Cực Phẩm Thấu Thị Bảo Phiêu
Chương 39 : Chỉ còn lại một mình ta
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 17:16 01-11-2025
.
"Xoạt——"
Diệp Khai vo tròn bộ quần áo màu trắng lại thành một cục rồi ném ra ngoài về phía bên tay phải.
"Phốc——"
Một viên đạn nhất thời đánh trúng xuyên thấu bộ quần áo, càng là bắn trúng cành cây của một gốc cây lớn chéo đối diện hắn, đánh xuống cả cành cây.
Diệp Khai co rụt cổ của hắn lại: "Quả nhiên thật hung tàn."
Người phụ nữ giơ tay lên đập vào đầu hắn một cái, quát lớn: "Ngươi làm gì, tự tìm cái chết à? Sẽ bại lộ vị trí hiểu hay không!"
Diệp Khai nhỏ giọng lầm bầm: "Hắn đã sớm biết có được hay không?"
Trong lúc nói chuyện, hắn trốn sau cái cây lớn, vừa mở chức năng thấu thị của Bất Tử Hoàng Nhãn. Ngay lập tức, thân cây to lớn dần dần biến mất, hắn giống như một cỗ máy Akers quét đi quét lại bốn phía.
Bất Tử Hoàng Nhãn, không chỉ có thể thấu thị, có thể phân giải và làm chậm tốc độ đơn giản như vậy, ngay cả khoảng cách nhìn thấy cũng cực xa, từng li từng tí đều hiện ra.
Diệp Khai một phen quét một lượt, lập tức sợ hãi không nhẹ.
Một, hai, ba, bốn…
Bên trong rừng rậm vậy mà ẩn giấu bốn tên gia hỏa.
Hắn nhớ tới vừa rồi chính mình lạc đường lúc đó dường như chính là ở một mảnh khu vực đó ung dung đi lại, một lúc sau sợ hãi đến lông tơ đều dựng ngược lên.
"Nhưng lúc đó bọn họ tại sao không trực tiếp cho ta một phát súng?"
"Chẳng lẽ là muốn ta làm người khác xao nhãng, để bọn họ có cơ hội ra tay?"
Diệp Khai có chút nghĩ mãi mà không rõ, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.
Lúc này, hắn nhìn thấy cánh tay của một người trong đó từ từ nâng lên, trong lòng bàn tay cầm một vật màu đen, tròn vo, hắn giật mình, là lựu đạn!
Khoảng cách hai phía cũng không quá xa, nhiều nhất năm sáu mươi mét, thấy tên kia vung tay vô thanh vô tức ném ra ngoài, Diệp Khai vô cùng lo lắng, không kịp giải thích, hét lớn một tiếng: "Đi!"
Cổ tay vừa động, kéo phắt cánh tay của người phụ nữ, nhất thời vận dụng Tật Phong Quyết, như gió bay tới vị trí một bụi khác cây cổ thụ phía trước.
Tốc độ nhanh, lực lượng lớn, lại đến đột nhiên, nữ quân nhân lần này muốn giãy cũng không giãy ra được tay, bị một cỗ cự lực kéo hai chân rời khỏi mặt đất, như diều bay lên.
"Ngươi làm gì?"
Nữ quân nhân vô thức kêu lên, bị biến cố đột ngột này làm cho có chút ngơ ngẩn, nhưng thân thủ của nàng rõ ràng không hề yếu, thân ở trên không, eo nhỏ vặn một cái, một đôi chân dài quấn chặt lấy, treo lên eo Diệp Khai; lại đưa ra một tay chống trên cổ hắn, lập tức thay đổi tư thế, giống như đang nghiêm túc nằm sấp trên lưng hắn.
Cứu viện của Diệp Khai vừa rồi khiến cho nàng tạm thời tin tưởng hắn không có ác ý, ngược lại cũng không có dùng súng đập hắn.
Cùng lúc đó, nhìn thấy cỏ cây bên cạnh phi tốc lui lại, như gió như bóng, bên tai càng là tiếng gió vù vù nổi lên, ánh mắt nàng lóe lên, nhịn không được trong lòng kinh ngạc: "Với tốc độ nhanh như vậy, tên gia hỏa này không đơn giản, đến cùng là người nào? Chẳng lẽ cũng là võ giả, Tiên Thiên?"
Mà phía sau bọn họ——
"Bốp!"
Lựu đạn rơi xuống đất, vừa lúc nằm ở bãi cỏ ven cái cây lớn họ vừa ẩn náu. Chỉ vẻn vẹn một giây trì hoãn, phát ra một tiếng vang lớn "Oanh", lựu đạn nổ tung, ánh lửa bùng lên tận trời, bùn đất bắn tung tóe, cỏ cây bay tứ tung.
Xoạt xoạt xoạt xoạt...
Diệp Khai kẹp theo nữ quân nhân, phát huy Tật Phong Quyết đến cực hạn. Linh lực vận chuyển, hai chân lướt đi thoăn thoắt, thân hình như ma như ảo, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách trăm mét, liền đó xoay chuyển qua mấy gốc cây lớn, cuối cùng càng là nhảy vọt, lên một gốc cây to lớn cành lá um tùm, ẩn nấp thân ảnh của mình.
Diệp Khai hồng hộc/hổn hển thở dốc, trong thời gian ngắn ngủi vài giây, vậy mà tiêu hao không ít linh lực của hắn.
Kết quả vừa quay đầu, phát hiện nữ quân nhân lạnh lùng nhìn chính mình, nói: "Còn không buông tay?"
Ừm...
Diệp Khai phản ứng lại, thì ra là vừa rồi chạy quá nhanh, người phụ nữ nằm sấp trên lưng hắn lắc lư, hắn liền đưa tay ra đè chặt nàng, không ngờ vị trí ấn lại khá ngượng ngùng, lại là trên mông; hắn liền vội vàng buông ra, nhưng mà còn chưa nói, khi chạm vào cảm giác đầy đặn, rất có độ đàn hồi.
Mà hắn đến thời khắc này mới thật sự nhìn rõ bộ dạng của nữ quân nhân——
Thân cao so với mình thấp hơn một chút, một mét bảy không ít, trên mặt vì bôi đầy màu vẽ nên không nhìn thấy màu da, nhưng một đôi mắt to và có thần, lông mi cong cong, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng như anh đào, có một khuôn mặt hình trái xoan tiêu chuẩn.
Nếu như dưới lớp màu vẽ không có sẹo mụn lớn hay vết đốm màu gì đó, nhất định là một mỹ nữ.
Nhưng lúc này kẻ địch vây quanh, ý nghĩ này cũng chỉ là lóe lên trong đầu Diệp Khai, ngay sau đó hắn hỏi: "Các ngươi có mấy người?"
Nữ quân nhân nghe vậy ánh mắt tối sầm lại, toát ra tình cảm đau buồn, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Bây giờ chỉ còn lại một mình ta."
"Ban đầu là mấy người?"
"Cộng thêm lính y tế, mười hai người."
Diệp Khai há miệng ra, không biết nói gì cho thích hợp, mà nữ quân nhân ngay sau đó thần sắc kiên nghị nói: "Nhưng, chúng ta cũng đã giết bọn họ ít nhất mười người, không lỗ."
Không lỗ cái quái gì, một mạng đổi một mạng, đều lỗ đến nhà bà ngoại rồi.
Diệp Khai trợn mắt một cái, nhưng lời này không nói ra khỏi miệng. Đầu óc hắn xoay chuyển cấp tốc, nghĩ rằng hiện tại mình cùng nữ quân nhân ở cùng một chỗ, nhất định cũng đã trở thành mục tiêu của đối phương. Hơn nữa, từ việc bọn họ không giết mình mà xem xét, tám chín phần mười là muốn để cho mình phân tán sự chú ý của nữ quân nhân, để bọn họ thừa cơ hội ra tay, sau đó tiêu diệt cả hai người.
"Đáng ghét, vậy mà bị người ta coi thành mồi nhử và vướng víu!"
"Ta cũng không muốn chết ở đây, cũng không thể!"
Diệp Khai thầm mắng một tiếng, dùng ý niệm thử giao tiếp với Phượng hoàng đang ngủ mê, nhưng vẫn không có một chút phản ứng nào. Xem ra khai thác bug game là không được, chỉ có thể tự mình tìm cách. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn thấy khẩu súng bắn tỉa rõ ràng không tương xứng với dáng người của nàng trong tay nữ quân nhân, linh quang lóe lên, hỏi: "Khẩu súng của ngươi thế nào, có thể xuyên thấu thân cây to cỡ nào?"
Nữ quân nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó chỉ chỉ một gốc cây bên cạnh: "Cái kia là có thể."
Diệp Khai nhìn xem cái cây, lại hỏi: "Sau khi xuyên thấu còn có thể giết người?"
"Đánh trúng đầu, thì có thể..., nhưng vô dụng, không tìm được vị trí cụ thể của đối thủ. Ta đã ở đây quần nhau với tên kia cả buổi rồi. Hắn rõ ràng là một tay bắn tỉa rất kiên nhẫn. Tìm được hắn, rất khó."
"Yên tâm, cái này giao cho ta."
Diệp Khai thần bí mà quỷ dị nở nụ cười, khiến nữ quân nhân chau mày, đoán không ra hắn lấy đâu ra sự tự tin như vậy.
Tuy nhiên, xem ở phân thượng hắn có thể là võ giả cao cấp, nàng tạm thời lựa chọn tin tưởng hắn một lần.
Ba phút sau.
Nữ quân nhân dựa theo ý của Diệp Khai chuẩn bị xong khẩu súng bắn tỉa, còn Diệp Khai thì lợi dụng năng lực thấu thị thay nàng tìm chính xác mục tiêu.
Nữ quân nhân với khuôn mặt xanh lè chuyển ánh mắt khỏi ống ngắm, quay đầu liếc hắn một cái. Bởi vì từ ống ngắm mà nhìn, tâm ngắm đang nằm ở một khu vực dày đặc bị cành cây lá xanh che khuất, dù nhìn thế nào cũng không thấy đối thủ.
"Nhìn ta làm gì, bắn đi!" Diệp Khai nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc mà nói.
"Ngươi nếu là dám đùa giỡn ta, ngươi liền chết chắc."
Nữ quân nhân đè thấp giọng nói thốt ra một câu, lần nữa nhìn về phía ống ngắm.
Ngón tay của nàng thon dài, nhưng trên mu bàn tay cũng đầy màu vẽ, nhìn qua rất có một vẻ hoang dã.
Nắm chặt cò súng, tròng mắt hơi híp, bắn!
"Bình——"
Trong khu rừng yên tĩnh vang lên tiếng súng dài, vai nữ quân nhân chấn động, vỏ đạn bật ra từ bên cạnh. Mắt thấu thị của Diệp Khai vẫn luôn mở, đang nhìn chằm chằm người bị ngắm bắn kia. Lúc này, hắn rõ ràng nhìn thấy sau khi viên đạn ra khỏi nòng, xung quanh vẫn còn tỏa ra làn khói nóng bỏng, thẳng tắp xuyên qua vô số cành cây lá xanh, chính xác trúng cổ của người nọ.
.
Bình luận truyện