Cự Tử

Chương 15 : Đói cực kỳ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 00:02 08-11-2025

.
Trong mắt không ít tân khách, cơn giận này của Từ Tẩy Thạch thật sự là không có đạo lý đáng nói. Chu Nghị lại không phải là đệ tử của hắn, thích viết thế nào thì viết thế đó, thích viết cái gì thì viết cái đó, có quan hệ gì với Từ Tẩy Thạch chứ? Cho dù lại không ưa cách nào, cũng không cần thiết dùng loại thái độ nghiêm khắc gần như sư trưởng này để đối đãi Chu Nghị. Thật sự là có chút không hiểu ra sao. Bất quá, trong mắt những người quen biết Từ Tẩy Thạch và cũng hiểu bản tính của hắn mà nói, tuy phản ứng của Từ Tẩy Thạch có chút không hẳn thích hợp, nhưng lại là tính nết nhất quán của hắn. Cái gọi là "yêu sâu trách cứ nghiêm khắc", chính là như vậy. Từ Tẩy Thạch có thể nói là hơn nửa cuộc đời si mê thư pháp, hầu như có thể nói là si ái đạo này. Bình thường nếu như gặp phải vãn bối có thiên tư, Từ Tẩy Thạch cực kỳ nhiệt tâm, rất muốn những người đến sau này có thể có thành tựu cao hơn. Có những vãn bối thiên tư thượng giai nhưng nỗ lực không đủ, thậm chí bằng hữu, bị Từ Tẩy Thạch quở trách một phen thật sự là một sự việc cực kỳ bình thường. Cái gọi là "yêu sâu trách cứ nghiêm khắc", không phải là nhằm vào Chu Nghị, một người trẻ tuổi chưa từng qua lại với hắn, mà là đối với tất cả đồng đạo nghiên cứu thư pháp. Có ít người không thể lý giải thái độ như vậy của Từ Tẩy Thạch, nghe Từ Tẩy Thạch nói vài câu liền trở mặt ngay tại chỗ với Từ Tẩy Thạch cũng không phải là không có. Còn như trong lòng mang theo khúc mắc, ngày sau không qua lại, vậy thì càng nhiều. Nhưng là người quen thuộc Từ Tẩy Thạch đều biết, hắn căn bản không quan tâm cái này. Người bên cạnh đối với hắn là thái độ gì, phản ứng gì, Từ Tẩy Thạch thật sự là không để trong lòng, càng không sợ vì vậy mà gánh lấy ác danh gì. Đối với trung niên nhân hơn nửa cuộc đời si ái thư pháp này mà nói, danh lợi gần như phù vân. Chu Nghị bị đối đãi nghiêm khắc như thế, chính là bởi vì nét chữ này của hắn thật sự quá tốt, thật sự tinh thâm, vốn nên có thành tựu cao hơn một tầng, lại để ý tới cái khác, không thể phấn đấu tiến lên trên một loại thư pháp. Trong mắt Từ Tẩy Thạch, Chu Nghị thật sự là lãng phí thiên tư của mình, cũng phung phí thời gian đã tinh nghiên dụng công trên một loại tự thể khác. Nếu như không phải như vậy thì, lấy một tay Lệ Thư và Hành Thảo hiện tại của hắn mà xem, chuyên công bất kỳ một loại nào, thành tựu đều không phải là hiện tại có thể so sánh. "Cái này..." Chu Nghị nhìn Từ Tẩy Thạch, hắn ngược lại là không có ác cảm gì với trung niên nhân này, cũng biết trung niên nhân này tuy lời lẽ có chút nghiêm khắc, nhưng tấm lòng khẩn thiết kia vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Mang theo ý cười, Chu Nghị lời nói hòa hoãn, "Khi mới bắt đầu luyện chữ, cũng không nghĩ nhất định phải trở thành quốc thủ gì cả, luôn cảm thấy quá xa, liền tùy tiện luyện thôi." "Ngài nói ta có hi vọng trở thành quốc thủ, đây là ngài nâng đỡ ta, chính ta có bao nhiêu cân lượng, ta vẫn rõ ràng. Hơn nữa, ta mỗi ngày tục sự quấn thân, thật sự cũng không thể rút ra công phu để tiếp tục tinh tiến. Ngài cảm thấy đáng tiếc, ta ngược lại là cảm thấy không có gì đáng tiếc." "Ngươi à..." Sau khi Từ Tẩy Thạch nói xong lời đó, người cùng bàn cũng đều nhỏ giọng khuyên giải hắn, bảo hắn đừng nóng giận. Nói cho cùng, hôm nay là thọ yến của Tống Công Tống Như Hối, thật sự tức giận thì cũng thật sự không tốt. Bị khuyên giải một phen như vậy, lại thêm một phen giải thích ôn hòa của Chu Nghị, ý khí trong lòng Từ Tẩy Thạch vì tiếc hận mà sinh ra đã yên tĩnh hơn nhiều. Chỉ là nhìn Chu Nghị, luôn có chút cơn giận còn sót lại chưa tiêu. Nhìn thật sâu Chu Nghị một cái, Từ Tẩy Thạch lắc đầu, "Biếng nhác!" Nói xong, Từ Tẩy Thạch lúc này mới ngồi xuống, không còn nhìn Chu Nghị nữa. Tuy Từ Tẩy Thạch đối với Chu Nghị thái độ nghiêm khắc, nhưng người bên cạnh đều nghe rõ ràng, trong lời nói của Từ Tẩy Thạch đã dành cho Chu Nghị sự khẳng định cực lớn. Thái độ nghiêm khắc với hắn, cũng là bởi vì cảm thấy tiếc hận, cảm thấy Chu Nghị đang lãng phí phung phí tư chất và tài hoa của mình. Xét về bản thân một bộ chữ này mà nói, lời tán dương không ngừng của Từ Tẩy Thạch, đã rất có thể nói rõ vấn đề rồi. Một bộ chữ Chu Nghị tặng ra đã được thu lại một cách thích đáng, sau đó yến tiệc chính thức bắt đầu, trân tu mỹ vị được dâng lên như nước chảy. Trận phong ba nhỏ này vì tặng lễ vật mà dẫn xuất, cứ thế nhẹ nhàng được lật qua. Tống Đường dẫn theo đám bạn kia của hắn rời khỏi bàn của Chu Nghị, một cái bàn to lớn như vậy cũng chỉ còn lại có Chu Nghị và Tào Ngu Lỗ hai người. Chu Nghị đói đến trước ngực dán sau lưng, bây giờ cuối cùng cũng được ăn cơm, hắn một chút cũng không khách khí, ăn uống tương đối thống khoái. Các tân khách dự tiệc chén đĩa giao thoa, qua lại xã giao, thật náo nhiệt biết bao. Cũng có người đối với nhân vật chính của phong ba nhỏ này là Chu Nghị có chút tò mò, rất muốn biết một người trẻ tuổi không rõ lai lịch, không rõ thân phận, xuất thủ lại có một phen tài hoa như vậy rốt cuộc là lai lịch gì, và rốt cuộc có quan hệ gì với Tống Công. Tò mò thì tò mò, nhưng lại không có người nào thật sự đi tới bắt chuyện, hỏi thăm. Người trẻ tuổi tên là Chu Nghị này tuy nhìn có vẻ ôn hòa khách khí, nhưng suy nghĩ kỹ về cách làm việc của hắn, thật sự cũng khó nói hắn đã làm việc gì thật sự khách khí ôn hòa. Mà hành động của hắn tại một yến hội như vậy, cũng không hề thấy câu thúc, trông có vẻ cực kỳ thích ứng với cục diện như vậy, vô cùng thong dong. Sự thong dong này, giả bộ cũng không thể giả bộ ra được. Trừ phi đã trải qua rất nhiều trường hợp như vậy, mới có thể làm được sự thong dong bình tĩnh chân chính, tiến thoái có độ như vậy. Một người trẻ tuổi thân phận thành mê, cử chỉ hành động lại có vài phần khí độ bất phàm như vậy, vẫn là không đi quấy rầy thì tốt hơn. Chu Nghị căn bản không có lòng suy nghĩ người khác đang nghĩ gì, đang nhìn hắn thế nào. Đối với hắn mà nói, ăn cơm chính là ăn cơm, suy nghĩ cái khác đều là nói nhảm. Hôm nay đến chỗ lão Tống này cọ một bữa cơm, ngày mai Chu Nghị như cũ vẫn đi công trường mài cát tẩy gỉ. Giờ phút này các tân khách cùng ở dưới một mái hiên, ngày sau trên cơ bản liền không có cơ hội gặp mặt. Quản một đám người ngày sau hẳn sẽ không gặp mặt đang nghĩ gì, đó phải là việc mà người nhàm chán đến mức nào mới có thể làm ra? Nếu như bởi vì suy nghĩ cái này lại làm lỡ ăn cơm, vậy thì thật sự là tổn thất lớn rồi. Chu Nghị đang liều mạng với đầy bàn món ăn, một bên lại vang lên tiếng của một trung niên nam nhân. "Phong cốt Ngụy Tấn?" Chu Nghị theo bản năng vừa nhấc đầu, lại thấy trung niên nhân trước đó đè hắn xuống mắng một trận đang đứng bên cạnh, đang nhìn chính mình. "À?" Chu Nghị đã dùng tất cả tâm tư của mình vào chuyện ăn cơm này, trung niên nhân họ Từ này rốt cuộc đã nói gì hắn đều không nghe rõ ràng. Cho dù là nghe rõ ràng rồi, Chu Nghị lúc này đói cực kỳ, chỉ số thông minh không sai biệt lắm sắp sửa rớt thành số âm, cũng khó lập tức hiểu rõ hắn nói là ý gì. Từ Tẩy Thạch nhìn Chu Nghị, "Hành sự cuồng phóng, không câu nệ tiểu tiết, bất kể người bên cạnh nhìn thế nào, không phải liền là phong cốt của Ngụy Tấn cuồng sĩ sao." Hơi dừng lại một chút, Từ Tẩy Thạch lại nói: "Ngươi thích những Ngụy Tấn cuồng sĩ đó sao?" "Không, không phải." Chu Nghị nhìn một chút một đống bừa bộn trước mặt mình, khó có được cảm thấy có chút xấu hổ: "Ta đói cực kỳ." "Ngươi à..." Từ Tẩy Thạch cười khổ lắc đầu, từ trong ngực lấy ra một cái kẹp danh thiếp, lấy ra một tấm đưa cho Chu Nghị, "Ta tên là Từ Tẩy Thạch." "Từ lão sư, ngài khỏe, ngài khỏe." Chu Nghị xoa xoa tay, hai tay nhận lấy danh thiếp của Từ Tẩy Thạch, gãi gãi đầu: "Ta đây cũng không có danh thiếp... Ta tên là Chu Nghị. Bất quá ngài hẳn là cũng đã biết rồi." "Ừm." Từ Tẩy Thạch gật đầu, chỉ chỉ danh thiếp, "Có rảnh thì đến Tùng Nguyệt Trai tìm ta, địa chỉ đã viết trên đó." Nói xong, Từ Tẩy Thạch gật đầu với Chu Nghị, xoay người liền đi, một câu cũng không nói thêm. "Tùng Nguyệt Trai..." Chu Nghị nhìn một chút danh thiếp của Từ Tẩy Thạch, hơi hơi lắc đầu. Thu danh thiếp lại, tiếp tục liều mạng với đầy bàn món ăn. Có muốn đi hay không là một chuyện, quan trọng là Chu Nghị thật sự là không thể rảnh rỗi. Cho dù muốn đi, cũng không có nhàn hạ này. Huống chi đến lúc đó gặp vị Từ lão sư Từ Tẩy Thạch tính tình nhìn có vẻ có chút táo bạo này, vài câu không nói chuyện hợp ý, lại phải bị hắn đè đầu mắng loạn một trận. Tuy biết Từ Tẩy Thạch này là hảo tâm, không có ác ý, chính là nói chuyện có chút chọc người. Nhưng mà... không có việc gì lại chịu một trận mắng này cũng không chịu nổi a... "Vị lão gia tử này không tệ." Tào Ngu Lỗ một bên vùi đầu ăn ngấu nghiến tranh thủ thời gian nói một câu. Chu Nghị gật đầu, "Trừ khi có thể tương đối thích mắng người ra, không có mao bệnh gì khác nữa. Chính là không biết vị lão gia tử này có lên mạng hay không, nếu là hắn lên mạng thì... không biết bao nhiêu người phải bị hắn đè xuống mắng xối xả một trận." "Ừm." Tào Ngu Lỗ nhỏ giọng nói: "Quan trọng là hắn không có khí chất hôi chua trên thân những văn nhân kia, cái này liền rất tốt." Chu Nghị đối với điều này tương đối đồng ý, "Lời này không tệ." Trò chuyện vài câu đơn giản, hai người lại bắt đầu liều mạng với đầy bàn món ăn. Đợi ăn no bảy tám phần rồi, Chu Nghị đang suy nghĩ khi nào thì rời đi, Tống Đường từ một bên đi tới. "Chu tiên sinh." Tống Đường nhìn Chu Nghị, trên mặt không còn ý cười vẫn luôn treo trước đó nữa, ngược lại hiển lộ ra sự chân thành hơn nhiều. Đối với cách gọi Chu Nghị, cũng không còn là "Chu cao thủ" mang theo hương vị châm biếm kia nữa. Còn như rốt cuộc vì sao lại xảy ra thay đổi như vậy, Chu Nghị lười đi suy nghĩ. Từ lúc bắt đầu, Chu Nghị liền không đem sự nhằm vào của Tống Đường đối với mình coi là một sự kiện trọng đại như thế nào. Trong mắt hắn mà nói, đây chẳng qua chỉ là tranh đấu ý khí của tiểu hài tử thôi, thật sự không có gì cần phải suy nghĩ nhiều. Sự gây khó dễ của đối phương, ứng phó được cũng liền xong rồi, không cần thiết đi truy đến cùng sự tình sau đó. Bình tâm mà nói, Chu Nghị đối với Tống Đường ngược lại không có ác cảm gì. "Đường thiếu gia." Chu Nghị gật đầu với Tống Đường, "Có chuyện?" Tống Đường nói: "Gia gia muốn mời ngài uống trà." "Ừm..." Chu Nghị liếc mắt nhìn vị trí Tống Như Hối đang ngồi, mới phát hiện không biết từ lúc nào, Tống Như Hối đã rời khỏi yến tiệc, không thấy tăm hơi. "Được thôi." Chu Nghị gật đầu, đứng người lên. Tào Ngu Lỗ một bên thả ra trong tay đồ ăn thức uống, thu dọn ổn thỏa, im lặng đi theo sau Chu Nghị. Tống Đường đi trước, Chu Nghị và Tào Ngu Lỗ đi sau, không gây nên sự chú ý của bao nhiêu người, ba người liền rời khỏi yến hội. Tống Đường dẫn hai người một đường xuyên qua hành lang, đi qua sân viện, đi tới trước một tòa độc lâu. "Gia gia ở lầu hai." Tống Đường đưa tay về phía hai người mời một tiếng, nói: "Mời." "Làm phiền Đường thiếu gia rồi." Chu Nghị mỉm cười gật đầu với Tống Đường, dẫn theo Tào Ngu Lỗ đi vào độc lâu, thẳng lên lầu hai. Ngô Hành Vân đang đứng ở cầu thang lầu hai, thấy hai người đến, liền gật đầu với Chu Nghị, xoay người đi trước dẫn đường. Đi loanh quanh mấy vòng, Ngô Hành Vân dẫn hai người đi tới một đại sảnh nửa lộ thiên. Trong đại sảnh bày một cái bàn trà dài ba mét, rộng một mét, Tống Như Hối ngồi sau bàn trà, chăm sóc một ấm trà. "Tới đây." Tống Như Hối chào hỏi Chu Nghị một tiếng, bưng ấm trà lên, rót hai chén trà, "Mới pha." Chu Nghị cũng không khách khí, đi đến đối diện Tống Như Hối ngồi xuống, bưng chén trà lên, hơi hơi thổi hai ngụm, nắm chắc nhiệt độ nước không sai biệt lắm, liền một hơi uống cạn. Đem chén trà buông xuống, Chu Nghị như có điều suy nghĩ, dường như đang nếm mùi vị của một chén trà này. Tống Như Hối nhìn Chu Nghị, "Thế nào?" Chu Nghị hơi hơi nhíu mày, lắc đầu, đem chén trà lại duỗi tới: "Nóng, khá là giải ngán, nhưng không giải khát... Lại thêm một chén đi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang