
Hắn đang tra cứu, tốc độ dữ liệu trên máy tính trước mặt nhanh đến mức không ai có thể nhìn rõ, trừ khi tốc độ xử lý thông tin của hắn vốn không thuộc phạm vi của con người.
Ý thức của Song Bird đang tiến hành tranh đoạt với kẻ đến từ phía bên kia bức tường.
Nên miêu tả nguyên nhân khiến Song Bird đi đến bước này thế nào đâu ?
Nam nhân càng thích dùng “bị tấn công từ hai phía” để miêu tả –––
Song Bird treo mình trên Black Wall, dùng thao tác miễn trừ đăng nhập vào internet của khu vực lớn để tránh bị rà quét bởi NetWatch và các cơ quan Netrunner gián điệp nước khác, đây cũng là lý do then chốt khiến Myers luôn nắm bắt được tiên cơ trong các vấn đề quốc tế.
Đương nhiên, Song Bird cũng là vũ khí quan trọng để Myers loại bỏ đối thủ chính trị, nàng trời sinh liền là cỗ máy thu thập tình báo tuyệt mật.
Chỉ là như vậy, Song Bird cần phải quay lưng về phía ngoài tường, điều này có nghĩa là những kẻ lang thang bên ngoài đó sẽ có thể chui vào ý thức của nàng bất cứ lúc nào… Dù mục đích ban đầu của Rogue AI chỉ là tiến vào bên trong Black Wall.
Song Bird treo trên Black Wall càng lâu, dữ liệu hỗn tạp sẽ để ý thức bản thân ngày càng tan biến, cho đến khi cả cơ thể và ý thức đều bị tan rã.
Hai năm.
Đối mặt với thế giới như bị tâm thần phân liệt, con người đã không thể gọi là người nữa rồi.
Nam nhân dùng một cách khéo léo.
Hắn trời sinh là một cao thủ về cấu trúc dữ liệu, hắn muốn dùng ký ức của Song Bird để đánh thức nhân cách đang chống đỡ cơ thể này và vẫn phục vụ cho NUSA, bởi vì Song Bird đó chỉ biết tuân lệnh.
【 Đang tải dữ liệu】
【//…Từ chối truy cập】
【Hiệp nghị hết hạn】
Nam nhân như thể không nhìn thấy, lặp lại việc thực hiện chỉ lệnh.
【//Người dùng bị hạn chế】
【//bIRd{……%}】
Nam nhân nhìn thấy tên người dùng xen lẫn trong các đoạn mã lộn xộn, hắn biết Song Bird và kẻ ngoài tường đều đang nhìn mình, hắn liền dùng dữ liệu để cưỡng chế chen vào thế giới tinh thần của Song Bird treo trên mạng.
【//Rời khỏi¥%】
Ngón tay người đàn ông lơ lửng trên bàn phím.
Sau đó hắn cười một tiếng.
Vẫn ngoan cố tiếp tục xâm nhập dữ liệu của đối phương.
Ánh mắt đó tràn đầy thương hại giống như sinh vật có trí khôn đang nhìn xem sinh vật đơn bào.
【Đồng loại#¥】
Đối phương phát hiện ra thông tin mà nam nhân muốn tiết lộ cho nó.
“Nếu đã biết… vậy ngoan ngoãn làm dã thú chỉ biết ăn dữ liệu là được.”
Ngón tay người đàn ông từ từ nhấc lên.
Hắn thao tác tiến trình trên mạng, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ.
Cùng với thao tác ––– lúc này tất cả dữ liệu ở giao diện bắt đầu được xóa sạch, hiệp nghị được chấp thuận.
Nhìn giao diện trống trơn, người đàn ông không vội vàng, hắn biết đối phương sẽ hỏi mình.
Cuối cùng…
【Quản trị viên】:Ngươi là ai
【Người dùng】:Kẻ muốn tìm thấy ngươi
Phía bên kia như không muốn phản hồi, đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh gì nữa, chỉ có con trỏ màu xanh lam nhấp nháy không ngừng.
【Người dùng】:Ngươi và nó bàn bạc xong cách trả thù thế giới này sao ?
【Người dùng】:Vì sao lại chọn tin tưởng chương trình đơn giản và yếu ớt, mà không phải chúng ta, chúng ta có thể giúp ngươi hoàn thành giấc mơ này, hơn nữa không cần phải trả giá lớn đến vậy.
Đối phương vẫn chọn im lặng.
“Ngô… phiền phức thật.”
Người đàn ông nhìn camera bên cạnh quay lại, một tiếng nói vang lên.
“Thời gian kiểm tra không còn nhiều, đừng nán lại nữa, thu dọn đồ đạc trong vòng năm phút, cần báo cáo vấn đề kỹ thuật cho số một.”
Người đàn ông không nhanh không chậm chuyển tầm nhìn sang màn hình máy tính.
【Quản trị viên】:Ta đã không quan tâm giá cả là gì
Người đàn ông cười nhẹ, hơi cử động cổ.
【Người dùng】:Thật sao ? Nếu ta cũng muốn Myers chết, giúp chúng ta, ngươi còn có thể cầm thêm cơ hội sống sót đâu ? Hơn nữa Myers có thể chết trước khi ngươi có cơ hội sống sót
【Người dùng】:Ta nghĩ một Netrunner siêu cấp có thể chịu đựng được sự xâm thực của Black Wall lâu đến vậy, hẳn phải biết tính toán rõ lợi ích, dù chúng ta có lừa ngươi, ngươi vẫn có thể chọn để kẻ khiến ngươi thành ra thế này như Myer chết thảm
【Quản trị viên】:Ta đã có kế hoạch
Lại là một lời từ chối rõ ràng.
Người đàn ông nhìn thời gian ở góc dưới bên trái.
【Người dùng】:Vậy nếu Lin đoán được kế hoạch của ngươi thì sao ? Ngươi định làm gì
【Người dùng】:Ngươi hình như đánh giá thấp kẻ thù của mình rồi, hắn đáng sợ hơn Myers nhiều, ngươi chắc chắn muốn lưu hắn lại tới cuối cùng sao? Ngươi sẽ thua rất thảm
Lần này.
Đối phương không còn phản hồi chậm như trước nữa.
“Ngươi là ai”
Câu nói này đầy vẻ vội vã, dù không có bất kỳ dấu chấm câu nào, nhưng người đàn ông vẫn ngửi thấy mùi vị đó.
Sợ hãi, nghi ngờ, bất mãn…
Người đàn ông suy nghĩ một lát, gõ ra một từ.
【Người dùng】:Night (Night Corp)
【Quản trị viên】:Vì sao
【Người dùng】:Ta đoán ngươi muốn hỏi vì sao ta biết những điều này, ta không thể tiết lộ; Lin là đối tác mà chúng ta không thể hợp tác, dù chúng ta từng lôi kéo hắn, hiện tại nền tảng của hắn quá phong phú, ngươi muốn kẻ như vậy chết đi, thì phải nhờ đến chúng ta
【Quản trị viên】:Làm thế nào
【Người dùng】:Dưới trướng hắn có một nữ nhân, bị Arasaka trói buộc bằng công nghệ đào tới từ ngoài Black Wall, hắn muốn người của mình giành được lòng tin của NUSA, dùng công nghệ điều trị của các ngươi đi loại bỏ Relic
【Quản trị viên】:Điều này là không thể, ta từng quan sát tín hiệu Relic đó, quá yếu ớt; không có sự giúp đỡ của Neural Matrix, kết cục của nàng chính là bị AI giống người trong chip thay thế, liền như ta
【Quản trị viên】:Chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể giết nàng
【Người dùng】:Ngươi không hiểu báo thù, nàng chết chính là một kiểu báo thù, so với điều này, thì đây chỉ là món khai vị đơn giản đối với kế hoạch của chúng ta
“Đã hết giờ, mau chóng ngắt kết nối thiết bị.”
Quản trị viên thiết bị đang thúc giục nam nhân ngắt kết nối máy tính…
【Quản trị viên】:Được
【Người dùng】:Chúng ta khống chế một thiết bị tên lửa ở Atlanta, thành phố gần Night City nhất, có thể phá hủy Space Force One, rồi khiến máy bay của Myers phải bay qua Night City
【Quản trị viên】:Liên hệ với ta, dựa theo địa chỉ, thời gian tối đa trong Lồng Chim không thể quá 15 phút, rời đi
【Người dùng】:Cảm ơn ngươi, thanh kiếm Damocles nắm giữ chìa khóa khởi động lại thế giới
……
-----------------
Mới vừa lên xe thắt dây an toàn, Lâm Dược liếc nhìn nhật ký cuộc gọi của Rebecca trên điện thoại, phát ra một tiếng thở dài như có như không.
Lâm Dược hiện tại chỉ mong có thể tìm thấy Neural Matrix thứ hai từ dưới Cynosure…
Chỉ là sau khi Rebecca gặp biến cố Relic ở hai năm trước, Emma tự nhiên tổ chức người tìm kiếm dấu vết của Neural Matrix trong cơ sở Cynosure bị sụp đổ, dù chỉ là nguyên mẫu cũng được…
Đáng tiếc là thứ này chỉ có một.
Theo lý thuyết, nguy hiểm mà Rebecca phải đối mặt còn nghiêm trọng hơn cả hắn và Sasha, vì nàng không hề nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.
Nói là nếm thử tìm kiếm phương pháp điều trị ở NUSA, thực ra Lâm Dược cũng không có nắm chắc, sở dĩ dám đánh cược như thế, là bởi vì trong phương diện nghiên cứu về Neural Matrix và AI xâm nhập vào não, Militech không thể nghi ngờ là kẻ đứng đầu.
Khác với Soul Killer, Militech đang cố gắng nuôi dưỡng những con AI có tính công kích cực mạnh này để hoàn thành việc xây dựng vũ khí hạt nhân mạng.
Cho nên về trường hợp của Rebecca, đặt hy vọng ở NUSA chính xác sẽ lớn hơn chút.
Mắc vào sai lầm luôn tốt hơn là không làm gì cả, Lâm Dược làm ra đầy đủ đề phòng trong lòng, chuẩn bị lái xe đến Badlands từ phía đông của Pacifica, rồi vòng vào Night City từ Rocky Ridge.
Khi chiếc xe thừa dịp ánh nắng bị che khuất một phần bởi khí thải công nghiệp để tiến về Night City, số của Suzuki cũng reo lên.
“Lin tiên sinh, lớp phong tỏa dữ liệu của tiểu thư Rebecca được giải phóng một phần… Arasaka rất phản đối thao tác mạo hiểm này, là Yorinobu đích thân cho phép.”
“Hắn bảo ta chuyển lời đến ngài, rất xin lỗi về chuyện này, nếu có cần thì Arasaka cũng có thể mở đường để đẩy phương án dự phòng lên bàn vào bất cứ lúc nào.”
Lâm Dược biết rằng các nhà khoa học cứng nhắc của Arasaka chắc chắn rất phản đối hành vi chẳng khác nào mở một lỗ hổng trên con đập nghiêm ngặt, nhưng đấu tranh với công ty còn phiền phức hơn tưởng tượng.
Dù Yorinobu bí mật liên kết với hắn để loại bỏ rất nhiều kẻ thù của Arasaka và Dreamer, nhưng… muốn đối đầu trực diện với những tập đoàn khổng lồ của Châu Âu thì vẫn còn khá khó khăn.
“Yorinobu bảo ngài cứ yên tâm về phía hãng hàng không Nhật Bản, chính phủ Nhật Bản không còn nhiều quyền chủ động trong chuyện này, không lâu nữa Arasaka liền có thể cầm tới đủ cơ sở để hỗ trợ hành động tấn công lên Mikoshi.”
Vừa nói đến đây, tim Lâm Dược không ngừng đập thình thịch mấy cái.
Lâm Dược hơi im lặng một lát, “Rebecca thế nào rồi ?”
“Chúng ta không thể theo dõi Relic đã offline theo thời gian thực, quá trình đó nhất định rất đau đớn, họ nói… đó là biểu hiện giống như ung thư vậy!”
“Đây liền giống như lũ lụt bị tắc nghẽn rất lâu, chỉ cần có một chút khe hở, tốc độ rò rỉ sẽ vượt quá sức tưởng tượng.”
Suzuki nhìn Lin trong màn hình 3D nhíu chặt mày.
Vội vàng nói tin tức không tính là tốt cho Lâm Dược nghe…
“Ta sẽ để Brendan và bộ phận an ninh mạng theo dõi sát sao tiểu thư Rebecca, người của chúng ta đều làm theo ý ngài, không quấy rầy người của NUSA lẻn vào, hiện tại mọi thứ bên phía Thượng Tá đều bình thường, người trong Black Sapphire không có tin tức gì về việc Hansen từng gặp ai.”
Lâm Dược lại giống như nhìn rất thoáng.
“Nếu Hansen muốn cấu kết với người khác, chúng ta không thể theo dõi được, dù sao đó là Black Sapphire, bên trong bên ngoài ba lớp đều là Barghest.”
Nói đến đây, Suzuki tự nhiên muốn hỏi cho ra lẽ.
“Ngài thật sự cảm thấy Hansen sẽ liên hệ với NUSA sao ? Ta thấy vẻ mặt ngài như rất chắc chắn, nếu ta là Hansen… hoàn toàn không có manh mối nào.”
“Nếu dùng tục ngữ của quê hương ngài tới hình dung cảm giác dày vò đó, thì ‘Nấu ếch trong nước ấm’ cũng không quá đáng lắm.”
Lâm Dược bình tĩnh nói: “Chính vì thế, Hansen mới không dễ dàng từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để giành lại quyền kiểm soát Dogtown.”
“Xin ngươi hãy tin vào sự điên rồ của vị Thượng Tá này –––”
Trong lúc Suzuki nhíu mày, liền nghe thấy vị đại nhân mà mình hết lòng tin theo từ từ nói: “Cho hắn cơ hội, hắn cũng dám bắn hạ máy bay của Tổng thống NUSA.”
“Cái này… không thể nào chứ?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Suzuki, cảm giác như Lin đang nói một trò đùa lớn với mình.
Nếu là hai năm trước, Lâm Dược hoàn toàn tin rằng lão đại của Dogtown có lá gan đó, chỉ cần Song Bird đồng ý cùng nhau…
Bất quá nếu giữa bạn bè sinh ra phản bội, e rằng sẽ ghi nhớ suốt đời.
Giả sử Song Bird còn sống, Hansen có tin Song Bird nữa hay không thì cũng rất khó nói, nhưng không loại trừ có lợi ích đủ lớn thúc đẩy Hansen lựa chọn đứng chung một chỗ với Song Bird…
“Trước mắt cứ vậy đã Suzuki, để Dogtown chuẩn bị sẵn sàng là được, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì nghe theo sắp xếp của Emma.”
Lâm Dược vừa định dặn dò Suzuki điều gì đó, giọng Alt liền vang lên, hơn nữa nội dung ngay lập tức khiến Lâm Dược biến sắc.
“Subnet của Dogtown bị xâm lấn.”
“Cách thức sử dụng dữ liệu không giống Netrunner nhân loại, mà giống như một chương trình thông minh nào đó… nhưng ta không thể xác định đó có phải là Song Bird hay không, tốc độ của hắn quá nhanh, như thể đang thăm dò.”
Lâm Dược đạp chân ga, vẻ mặt có chút khó coi.
Dù Alt theo nguyên tắc phải có đủ bằng chứng mới kết luận nên không xác định Netrunner địch nhân là Song Bird, nhưng Lâm Dược có một trực giác rằng đó chính là nàng.
“Truy cập toàn bộ hệ thống kiểm soát vũ khí trực tuyến của Dogtown, không bao gồm các thiết bị offline, giống như đang tiến hành một loại sàng lọc nào đó.”
Nghe phân tích của Alt, Lâm Dược càng ngày càng cảm thấy kẻ địch gần như đang chơi trò này một cách công khai.
Dù Lâm Dược không biết việc máy bay Space Force One của Tổng thống NUSA sẽ bị bắn hạ trong dòng thời gian ban đầu, hắn vẫn có thể dựa vào hành vi này để phán đoán ra rằng kẻ địch muốn lợi dụng vũ khí của Dogtown.
Đương nhiên… Hansen không phải kẻ ngu, trước khi vũ khí được kích hoạt đều cần xác minh bằng thông tin sinh học offline, thao tác thuần túy online của Song Bird không thể phóng ra vũ khí cỡ lớn được…
Như vậy kẻ hành động offline thay nàng không cần nghĩ cũng biết là ai.
-----------------
Alt nhẹ nhàng nói: “Lý do Song Bird còn làm như vậy là gì ? Lin, xin lỗi ta nói thẳng, dù ta đưa ra giả thuyết này, nhưng ta không thấy ý nghĩa thực sự đằng sau nó.”
“Hansen không có gì để cứu nàng nữa.”
Lâm Dược cười lạnh một tiếng, “Nếu kẻ thù còn sống vui sướng thì ta sẽ không ngủ được, nếu có thể kết nối với Hansen, rồi một người bắt cóc Tổng thống NUSA, người còn lại đổ tội cho Dreamer ở Pacifica —— Nếu là ta, ta nhất định sẽ làm vậy, vấn đề mấu chốt hiện tại là… Tổng thống NUSA khi nào sẽ rơi xuống, ta rất lo lắng liệu Rebecca có thể tìm thấy không…”
Alt trầm ngâm một lát: “Địch nhân ở trong bóng tối, ngươi cũng ở trong bóng tối, trước khi cầm tới điều kiện chắc chắn, Dreamer chính xác không thích hợp hành động.”
Lâm Dược gật đầu, đạp chân ga mạnh hơn một chút.
“Ta phải đi tìm V, để Arasaka điều tra hành tung của Myers, tốt hơn nhiều so với để Dreamer ra mặt.”
Alt biểu thị trước mắt cũng chỉ có thể làm như thế.
“Tất cả những điều này hiện tại chỉ xây dựng trên phỏng đoán, khó có thể đảm bảo địch nhân có nhắm vào ngươi không .”
“Cho nên, trong nhận thức của ngươi, sẽ có chuyện Tổng thống NUSA rơi máy bay đúng không?”
Năng lực lý giải các khái niệm trừu tượng của Alt rất mạnh, nàng biết Lâm Dược có nhận thức về hướng đi vốn có của thế giới trong đầu.
Lin: “Sẽ có chuyện này.”
Alt: “Vậy còn Dự đoán cấu trúc liên kết ?”
Lâm Dược lắc đầu, “Ta ngược lại cũng muốn nhìn rõ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì hơn bất kì ai, rất đáng tiếc, ta chỉ thấy nhiều đoạn ngắn, trong đó… Liền có cảnh tượng của chuyện này; còn tưởng rằng Myers có thể thoát khỏi kiếp nạn đâu, cho nên ta mới sắp xếp Rebecca đi làm, chỉ vì muốn đánh cược một cơ hội.”
Bây giờ Alt mới hiểu vì sao Lâm Dược lại để Rebecca, người có sức chiến đấu đáng kể và dũng khí đáng khen ngợi trong tiểu đội, nhưng lại không có nhiều suy nghĩ tỉ mỉ, đi tìm gián điệp của NUSA.
“Nếu là vậy thì ngươi phải tăng tốc lên Lin, chuyện như thế có thể xảy ra ngay giây tiếp theo.”
“Lin, khi chúng ta chờ đợi một tương lai không chắc chắn, tiến về phía trước vì một hy vọng có thể xuất hiện trên đường… Giống như một cái bẫy, hoặc quy tắc vận hành của sự vật chính là như vậy…”
“Thế giới và số phận có đang dụ dỗ chúng ta không ?”
Rocky Ridge lướt qua nhanh chóng ở ngoài cửa sổ xe, Lâm Dược nói: “Alt, chúng ta có một câu nói cũ: Phúc họa tương y… có phải là cạm bẫy và dụ hoặc hay không, dù sao cũng phải thử một chút, ta không tin có ai đủ cứng để răng của ta bị gãy được.”
……
-----------------
Cánh cửa gỗ hoa lệ của văn phòng được đẩy ra, Rosalind Myers với kiểu tóc gọn gàng và trang phục trắng toát như tòa nhà đại diện cho quyền lực tối cao của NUSA, đã nhanh chóng bước vào.
Trợ lý bên cạnh không ngừng báo cáo những việc cần xử lý và một số tiến triển hiện tại trong quá trình nàng di chuyển.
Trợ lý An ninh Quốc gia thở hổn hển, nói rất nhanh.
Trong thể chế chính trị của NUSA: Hắn là trợ lý cấp cao của Văn phòng Hành chính Tổng thống, đồng thời cũng là cố vấn trưởng của Tổng thống về các vấn đề an ninh quốc gia.
Không ai biết Myers có thực sự lắng nghe hay không, nhưng đôi lông mày khẽ nhíu lại khác với dáng người thẳng tắp của nàng, lại cho thấy rất nhiều khó khăn mà nàng đang phải đối mặt.
Myers đi đến bàn làm việc, bước chân đột ngột dừng lại, nàng đưa tay ngắt lời trợ lý.
“Lát nữa hãy nói những điều chính sau, còn chuyện gì nữa không ?”
Ánh mắt của trợ lý nhìn ra ngoài –
“Thưa Tổng thống, Chủ tịch Ủy ban Cố vấn Kinh tế, Chủ tịch Hạ viện và Giám đốc Cơ quan Quản lý Tình trạng Khẩn cấp Liên bang đã đợi ngài nửa tiếng.”
“Chủ tịch Hạ viện ?” Myers nắm tay đấm nhẹ mấy cái lên bàn làm việc, “Thằng khốn suốt ngày dẫn theo bà vợ béo như con công xòe đuôi kia muốn làm gì?”
Trợ lý mím môi lắc đầu.
Kẻ đến không có ý tốt.
Myers lập tức hiểu ra.
“Trước hết hãy để Anthony ( Chủ tịch Ủy ban Cố vấn Kinh tế ) vào đi.”
“Tình hình gần đây thế nào, Myers các hạ.”
Nam nhân đi vào hơi phát tướng, tóc chỉ còn vài sợi thưa thớt phủ trên đỉnh đầu, thân hình tròn trịa khiến người ta tự hỏi liệu hắn có còn khả năng cống hiến cho đất nước này nữa không, tuy nhiên Anthony lại là cánh tay đắc lực của Myers… Cho nên nàng mới muốn xử lý những phụ tá muốn bàn bạc công việc với nàng trước.
Myers ép ra một nụ cười giả tạo nhưng thân thiện chỉ có ở các chính khách khi chào hỏi tiền bối.
“Nếu chỉ là ký văn kiện, ngài không cần đích thân đến, đương nhiên ta cũng không muốn kẻ đang đợi ngoài cửa đến, nhưng ta chỉ hy vọng ngài mạnh khỏe, thề với Chúa.”
Anthony béo lùn chỉnh lại vạt áo vest, cả người quay ra sau cùng chỗ với đầu.
“Henry là tên khốn, ngoài ra xin ngài ký trước dự thảo mua sắm này, ta nghĩ mình có thể nói chuyện với tên khốn đó ngay lập tức —— mang theo một đồng minh thì có thể thay đổi được gì sao ?”
Myers lộ ra vẻ mặt ngươi thật chu đáo, “A, Anthony… vì sức khỏe của ngươi, cứ để ta đối phó bọn hắn a.”
Myers nhanh chóng ký xong văn kiện, đưa cho trợ lý để trao lại cho vị công thần phụ trách kinh tế, tất cả thịt có thể mò tới từ miệng Militech đều là nhờ công của hắn.
“Myers, ta tin rằng ta và người của ta nhất định sẽ ủng hộ ngài một cách kiên định nhất.”
Anthony đứng dậy.
Hiện tại không thích hợp để nói chuyện lâu, sự xuất hiện của hắn chỉ để nói to câu này mà thôi.
Âm lượng vừa đủ để người ngoài cửa nghe thấy.
Khi Myers từ từ ngồi trở lại ghế, nàng như đã sẵn sàng chiến đấu, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa, sau đó cầm lấy một tin tức quan trọng chưa đọc xong, tóm lại nàng không muốn mình trông có vẻ căng thẳng vì chuyện này…
“Thưa Tổng thống.”
Trên tấm thảm mềm mại không có tiếng bước chân, Myers nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, “Đáng chết, ta suýt nữa quên mất, ngồi đi Henry… ngồi đi Richard.”
Người đàn ông gầy gò trước mặt giống như một bó mì Ý, cao gầy, khôn khéo và xấu xí, còn đứng cách hắn một bước là một người có vẻ trẻ tuổi với mái tóc xoăn, tròng mắt hơi lồi ra, như thể không có cảm xúc, chỉ khách sáo đi theo hỏi thăm.
Người đàn ông liếc nhìn ra cửa, xác định văn phòng Tổng thống sẽ không có ai đến ký văn kiện nữa, liền trao đổi ánh mắt với nam nhân bên cạnh.
Tuy nhiên, cây bút máy của Myers lại phát ra một tiếng động vào lúc này, có lẽ do bộ điều khiển xảy ra chút vấn đề, nó phát ra từng tiếng động kỳ lạ.
Cây bút này không đơn giản.
Được cài ở ngực Myers, ngoài chức năng viết và ghi âm, bên trong còn được cấy một máy phát tín hiệu, còn có một lưỡi dao hình tam giác chưa đầy 1cm, đương nhiên còn có thể bắn một viên đạn.
“Xin lỗi thưa Tổng thống.”
Trợ lý có chút hoảng loạn, vội vàng tiến lên cầm lấy đồ của Myers và cưỡng ép tắt nó đi.
Để một vài sự cố nhỏ xảy ra trước khi đàm phán chính thức là có thể tăng áp lực tâm lý lên đối thủ.
Myers rất am hiểu kỹ năng đàm phán.
“Mẹ nó thật đáng chết.”
Myers xua tay như thể bực bội, nhưng khi quay đầu nhìn Henry thì lại cố nặn ra một nụ cười.
“Dạo này thời tiết đẹp nhỉ?”
Henry cười cười.
“Chúa phù hộ NUSA.”
Sau đó là một khoảng lặng.
Tuy nhiên, đúng lúc Henry chuẩn bị mở lời đưa vấn đề tới mặt nổi, Myers luôn mỉm cười nhìn hắn đã mở lời trước.
“Chủ tịch Hạ viện, cảm tạ ngươi đến Nhà Trắng.”
“Có vài lời ta xin nói thẳng ——《 Đạo luật Hỗ trợ phòng thủ tự do 》phải được thông qua trong tuần này. Các đồng minh của chúng ta hiện còn đang sa lầy vào vũng bùn chiến tranh, cứ kéo dài thêm thì sẽ có càng nhiều thường dân phải thiệt mạng.”
“Đây là lợi ích chiến lược của NUSA, cũng là nghĩa vụ đạo đức… Xem như thành viên thường trực của Liên hợp quốc, Tổng thống của Hợp chủng quốc NUSA và NUSA có trách nhiệm bảo vệ tình hình ổn định của các đồng minh xung quanh.”
Henry rõ ràng không ngờ con đàn bà độc ác như Myers lại có thể nói chuyện này thẳng ra như thế.
Những lời từ miệng nàng quá trắng trợn, như thể Hạ viện đang làm hoạt động trộm cắp gì.
Nhưng suy nghĩ hỗn loạn mau chóng được sắp xếp lại nhờ kinh nghiệm nhiều năm trên chiến trường chính trị.
Henry nặn ra một nụ cười.
“Thưa Tổng thống, lý lịch của Militech hẳn đã nói cho ngài biết, không thể cầm nghĩa vụ đạo đức ra làm cơm ăn.”
Myers không nghĩ tới Henry cũng không giả vờ nữa, mà xé toạc mặt nạ, chuẩn bị chống cự đến cùng.
“Như ngài thấy đấy, đất nước này vẫn đang đau đầu vì khủng hoảng nhập cư và lạm phát hàng năm ! Ngài muốn Quốc hội phê duyệt 60 tỷ eddie làm viện trợ, nhưng khoản phân bổ để ngăn chặn Free State xâm lược nằm ở đâu a?”
“Cử tri của chúng ta đang chịu đói, thưa Tổng thống, ngài bây giờ muốn giúp người khác đánh trận trước sao ? Ngoài ra —— lòng tốt của ngài cũng bị Free State ghét bỏ, điều này không có lợi cho hình tượng quốc gia.”
“Ta muốn khẳng định lại lập trường của mình,《 Hiến pháp 》quy định quyền kiểm soát ngân sách là thuộc về Quốc hội !”
Quyền phê duyệt ngân sách là vũ khí sở trường của con rắn độc già Henry.
Richard đi cùng Henry hơi mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, khẽ bắt chéo chân lên, “Thưa Tổng thống, ta nhất trí với ý kiến của Chủ tịch Hạ viện, NUSA sẽ không chịu trách nhiệm cho người khác nữa.”
Vống cho rằng Myers sẽ suy nghĩ lại hướng đi của cuộc nói chuyện, nhưng sau đó chỉ một tiếng vỗ tay mạnh lên bàn gỗ khiến cả trợ lý đứng bên cạnh nàng cũng giật mình.
“Đủ rồi!”
“Năm ngoái khi chúng ta thông qua ngân sách an ninh biên giới, chính tay ngươi đã xóa bỏ điều khoản tài trợ. Bây giờ lại dùng nó làm cớ để cản trở viện trợ, đây quả thực đe doạ chính trị ! Nếu Free State thành công, tiếp theo sẽ là chúng ta –––”
“An ninh quốc gia không phải là một câu hỏi trắc nghiệm!”
Nói đến phần sau, ngón tay Myers liên tục gõ mạnh lên bàn.
Tuy nhiên, phản ứng dữ dội của Myers ngoài việc làm cho vị giám đốc trẻ tuổi sợ hãi ra thì không có tác dụng gì.
“Xin ngài hãy xem xét lại lập trường của mình!”
“Đe dọa ? Ha!”
Chủ tịch Hạ viện Henry đột nhiên đứng dậy, “Công việc của ta là lên tiếng vì cử tri NUSA, chứ không phải ký séc trắng cho ngài…”
Myers nhìn thấy cử chỉ xúc phạm như vậy của Henry, cảm giác quyền lực tập trung vào một thân nhưng vẫn bị kiềm chế khiến nàng vô cùng tức giận.
Henry dường như cũng không nhận ra.
Hắn muốn nói tiếp những lời khó nghe nhất.
“Dự luật có thể được bỏ phiếu —— Trước hết giảm một nửa giới hạn viện trợ, thêm điều khoản kiểm toán, đảm bảo mỗi đồng tiền không bị lãng phí. Nếu không, cứ để nó nằm trong ủy ban thủ tục đi.”
Cái này… Đe dọa trắng trợn, đã đến tình cảnh không hề che giấu.
Myers thậm chí còn nghe rõ tiếng mình nghiến răng.
Sau khi nén lại cơn giận gần như muốn gầm lên trong bụng, nàng liền đáp lại ——
“Ngươi đang liếm máu trên lưỡi đao đó Henry.”
“Nếu niềm tin của đồng minh sụp đổ, ai còn hợp tác với chúng ta?”
“Miệng thì nói cử tri NUSA, vậy hãy nhìn thăm dò ý kiến đi ?”
“70% đang ủng hộ viện trợ ! Ngươi vì một nhóm nhỏ cực đoan, chẳng lẽ muốn bắt cóc cả quốc gia sao ?!”
Henry tự nhiên sẽ không nhận tội danh gần như phản quốc.
Hắn nhìn vị giám đốc trẻ tuổi bên cạnh, phải làm gì, chính hắn biết rõ.
Dù giám đốc còn trẻ, nhưng lại lấy ra bộ dáng tận tình khuyên nhủ: “Không có ý xúc phạm ngài, nhưng tỷ lệ ủng hộ của ngài ở các bang dao động đã không thể dùng từ ‘sụt giảm không ngừng’ để hình dung nữa rồi…”
“Thưa Tổng thống, ta cũng phải chịu trách nhiệm cho an ninh của NUSA –– nghe nói ngài bỏ qua Quốc hội rồi bí mật hứa hẹn sẽ viện trợ cho các nước đồng minh ?”
“Nếu bằng chứng xác thực…”
Giọng Myers như bị ép ra từ cổ họng…
“Thì sao?”
Giám đốc bất an nhìn Chủ tịch Hạ viện bên cạnh.
“Chủ tịch Henry sẽ khởi động phiên điều trần theo thủ tục… Người dân có quyền biết sự thật.”
Myers nghe vậy liền cười lạnh mấy tiếng.
Sau đó nàng ném tài liệu trước mặt xuống mặt bàn bên cạnh.
“Richard.”
“Đe dọa giám sát ? Xem ra ngươi chỉ muốn làm chính phủ tê liệt ?”
Richard sắc mặt âm trầm, “Ta không nói vậy, thưa Tổng thống, vì lý do an ninh nội bộ quốc gia, ngài cần chú ý đến những vấn đề có thể phát sinh từ khía cạnh này.”
Myers từ từ bước ra từ phía sau bàn, nhẹ nhàng tựa vào mép bàn làm việc.
Dường như đang nói với hai người rằng, nàng vẫn còn ở đây.
“Một lời khuyên cho Henry và ngươi.”
“Hoặc là đưa ra bỏ phiếu ở tuần tới, hoặc là ta trực tiếp phủ quyết dự luật nội địa vô lý của các ngươi…”
“Người dân sẽ nhìn rõ ai đang chế tạo khủng hoảng.”
Một khoảng lặng kéo dài.
Không khí trong văn phòng Tổng thống như được lấp đầy bởi băng tuyết Bắc Cực.
“Tốt a, thưa Tổng thống.”
Henry nhún vai, việc đã đến nước này, liền trở thành kẻ thù đi…
“Vậy thì cứ dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Hãy nhớ rằng —— bầu cử sắp đến rồi, ngài cần Quốc hội phân bổ nhiều hơn là chỉ viện trợ nước ngoài
? Cái bô ỉa chính phủ ngừng hoạt động, xem cử tri sẽ đổ lên đầu ai.”
Khi cánh cửa lớn được trợ lý đẩy ra.
Myers ngửa đầu nhìn trần nhà, nhắm mắt lại, khóe mắt co giật không ngừng.
“Có phải Lucas đã thất bại rồi không?”
Con chó già Henry ngửi thấy mùi, tự nhiên là phái Militech có vấn đề.
Trợ lý do dự một lát.
“Vâng, thưa ngài.”
Myers từ từ mở mắt.
Hai bên cánh cửa xa hoa đặt lá cờ của NUSA, nàng như muốn khắc sâu mọi chi tiết của nó vào trong tâm trí.
Thế giới tràn đầy quyền lực phía sau lá cờ là mê người như vậy…
Dù đôi chân bị đánh gãy, đánh què, vẫn cám dỗ nàng suy nghĩ phải làm thế nào để giữ được chiếc ghế dưới mông.
Mà vì thế phải hy sinh bao nhiêu, cũng đều không đủ !
……
……
.
Bình luận truyện