Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)

Chương 396 : Hoàng đế ( Ba )

Người đăng: Gleovia

Ngày đăng: 17:21 04-06-2025

.
Chương 373: Hoàng đế ( Ba ) Quận Watson, quán bar Lizzie. Cơn mưa to không ảnh hưởng tới cuộc sống về đêm của Night City, chỉ cần các quán bar hoặc câu lạc bộ Doll có thể mở cửa từ chín giờ tối, thì bất cứ lúc nào cũng đều sẽ có khách hàng. Ngay cả hôm nay cũng không ngoại lệ —— Thậm chí rất nhiều người còn không biết bây giờ đang có chuyện lớn xảy ra trong Night City. Vừa vào Lizzie liền là tiếng nhạc sàn với âm bass rung động cả trái tim, người trong các ghế lô đặt trước ở đại sảnh uống quên cả trời đất, trên sàn nhảy là nam nữ đang uốn éo thân thể như xác sống dưới tác dụng của cồn, những người trong phòng riêng để xem Braindance thì là nhân viên văn phòng có áp lực cao, thân thể co giật, thiết bị Braindance trên mặt lúc sáng lúc tối… sớm đã sướng đến phiên thiên. Hôm nay quán bar có khách quen. Bất quá Judy cũng không muốn đi lên bắt chuyện hỏi thăm, thậm chí còn né tránh vòng qua một nam một nữ kia… Không có cách nào khác. Nàng vừa thấy cô nương tóc hai bím đó liền lại nhớ đến Sasha, Netrunner từng trông coi Subnet cho Lizzie, còn có bạn gái cũ nhẫn tâm của mình, Maiko Maeda… Đương nhiên Maiko bây giờ đã khác xưa rất nhiều, nữ hoàng Doll của Westbrook, trông coi câu lạc bộ Doll và Braindance tuyệt nhất ở Night City. Judy vẫn chỉ là một cô gái cá tính mặc quần yếm, nhuộm tóc màu xanh bẩn thỉu, cạo trọc một bên đầu; và là một biên tập viên Braindance vô danh mà thôi. Judy thở dài ngơ ngác nhìn món quà lưu niệm Maiko Maeda tặng mình, đột nhiên ánh mắt liếc thấy hộp thuốc lá của “Eve”, công nghệ may thuộc da màu tím, độ dày vừa đủ chứa thuốc lá nữ loại trung, Evelyn rất quan tâm đến nó, bình thường khi đi tiếp khách cũng mang theo… không biết hôm nay sao lại bỏ quên. Night City chính là một vũng nước bẩn tràn đầy màu sắc sặc sỡ, tất cả mọi người đều sống không sạch sẽ, nhưng ngay cả trong ao rác như thế này, vẫn có người tranh giành bơi lên phía trên. “Này Judy, có thấy Evelyn không?” “Khách hàng chỉ đích danh muốn tìm nàng, ừm… ta nghe nói là một đại gia nhiều tiền, rất thần bí.” Judy nhíu mày. Từ sáng hôm nay nàng liền có cảm giác bất an như đến kỳ kinh nguyệt, tròng mắt hơi sưng, lại thêm đang sốt nhẹ, trạng thái có chút không ổn, hoặc có lẽ trong lòng nàng có dự cảm không tốt. “Khách hàng lớn ? Chưa từng nghe Eve nói qua… Ách, không phải trước đó nhận một đơn hàng ở khu phố cổ Japantown sao ? Ta nghe Eve nói chuẩn bị cho bản thân vài ngày nghỉ, ta đoán bừa thôi…” Nữ nhân kia chớp chớp mắt, chưa nói đến bộ quần áo Neo-Kitsch khoa trương với màu sắc sặc sỡ, lông chồn giả chỉ che được từ bụng đến vai, nhiệt độ ở Lizzie khá thấp đã để cô nương phải chịu đựng, có thể thấy rõ nổi da gà li ti trên da. “Tốt a, vậy thật đáng tiếc, đúng là một thằng ngu —— Ta còn tự tiến cử mình đâu.” “Ngươi đoán xem hắn nói gì ? Ngươi không thể giấu được chuyện của Evelyn…” “Thần kinh.” Judy còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy cánh cửa sắt lớn có thể kéo ra tại phòng làm việc của mình phát ra một tiếng động lớn. Xem ra cô nương kia biết quan hệ đồng bạn giữa mình và Evelyn, ý muốn biểu đạt chính là đang xả giận. Judy có chút trầm mặc. Phần lớn các cô nương và chàng trai ở Lizzie đều rất đáng yêu, nhưng tiền đề là đừng dây vào tiền… Trong môi trường lớn này, chỉ cần có tiền, vậy miễn bàn mọi mối quan hệ khác. Judy càng nghĩ càng lo lắng cho Evelyn, liền gọi một cuộc tới xem thế nào… Điện thoại đổ chuông liên tục cho đến khi kết thúc lời nhắn, Evelyn vẫn không bắt máy. Ngay khi nàng nghĩ cô gái này lơ đễnh đến mức không chỉ không hẹn người bạn như mình khi lựa chọn đi du lịch, thậm chí còn bỏ quên cả hộp thuốc lá bản thân yêu quý nhất —— Có lẽ không cẩn thận chạm vào nút nào đó của trên Radio, nó đột nhiên vang lên… Khác với tiếng máy chủ khô khan trong tầng hầm của mình và tiếng nhạc sàn “đùng đùng đùng” đang phát ở Lizzie, Radio mà bình thường nàng dùng để giải buồn và có độ méo tiếng rất lớn lại đặc biệt rõ ràng vào hôm nay, chỉ có điều bên trong đang phát chương trình tin tức mà Judy không thích nhất, khi câu đầu tiên xuất hiện, tay Judy liền lơ lửng ở phía trên. “Bắt đầu từ 20 giờ 35 phút tối, Konpeki Plaza tọa lạc tại khu vực Arasaka Waterfront sang trọng của Night City đã bị bọn tội phạm tấn công.” “Có phương tiện truyền thông tiết lộ, cựu Chủ tịch Tập đoàn Arasaka, Arasaka Saburo, đã không may tử nạn trong khách sạn. Nhân sĩ biết chuyện tiết lộ vị thủ lĩnh công ty từng được đánh giá là nam nhân có quyền lực nhất thế giới này, rất có thể chết do bị sát hại, hơn nữa là một vụ tấn công đẫm máu; hiện tại Arasaka đang thực hiện các biện pháp bảo vệ được 'Luật sản nghiệp công ty' cho phép trong phạm vi 5km xung quanh Konpeki Plaza.” “Trong khu vực này không còn bất kỳ quyền hạn đi lại nào, mong các công dân lựa chọn địa điểm kỹ càng khi muốn ra ngoài, Arasaka tuyên bố sẽ sớm chấm dứt cuộc khủng hoảng này.” “Đương nhiên Arasaka cũng không phản hồi trực tiếp về việc người cầm quyền công ty có bị tấn công hay không, News 54…” Night City ? Bây giờ sao ? Judy mơ hồ nhận thức môi trường xung quanh, cảm giác tách rời kia liền như tin tức trong Radio là do phương tiện truyền thông hạng ba bịa đặt, đến nỗi đài phát thanh sau đó nói về cả đống người đăng ký rồi tụ tập vì một "sứ mệnh" gì đó ở Corpo Plaza càng khiến nàng không thể tin được, theo lẽ thường Judy đều chẳng muốn nghe loại tin tức này. Dù sao cũng không liên quan nhiều đến cô gái chỉ muốn tích đủ tiền ở Night City rồi dọn tới nơi khác như nàng, nhưng cứ nghe tiếp thì lại càng để nàng cảm thấy sợ hãi trong lòng. Hơn nữa có một loại tiềm thức nói với mình, nàng phải tìm thấy Evelyn ngay bây giờ. Đột nhiên, Judy nhớ ra một chuyện, nàng vội vàng cúi đầu lục lọi trong ngăn kéo chứa đầy chip Braindance, rất nhanh liền nhớ ra chuyện này. Evelyn trước đó nhờ mình điều chỉnh một đoạn phim sang trạng thái có thể chỉnh sửa, nói là bên Ripperdoc cần chẩn đoán lại Cyberware cho Braindance, hơn nữa đoạn Braindance kia cũng không dài, hình như là Evelyn tiện tay thu hình khi đợi khách ở nhà nghỉ nào đó. Có lẽ là mình đa nghi quá rồi ? Judy cảm thấy càng ngày càng khó thở, càng ngày càng bồn chồn, nàng chuẩn bị ra ngoài hút thuốc lấy lại bình tĩnh, nhưng suýt chút nữa liền bị tiếng điện thoại chói tai làm sợ đến chết. Điện thoại… Judy rất nhanh phát hiện túi xách của Evelyn bây giờ đang treo trên móc cạnh bàn làm việc của mình, màn hình điện thoại bên trong sáng lên, rung lên không ngừng cùng với tiếng chuông dồn dập. Nếu nói Evelyn chỉ bỏ quên hộp thuốc lá thì không có gì bất thường, đối với nữ nhân không có bảo vệ nào cho BCI như nàng ấy, tự nhiên sẽ thường xuyên liên lạc với khách hàng bằng điện thoại, bất quá Netrunner nếu thật sự muốn cũng không quan tâm ngươi dùng phương thức liên lạc nào, nhưng đối với những cô gái hay lo sợ này thì đây coi như là một loại tự bảo vệ. “Alo ?” Judy nhìn cuộc gọi lạ, muốn ứng phó một hai câu trước giúp Evelyn. “Evelyn không có ở đây, ta nghĩ mình có thể chuyển lời giúp nếu ngươi có lời nhắn gì.” Nhìn đối phương rõ ràng đã bật camera 3d nhưng lại không lộ mặt, Judy cảm thấy mình không nên nghe cuộc điện thoại này, nhưng mà đầu dây bên kia không có bất kỳ phản hồi nào, chỉ là sau khi nghe Judy liên tục hỏi vài tiếng “ngươi có đó không” thì đã cúp máy. Judy nắm chặt điện thoại quét mắt xung quanh, cuối cùng dừng lại ở camera trong phòng làm việc của mình, thực ra nàng vội vàng xem lại đoạn ghi hình là vì muốn biết Evelyn đến và đi khi nào. Hình ảnh tua ngược nhanh, vào khoảnh khắc khi nàng lúc thì cúi đầu làm việc, lúc thì chống nạnh trên bàn biến mất khỏi màn hình, Evelyn xuất hiện. Mình đến Lizzie chưa lâu, gần đây không có đơn hàng nào nên Judy đều về nhà ngủ, hơn nữa còn đến theo giờ mở cửa của Lizzie… chỉ là lần này Evelyn lại đến lúc 7h, điều khiến Judy bất ngờ là, Eve tựa hồ cởi bỏ bộ quần áo mang đậm phong cách Doll trên người, rồi lục lọi gì đó trong tủ quần áo bên cạnh Judy… Judy nheo mắt nhìn gần màn hình. Rất nhanh nàng liền biết Evelyn đang làm gì, nàng ấy tựa hồ đang cố gắng đóng vai mình ? Evelyn dạo này cũng là thần thần bí bí… Sự tò mò giống như một động cơ, Judy xem từng khung hình một, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì. Rất nhanh hai người đàn ông đã xuất hiện trong hình ảnh, nàng quen nhìn người và quỷ trong quán bar Lizzie vừa liếc qua liền nhận ra hai kẻ này ít nhiều có thành phần bang phái trên người. Evelyn dường như đang nói chuyện gì đó với hai người đàn ông này, nàng còn trông có vẻ hơi kích động, thậm chí từng đứng dậy dang hai tay giải thích điều gì, Judy cách màn hình cũng nhìn ra sự mất kiên nhẫn trong cử chỉ của hai nam nhân. Rất nhanh một người hình như lấy ra thứ gì từ trong túi, chỉ là hình ảnh không đủ rõ nét, Judy không nhìn rõ, giống như một loại thẻ. Tâm trạng Evelyn dường như tốt hơn một chút sau khi nhìn thấy nó, cầm tấm thẻ ngồi trước máy tính tựa hồ muốn kết nối thứ này vào mạng, nhưng ngay lúc này… Sắc mặt của Judy thay đổi. Có lẽ vì e ngại đây là địa bàn của The Mox, hai tên lưu manh có một số động tác tiến lại gần khi Evelyn xem tấm thẻ, Judy muốn nhắc nhở theo bản năng, nhưng lại phát hiện đây là đoạn ghi hình sớm qua từ lâu, lúc này nàng không thể làm gì được. Mãi đến khi thân thể Judy run lên bần bật, nàng che miệng, trong con mắt mở to phản chiếu hình ảnh hai người đàn ông kìm kẹp Evelyn, một người phụ trách khống chế phần đùi có lực nhất, người còn lại thì bịt miệng rồi nhấc Evelyn vào phòng khách dưới tầng hầm, cũng chính là phòng làm việc của Sasha, Netrunner cho Subnet trước đây. Judy hoảng sợ nhìn quanh, vội vàng kéo nhanh tiến độ, ngoài hình ảnh hai nam nhân đi ra sau nửa tiếng thì không còn gì nữa… Điều này có nghĩa là —— Thân thể Judy bắt đầu cứng đờ, lưng nàng đột nhiên lạnh toát. Soạt ! Judy như phát điên giật mạnh tủ quần áo bằng sắt bên cạnh, bộ váy đuôi cá và khăn choàng lông mà Evelyn tùy tiện chất đống bên trong liền trượt ra ngoài, ngay sau đó nàng mất thăng bằng suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất. Evelyn ở dưới tầng hầm. Đến bây giờ vẫn chưa phát ra tiếng động nào, Judy không dám suy nghĩ nữa. Nàng chỉ là lê bước với cảm giác chân sắp nhũn ra, vịn vào đồ xung quanh cũng đụng đổ không ít thứ lặt vặt rồi mới lao xuống tầng hầm, tay Judy run rẩy ấn nút cửa tự động mấy lần, chửi mắng cánh cửa này tại sao lại trở nên không nhạy, tuy nhiên ngay khi Judy định tìm công cụ để mở bảng điều khiển cảm ứng của nó ra, cánh cửa tự động bị kẹt đã dịch chuyển… Vừa nhìn vào, những mảng màu đen kịt trên tường nổi bật dưới ánh đèn Neon màu xanh lá cây và bức tường tối màu khiến Judy lập tức nhũn ra. …… ----------------- “Bình thường ngươi không phải thích uống rượu nhất sao ? Cạc cạc cạc !” “Sao vậy, khẩu vị hôm nay không tốt ?” “Không có việc gì, lão ca hồi nhỏ liền nuôi lớn cái đồ phế vật như ngươi, bây giờ có phế vật thì vẫn được, chỉ là ăn nhiều hơn một chút thôi ——” Pilar quả thật ở đâu cũng giống như tên lưu manh, ở Dreamer như một tên đầu đường xó chợ khoác áo blouse trắng, trong hoàn cảnh nổi bật của quán bar Lizzie thì chính là khuôn mẫu tội phạm 100%… Không nói những thứ khác, chỉ riêng kiểu đầu Mohawk độc đáo, tiếng cười chói tai, còn có nước bọt phun ra tứ tung liền để mấy người đang tán tỉnh ở quán bar xung quanh đều tránh xa. Dù sao có ít ai sẽ cải tạo Cyberware biến bàn tay thành độ dài như cẳng tay… Quá kỳ quái. Hơn nữa còn dẫn theo một… cô nương tuổi không lớn. Pilar hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, dưới giọng điệu trêu chọc, giúp Rebecca đổ hết viên đá trong ly ra, sau đó mới rót cho nàng một ly rượu trái cây có nồng độ cồn thấp chỉ vài độ. Rebecca không cảm kích. “Địt mẹ mày Pilar!” “Ta không muốn uống thứ vô vị như thế !” Rebecca không hài lòng giơ ngón giữa lên, mọi người xung quanh bắt đầu có ánh mắt bất thiện, tuy rằng không có ai có đủ đạo đức ở nơi này, nhưng vẫn có người mang một ít, ví dụ như Rebecca trông quả thật hơi quá non nớt… hoàn toàn không giống chica (cô gái) khoảng hai mươi tuổi… Pilar thấy em gái mắng ra tiếng, trong lòng lập tức vui vẻ. “Yo, giọng lớn hơn lúc nãy khi ra ngoài nhiều rồi…” “Uống đi, còn hơn không có gì, nếu Yajima trông coi ngươi, đừng nói uống rượu, con mẹ nó kể cả đồ có chứa caffeine thì ngươi cũng đừng hòng sờ tới.” “Không có ta trên đời này, liệu còn ai đối xử tốt với ngươi như thế.” Cách quan tâm của Pilar lúc nào cũng không phù hợp như vậy, tối nay hắn nói nhiều hơn bình thường, giống như… cố ý che đậy điều gì đó. Rebecca sau khi nhận kiểm tra đồng thời bị Yajima tắt Cyberware, tình trạng của Rebecca liên quan đến việc khóa chết rất nhiều Cyberware rồi tháo gỡ lại các kết nối với thần kinh, cho nên Yajima và Vik bây giờ đang bận rộn chuyện này, đương nhiên tâm trạng bị kìm nén quá mức cũng sẽ kích thích tỷ lệ mắc chứng Cyberpsychosis… Vì thế Pilar mới dẫn Rebecca đến Night City đi dạo. Không có nhiệm vụ gì cả, hệ thống thông tin công ty của Pilar đều bị tạm dừng, người thông minh như Yajima chính là sợ lính đánh thuê bởi vì quan hệ đủ cứng, đủ anh em mà lựa chọn lại đi nhúng tay vào chuyện của công ty. Đến nỗi vì sao nghiêm trọng như vậy… Mắt Rebecca có chút buồn bã, “Đương nhiên có người đối xử tốt với ta.” Pilar không vui… Dùng mông thì cũng biết em gái ruột mình đang nói tới ai, tên kia ngoại trừ hơi thông minh, có chút thủ đoạn, có một công ty lớn, trông cũng tạm được ra… tốt ở chỗ nào ?! So được với tình thân sao ?! “Thôi được rồi, tối nay cho dù ngươi có khóc ra, cũng đừng hòng moi được chi tiết hành động gì từ chỗ ta.” “Nhắc trước một câu, tên kia cũng biết tình trạng hiện tại của ngươi, ngươi đoán xem hắn sẽ đồng ý ý tưởng của chúng ta hay của ngươi ?” “Lão muội, thói quen không giấu được chuyện là không tốt, ngươi phải sửa.” Pilar nói với vẻ mặt chân thành. Rebecca phồng má, môi cử động uống ly rượu ngọt ngào ít cồn, đột nhiên duỗi ngón tay chỉ vào sau lưng Pilar, “Fuck ! Thật lớn !” Pilar lập tức quay đầu… Đến khi phản ứng lại mới phát hiện mình bị Rebecca lừa… Rebecca một mặt chua ngoa, “Phải biết giấu được chuyện nha~” “Thôi đi, ngu xuẩn. Nếu không phải thiết kế của bộ Cyberware này không hợp lý, mẹ nó ta mới không đi uống rượu với ngươi.” Xem như giao tiếp giữa anh em thì quả thật có chút thô lỗ. Nhưng đặt ở Night City thì lại vừa đúng, cũng khá ấm áp. Pilar đột nhiên thay đổi giọng điệu. “Tại sao không nói gì khi thuốc ức chế miễn dịch mất tác dụng ?” Rebecca sững sờ. Không nghĩ tới lời nói của Pilar còn quá đáng hơn, “Muốn tìm đường chết thì ngươi nên chết từ hồi nhỏ, có lẽ bây giờ ta cũng trâu bò như lão cha nếu không có kẻ vướng víu như ngươi —— Chậc chậc chậc.” Rebecca biết không có lời hay gì từ miệng Pilar… May mắn là nàng cũng đã quen. Pilar chắc chắn sẽ không nói ra nửa câu còn lại giống người khác, ví dụ: Ta đang lo lắng về ngươi. “Bây giờ thì hay rồi, Rebecca.” “Ý của Yajima là ngươi phải tháo dỡ hết Cyberware chiến đấu, điểm dung nạp ở thần kinh đã quá tải, không cho chúng ta cả cơ hội điều chỉnh thử… ngươi nói ngươi lo lắng cái gì ? Cho dù không có một thân Cyberware, ta thấy tiểu tử kia cũng cam tâm tình nguyện nuôi ngươi, thêm ra ngươi cũng không nhiều, thiếu đi ngươi cũng không ít, tán gái a… Cắt.” Rebecca gắt một tiếng. Giơ ngón giữa lên, “Đi chết đi Pilar.” Nhưng sau khi bày tỏ phẫn nộ xong, nàng vẫn cẩn thận hỏi: “Điểm dung nạp là sao…” Lần này Pilar không đùa nữa, “Cơ thể là một thứ rất kỳ diệu, giống như một sợi dây chun, cho dù kéo căng đến đâu, có lẽ sẽ biến dạng đến mức độ khoa trương mà ngươi không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà… muốn trở về như cũ sau khi đứt gãy thì không còn dễ dàng như vậy nữa, thứ giống Cyberware chiến đấu, bản thân nó liền là siêu phụ tải, cơ thể của ngươi… trời sinh không có cách nào dung nạp nó một cách dễ dàng.” “May mà có Kiwi a…” “Mặc dù vóc dáng hơi nhàm chán một chút, còn thích mặc đồ ren kiểu cũ, nhưng lòng dạ khá tốt a !” Trán Rebecca giật liên tục. Chuyện nàng mong muốn nhất bây giờ là Gorilla Arm có thể sạc một lần… chỉ cần một lần, nàng muốn đánh mặt Pilar thành đầu heo. Tuy nhiên… Rebecca cũng không oán hận Kiwi, chỉ là trong lòng rất khó chịu. Rebecca càng muốn gọi thứ đó là khoảng cách, nàng từ bất kỳ góc độ nào cũng có thể rõ ràng nhận thấy một chuyện không thể cứu vãn, chính là bóng lưng của người trẻ đi từng đi dạo với mình ở Westbrook đã khó mà nhìn thấy được… Chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, có lẽ mới có thể theo kịp bước chân của hắn. Nhưng mà mạnh mẽ là việc quá khó khăn, Rebecca từng nghĩ công ty sẽ là điểm khởi đầu thứ hai cho nàng, nhưng tựa hồ từ khi sinh ra đã định trước nàng không phải là người phù hợp… chiến sĩ Cyberware có lẽ không phải là tương lai của Rebecca. Nhưng nếu không có Cyberware. Rebecca không biết phải đối mặt với cuộc sống trước đây và sau này của bản thân như thế nào. Làm một người bình thường. Năm chữ đơn giản, lại là tình huống sợ nhất phải đối mặt ở Night City. Điều này có nghĩa là bọn đầu đường xó chợ có thể cướp bóc ngươi, kẻ thù gặp trên đường sẽ gây sự với ngươi bất cứ lúc nào, ngươi sẽ bị đánh tới đầu rơi máu chảy, rồi lặng lẽ chết đi trong đau đớn vì biến chứng sau phẫu thuật Cyberware ở một thành phố yên ổn nào đó. Sống không có chút ý nghĩa gì. Trên thực tế, những người sống ở Night City đều là vì hai chữ: Đủ phê. Tình yêu đương nhiên cũng tương tự. Nghĩ đến liền hoàn toàn nản lòng, Rebecca chỉ có thể không cam tâm mà tiếp tục hỏi một cách vòng vo, mặc dù điều này cũng rất rõ ràng trong mắt Pilar. “Chẳng lẽ thật sự có một cỗ máy kiểm tra xem ai có phù hợp với Cyberware hay không sao ?” Rebecca một bộ không đếm xỉa tới. Pilar ghét nhất khi người khác coi thường lĩnh vực chuyên môn của mình, thế là xắn tay áo lên giải thích nghiêm túc: “Thần kinh chỉ là một mặt, thần kinh con người đều giống nhau, trọng điểm là… chỗ này, và cả chỗ này.” Lão ca chỉ vào ngực và đầu. “Phản ứng của một người khi đối mặt với áp lực tinh thần và áp lực bên ngoài, mức độ nhân cách và sự độc đáo của cá nhân đó, là tập hợp của vô số yếu tố.” “Hắc hắc…” Pilar lại tái phát tật khoe khoang kiến thức. “Ngươi có biết không ? Mặt trái của Cyberpsychosis, tồn tại đặc biệt trong số những người sử dụng Cyberware được miêu tả là gì không ?” Rebecca lắc đầu. “ Truyền kỳ ?” Pilar giơ một ngón tay, ngay sau đó biến thành hai, “Sai, đó gọi là hội chứng Nhân cách thống nhất.” “Kết quả nghiên cứu của Yajima, ta đều đọc qua… có vẻ như tinh thần của một vài tên đần độn bị phân liệt, nhưng vẫn có thể tham gia hoạt động xã hội bình thường, đại khái là vì trong sâu thẳm linh hồn, còn có một hắn khác đang trợ giúp giải tỏa cảm xúc.” “Đừng nghĩ về loại chuyện này nữa, Rebecca, từ bỏ đi.” “Trừ khi trong đầu ngươi có thêm một ý thức nữa, nói cho ngươi biết, chuyện gì cũng do hai ngươi gánh vác.” …… ……
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang