Chuế Tế (Ở Rể)

Chương 488 : Tro tàn (kết) (2)

Người đăng: luongsonbac1102

Ngày đăng: 10:51 03-07-2018

.
Bắt đầu từ buổi tối ngày 16 tháng 2, toàn bộ khu vực xung quanh đồi Tứ Bình đều không hẹn mà cùng lúc xảy ra. Lúc trước đám người Phàn Trọng từng nói, đối với việc đuổi bắt dư nghiệt Phương Bách Hoa, trong hai ba ngày sẽ có kết quả. Nhưng trên thực tế, thời gian hai ba ngày này là để chỉ thời gian đám người Phương Bách Hoa không có bất cứ động tĩnh gì, bị người ta truy bắt bức đến tuyệt lộ, không còn chỗ nào để rời đi. Nhưng hiển nhiên chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút, sẽ chẳng có ai thật sự chờ đến khi rơi vào đường cùng mới phản kháng. Cùng với thời gian qua đi, bất kể là Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu hay là Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện, đều một mặt dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của đám người Phương Bách Hoa, một mặt khác lại càng ngày càng đề cao cảnh giác, đợi ứng phó với lần tấn công cuối cùng của đối phương. Mà trong buổi tối hôm đó, đám người Đặng Nguyên Giác, An Tích Phúc suất lĩnh mấy chục tàn binh, đột nhiên dừng đi về hướng tây nam, đã châm ngòi cho tất cả. Sau mấy ngày sự tình bùng nổ đến nay, Đặng Nguyên Giác và An Tích Phúc xuất hiện, trên thực tế là một lực lượng thu hút sự chú ý khắp nơi. Trong hai ngày bọn họ xuất hiện, bên này hoàn toàn vẫn chưa nắm bắt được phương hướng hành động của bọn họ, trước tiên đến phóng hỏa, cứu không ít phỉ tặc đơn lẻ khắp nơi đang bị áp giải lên phía bắc, kỳ thực mục đích rất rõ ràng, dương mưu này cũng không thể xem nhẹ. Trong sự việc lần này, mục tiêu chính xem ra là âm mưu cứu Phương Thất Phật của bè phái Phương Bách Hoa. Nhưng trên thực tế, đám người này chẳng qua là có liên quan đến thể diện của kinh thành, tiền đồ thăng tiến của Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu, cũng như tượng trưng cho sự diệt vong của triều đại Vĩnh Lạc. Tương đối mà nói, những sổ sách mà An Tích Phúc mang theo có quan hệ trực tiếp to lớn đến lợi ích mà mấy gia tộc đứng sau màn tranh đấu này có thể nhận được, bất cứ gia tộc nào cũng muốn đoạt lấy cuốn sổ này, đầu tiên có thể đảm bảo bản thân không bị kẻ khác cầm đao đâm sau lưng, còn chuyện có cầm đao đâm kẻ khác để giành lấy lợi ích hay không, chẳng qua còn phải xem tâm tình ra sao đã. Thiết Thiên Ưng cũng tốt, Tông Phi Hiểu cũng tốt mà Tư Không Nam cũng tốt, xem ra đều có thủ hạ của riêng mình, trên thực tế còn có ít nhiều một vài đại gia tộc chống lưng. An Tích Phúc lúc ấy tỏ vẻ muốn bắc thượng, đó rõ ràng là bày tỏ thái độ không cần mạng, nhưng mạng hắn cũng đâu phải chuyện nhỏ, giả sử trước khi chết hắn nộp ra sổ sách - hắn thậm chí không cần suy xét việc nộp cho ai - cuối cùng đều dẫn đến một hồi đại loạn. Thậm chí nếu thanh thế quá lớn, sổ sách kia chắc gì đã đều là thật. Các gia tộc sa mình vào trong sẽ tự nảy sinh va chạm, những va chạm này có thể hao tổn mấy chục mấy trăm vạn lượng bạc, quan hệ đến tính mạng của mấy trăm, thậm chí trên ngàn người. Bởi vì hiểu được điểm này, lần này người đại diện của các thế lực tham dự vào đều hoặc công khai hoặc âm thầm bảy tỏ thái độ không quan tâm đến bên kia. Đám người Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu, Phàn Trọng ngoài mặt đều tập trung lực lượng vào chuyện vây bắt đám người Phương Bách Hoa - bên kia cho dù có chết, cho dù việc sổ sách chỉ là tung tin đồn nhảm, cũng không cần quan tâm đến - trên thực tế, chạng vạng tối ngày hôm ấy, sau khi biết được tin tức đám người Đặng Nguyên Giác đột nhiên không đi về phía nam nữa, cục diện xung quanh đồi Tứ Bình toàn bộ đều bùng nổ. Đám người Đặng Nguyên Giác đột nhiên tiến về hướng tây nam, hẳn là sáng nay mới bắt đầu. Vào buổi chiều, một toán bổ khoái đi truy xét tình hình bất ngờ gặp phải bọn họ, vị trí xung đột đã cách hướng tây nam hơn mười dặm. Sau khi chạm mặt, lấy điểm va chạm làm trung tâm, trong vòng bán kính hai trăm dặm xung quanh, đều bởi vì tin tức này truyền đi mà bắt đầu rung chuyển. Mục đích cuối cùng của đám người Đặng Nguyên Giác quả nhiên không phải là bắc thượng! Tất cả hành động lúc trước của bọn hắn đều là muốn thu hút truy binh đi về phía bắc, mục đích thật sự vẫn là muốn hội hợp với Phương Bách Hoa, đột phá vòng vây Đại Biệt sơn! Trong khoảnh khắc, trong vùng phụ cận châu huyện bất kể là bổ khoái hay các nhân sĩ lục lâm tản mạn, tàn dư của Ma Ni giáo do Tư Không Nam lãnh đạo, đều như nhận được một mệnh lệnh thống nhất, theo màn đêm buông xuống mà đều đồng loạt tràn ra, cùng lúc muốn chặn đường đi nam hạ của Đặng Nguyên Giác và An Tích Phúc, mặt khác bắt đầu thông báo đến các nơi xung quanh Đại Biệt sơn. Lần đầu tiên đám người Phương Bách Hoa và đám bổ khoái truy binh chạm mặt là khi màn đên buông xuống không lâu. Vào lúc ấy, trên lí thuyết mà nói, tin tức đám người Đặng Nguyên Giác đi về phía tây nam vẫn chưa truyền đến bên này. Tại cái thời gian hai ba ngày cuối cùng có thể trở mình, song phương đều rất ăn ý chọn thời điểm này, quyết một lần được ăn cả, ngã về không. Gió từ trên núi gào thét thổi đến, doanh địa trên đồi Tứ Bình ánh lửa sáng tỏ, từng cặp bổ khoái, quân sĩ truyền tin nhanh chóng ra ra vào vào, thông báo cho quan trấn toạ là Thiết Thiên Ưng các thông tin vừa mới xảy ra ở các địa điểm - đối với việc hai bên hành động bất đồng, phía Hình bộ ngay từ đầu đã chuẩn bị các loại phương án khả thi. Hiện giờ các bổ khoái bên ngoài cứ từ hơn mười đến hai mươi người lại hợp thành một tổ, thủ lĩnh của bọn họ thường là các bổ đầu có nhiều kinh nghiệm ở các vùng, chỉ cần nhận được tin tức, đều có thể độc lập ứng chiến. Khi tin tức đầu tiên truyền đến đồi Tứ Bình, tầm nhìn xung quanh còn chưa rõ được nửa cái mặt bàn, thì tất cả các huyện thành đều đã bắt đầu hành động. Mà mệnh lệnh mới vừa truyền ra từ đồi Tứ Bình, liền thúc đẩy bố cục thay đổi một cách nhanh chóng, triển khai hành động. Thiết Thiên Ưng đối với tất cả những chuyện này, trong lòng đã nhiều lần tính toán, muốn đối phó với chuyện này quả thật rất đơn giản, như cưỡi ngựa đi trên đường quen vậy. - ... Phái người thông báo cho người ở phía bắc, trừ hai đội của Trần Chí Thanh và Dư Nhai, tất cả những người còn lại tự động truy đuổi về phía nam, thông báo cho huyện lệnh Vấn Thủy phối hợp, chặt đứt đường lui của đám người Đặng Nguyên Giác, chúng cũng đừng mơ có thể chạy về phía bắc... - Báo, vùng Tĩnh sơn phát hiện dấu vết của nhân sĩ lục lâm, trong đó có Nghiêm Ngũ ở Cống Nam, Giang Nguyên ở Hà Đông, trong đó còn có cả đạo tặc Lý Long bị phát lệnh truy nã ở Thượng Phong. - Tạm thời không cần để ý đến chúng, truyền lệnh Diệp Phong đi về phía nam, tra xét nghiêm ngặt tất cả những người qua lại vùng Kiều Đình, tránh cho đám người Phương Bách Hoa đục nước béo cò từ đó chạy thoát. Mặt khác, nghiêm lệnh Diệp Phong, nếu như gặp phỉ tặc thì không được ham chiến, chỉ cần gắt gao kìm giữ đối phương, nếu khuyên hàng được là tốt nhất. - Báo, giờ Dậu hai khắc, tại vùng vịnh Tiểu Lâu ở sông Vấn Thủy, đám người Phụng Thiên Xuyên và Phương Bách Hoa nảy ra một cuộc huyết chiến, sau khi giết ba tên phỉ tặc, đối phương liền chạy về hướng đông. - Bọn chúng là muốn gây sức ép tối nay... giờ Dậu... Thiết Thiên Ưng xem bản đồ: - Truyền lệnh cho hai đội Lâm Đông Lầu, Tăng Hề Hậu, nơi bọn họ phòng thủ đều vô cùng quan trọng, nếu gặp phải đám người Phương Bách Hoa, không ngại đánh một trận, nhưng phải chú ý nếu đám người Phương Bách Hoa tháo chạy thì không được đuổi theo, tử thủ tại chỗ, tránh trúng kế điệu hổ li sơn. - Ở Thuyền Sơn phát hiện đạo tặc Thôn Vân Hòa Thượng... - Đám người Lâm Tông Ngô trước mắt ven theo sông Vấn Thủy đuổi về phía nam. Tin tức của từng nhóm từng nhóm người tập trung lại, hầu hết mọi chuyện đều đã nằm trong dự đoán của Thiết Thiên Ưng. Trong chuyện này, bao gồm các nhóm cao thủ lục lâm bỗng nhiên xuất hiện - trên thực tế từ hai ngày trước, bọn họ đã từng tổ chức một "Đại hội anh hùng" ở Dư trấn - bọn họ có mặt tại đây là do treo thưởng, nên mới tụ tập đông như vậy. Phần thưởng mà triều đình đề ra cho đám người Phương Bách Hoa không hề thấp; có người là muốn nổi danh trên vạn người, cũng có người từ lâu đã có cừu hận với đám người Phương Bách Hoa, Đặng Nguyên Giác, bây giờ mới xông lại đánh kẻ đường cùng. Trong chuyện này tự nhiên cũng có người của một số thế lực đại gia tộc khắp nam bắc âm thầm phái đến, bọn họ trà trộn trong đó, mục đích quan trọng nhất vẫn là xử lý đám người Phương Bách Hoa, rồi điều tra tung tích của các sổ sách thất lạc. Toàn bộ thế cục hiện giờ giống như đang đánh một ván cờ, tuy rằng rất nhiều tin tức khác nhau được quy tụ lại, nhưng đại cục cũng đã tương đối định hình, tin tức khiến y phải ngạc nhiên cơ bản là không có. Cho dù không lâu trước Điền Lực đã đến đây báo cáo chuyện Thành Chu Hải của Mật Trinh ti trên thực tế chính là một siêu nhất lưu cao thủ - đó chẳng qua càng chứng tỏ Mật Trinh ti coi trọng chuyện này. Nhưng hai chục người trong thế cục này thì cũng chẳng có được bao nhiêu tác dụng. Quả thật xem ra, trên bàn cờ này, người quyết định đại thế là lực lượng từ ba phía - bản thân mình một phía đại diện cho Hình bộ, Tư Không Nam một phía đại diện cho tàn quân Ma Ni giáo, cùng với đám người Phương Bách Hoa, Đặng Nguyên Giác đang phải trốn chạy. Mặc dù nếu nói đến những người khác, cũng có thể tạo thành thế lực thứ tư, nhưng bởi vì quá tản mạn nên cũng không thể liên kết được thành một khối thống nhất. Sau khi nhận định được như vậy, một mặt là một thế cục không thể thúc đẩy, điều chỉnh được, một mặt khác y lại không ngừng tự hỏi xem, biết đâu có khả năng nào mà y chưa từng tính đến. Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, vẫn luôn tồn tại một khả năng là đám người Phương Bách Hoa trốn vào sâu trong núi, thế cục trước mắt vẫn có khả năng đảo ngược. Luôn duy trì một tia bất an mơ hồ trong lòng cũng là một thói quen của y. Người xung quanh ra ra vào vào, khi một tin tức mới truyền đến, liền có một nhận định mới được bổ sung thêm vào hệ thống suy luận, một mệnh lệnh đơn giản cũng được truyền ra. Lúc này sắc trời đã tối, thuộc hạ ra ra vào vào trong lều trướng đều không ít, khi y phát ra mệnh lệnh yêu cầu huyện lệnh các vùng phụ cận tập trung tất cả trai tráng dũng mãnh đề phòng cảnh giới, lại có một phần tin tức tình báo được đưa đến. - Báo, có tin tức từ kinh thành truyền đến. - ... Những người được triệu tập phải canh giữ liên tục đến sáng mai mới được giải tán, nhớ là không được tùy tiện triệu tập người trong thôn, mỗi một người đều phải có ít nhất một người quen biết, mỗi một nơi đều phải do bảo trưởng của địa phương dẫn đầu, để tránh cho đám phỉ tặc trà trộn vào... Lúc này có rất nhiều người đến báo tin, nhưng người báo tin từ kinh thành ít nhiều cũng khiến Thiết Thiên Ưng coi trọng, chỉ là sau khi tiếp nhận qua những thứ này, lòng cảnh giác mới tạm thời buông lỏng: - Dư Tam, ngươi có việc gì, mau nói Người đến từ kinh thành rất nhanh đưa đến một đồ vật, chính là tư liệu về Thành Chu Hải của tướng phủ, nhưng trong tình huống này, đã xác định thân phận của đối phương nên cũng không còn quá cần thiết nữa. Y vừa mở ra, vừa nghe các thủ hạ xung quanh báo cáo, trong đầu vẫn không ngừng tổng hợp tin tức, ánh mắt đột ngột nheo lại. - Không biết võ nghệ... Y thấp giọng nói ra câu này, sau đó lại mở lời: - Năm nay... ba mươi hai tuổi... Tay y khoát lên không trung, cắt đứt mạch báo cáo của thủ hạ, ánh mắt chớp chớp mấy cái, đưa tài liệu cho người tùy tùng bên cạnh: - Sao chép lại một phần, rồi đưa cho Tông tổng bổ, Phàn tổng bổ, nhắc bọn họ chú ý thêm một chút. Ngoài ra, những người của Mật Trinh ti đã đi đến đâu rồi? - Sau khi bắt được hai tên phỉ tặc Bá Đao, bọn họ liền đi về hướng tây nam. - Muốn lấy phần công lao hay muốn làm gì đây. Thiết Thiên Ưng lẩm bẩm một câu, tay gõ mạnh lên mặt bàn một cái. - Tâm Ma! Trên tư liệu, Thành Chu Hải đã hơn ba mươi tuổi, nhưng thư sinh hai ngày trước đến đây chỉ mới ngoài hai mươi, lại suy xét đến thân thủ của đối phương, y lập tức liên tưởng đến người phụ trách lục lâm trong Mật Trinh ti kia. Không thể không nói, cho dù lúc trước đối với đối phương đến nói chuyện có bao nhiêu phần khinh miệt, đột nhiên phát hiện vị cuồng nhân này có khả năng chôn vùi mấy vạn người Lương Sơn, thậm chí còn giấu diếm thân phận của bản thân trong mấy ngày, trong lòng y đột nhiên xuất hiện một bóng ma. - Hắn muốn làm gì... Nhưng bất kể như thế nào. Mật Trinh ti cũng thuộc sự quản lý của triều đình, hắn dù xuất hiện như vậy, cũng đã quá muộn, cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến thế cục. Thời gian quý giá, sau khi suy nghĩ thoáng qua, y lập tức dứt bỏ tâm tư, lại tập trung vào việc điều binh khiển tướng. Bất kể như thế nào, đại cục chưa định, trong lòng chắc chắn tự nhiên có phần lo lắng... Mà không lâu sau đó, nỗi lo này biến thành sự thật. Nhân tố số một chưa từng tính toán đến lại xuất hiện ngay bên cạnh y... ... Xuyên qua rừng cây. Trần Phàm tiếp cận doanh địa trên đồi Tứ Bình. Ánh sáng trong doanh địa xa xa hắt đến, mảnh rừng cây nhỏ bên này vẫn giữ nguyên vẻ hắc ám. Ở xung quanh doanh địa, Thiết Thiên Ưng cũng bố trí không ít trạm gác ngầm trong rừng cây. Nhưng đối với Trần Phàm mà nói, toàn bộ những thứ này không phải vấn đề quá lớn. Dù là ung dung bước đi, thân ảnh của hắn vẫn luôn ẩn nấp trong bóng đêm, không có bất kỳ ai có thể phát hiện hắn giữa rừng, không một tiếng động mà vượt qua từng hàng cây. Tận đến khi một cơn gió lạnh đột nhiên đánh úp lại! Trong bóng tối, dường như có một cơn gió lướt qua khu rừng, lá cây bỗng lay động. Trần Phàm tung ra một quyền, đối phương trong vô thanh cũng đánh ra một chưởng, quỷ bí mà mềm mại. Trong khi một quyền một chưởng tương giao, đối phương im lặng lùi ra phía sau, chém ra một kiếm. Trần Phàm cũng vô thanh nhanh chóng khẽ chuyển dịch thân mình. Ánh trăng buông xuống giữa rừng, nhìn không thấy bóng người, chỉ có sự lay động của gió, song phương đều im lặng trầm mặt. Một lát sau, Trần Phàm trong bóng cây mới hơi nghiêng nghiêng đầu: - Vương thượng thư... Thanh âm rất nhỏ từ đôi môi phát ra, nhưng lại không thể tìm thấy vị trí âm thanh. Người ở phía đối diện đang hòa mình vào cảnh vật xung quanh chính là Vương Dần. Nhưng y đứng ở đó, khí tức cường đại đó cũng chỉ có người luyện võ công đạt đến trình độ như Trần Phàm mới có thể cảm nhận được. Sau đó, dưới ánh trăng, Vương Dần giơ trường kiếm lên chỉ về mảnh doanh địa cách đó không xa trên dốc núi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Trần Phàm bên này... Tối hôm đó, doanh địa trên đồi Tứ Bình lần đầu tiên nghênh đón một bất ngờ khiến người ta không thể lường đến. Giờ Tuất qua đi, một đám người do Trần Phàm dẫn đầu lại lần nữa giết vào giữa doanh địa. Lúc này, người trấn thủ doanh địa là Thiết Thiên Ưng vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, nhưng lại chưa từng suy xét đến việc nội chiến ở doanh địa bùng nổ, đánh đến khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp. Ma Ni giáo từ khi truyền bá đến Trung thổ, về sau dần dần mở rộng, sau đó lại từ trên tay Tư Không Nam truyền đến tay Phương Lạp, tĩnh tâm kinh doanh rất nhiều năm, sau cuộc khởi nghĩa của Phương Lạp, liên tục bởi ngần ấy sự việc mà có đến hơn hai triệu người chết. Trong chuyện này đương nhiên là có những điều sau này mới nói đến, nhưng những gốc rễ căn cơ thật sự của Ma Ni giáo, người thường rất khó đánh giá được. Sau khi Phương Lạp chết, hai người Phương Thất Phật, Phương Bạch Hoa bị liên lụy nhiều nhất. Ngay lúc đầu Thiết Thiên Ưng cũng chưa suy xét đến vấn đề bên trong, nhưng sau khi trải qua mấy lần chiến đấu, nỗi lo lắng này đã trở thành sự thật. Cho đến tận buổi tối hôm nay, tổng cộng có ba bổ đầu âm thầm ẩn nấp đã phản lại. Cùng với việc bọn họ ra tay, cho dù có tính toán gì hay không, một bộ phận tù binh vốn bị bắt giữ đã được giải thoát. Thiết Thiên Ưng vốn đã bố trí rất chặt chẽ, tù binh cởi trói chạy trốn không lâu liền bị phát hiện, tiếp ngay sau đó, trong doanh địa là một hồi chém giết liên tục. Trần Phàm ở trong đó giết liền mấy người, cuối cùng cũng cứu được Phương Thất Phật, dẫn hơn hai mươi người thoát khỏi doanh địa, ngoài ra còn có hơn bốn mươi người chết trong trận chém giết này. Mà sau chuyện này, lợi thế cuối cùng mà Ma Ni giáo có thể vận dụng cũng đã xuất ra mất rồi. Sau khi Trần Phàm cõng Phương Thất Phật chạy thoát, Thiết Thiên Ưng cũng dẫn một đám người đuổi về hướng tây nam, một đường bám sát. Lúc này lấy đồi Tứ Bình làm trung tâm, men theo hướng tây nam, kéo dài đến tận Đại Biệt sơn, cả màn đêm đều trở nên sôi trào. Suốt một đường chạy trốn đuổi giết, nhân sĩ lục lâm vượt núi băng đèo, bổ khoái của triều đình đốt đuốc truy đuổi khiến màn đêm hiện lên những vệt sáng lốm đốm. Thỉnh thoảng lại có vài cuộc giao tranh quy mô nhỏ, trong thôn trang đột nhiên nghe được tiếng chó sủa vang lên, sau đó lại trở nên im ắng, thường là những con chó trong thôn trang bị các nhân sĩ lục lâm đi qua thuận tay giết chết. ... Trần Phàm cõng Phương Thất Phật trên lưng, chạy trốn giữa núi đèo gập ghềnh, phía sau còn có hai mươi người kiệt sức đi theo. Sau khi bị bắt, Phương Thất Phật bị trọng thương, sau bị trói trong xe tù, lại bị xuyên qua xương tỳ bà, cho dù y trước đó tu vi thông thiên, lúc này cũng đã thành phế nhân, chỉ có một cánh tay trái còn có thể hơi cử động một chút. Sơn lĩnh gập ghềnh, đường sá mặc dù rất khó đi, nhưng với võ nghệ của Trần Phàm thì lại có thể chạy trốn như gió, nửa thân trên động mà như không động, cũng không có quá nhiều cảm giác bị xóc nảy. Cũng bởi vì vậy mà Phương Thất Phật bị trọng thương trên lưng cũng không chảy thêm nhiều máu nữa. Chỉ có điều tuy rằng được cứu ra nhưng sắc mặt y cũng không quá vui mừng. Trần Phàm vốn tưởng rằng sư phụ thương thế quá nặng, cần phải nghỉ ngơi. Nhưng sau khi điều khí một chút, điều đầu tiên mà Phương Thất Phật thấp giọng hỏi chính là quá trình gã cứu người. Trần Phàm liền vừa chạy trốn vừa đem chuyện gặp gỡ Vương Dần, rồi nghe theo sự an bài của đối phương hành sự nói ra hết: - ... Vương thượng thư nói, sau khi con cứu được sư phụ thì mau chóng đi về hướng tây nam. Gần đây có rất nhiều nhân sĩ tụ tập thành đám đông, chỉ có trốn vào núi sâu là cơ hội duy nhất. Nghe nói công chúa và Đặng đại sư, An Tích Phúc đã chuyển hướng đi về bên kia, buổi tối hôm nay đã là cơ hội duy nhất, chỉ đáng tiếc... Sau khi cứu người liền không thấy bóng dáng Vương Dần, rất có thể là do dẫn người đánh lạc hướng truy đuổi của Thiết Thiên Ưng, làm mồi nhữ. Gã nói đến đây, trong lòng có chút trùng xuống, qua một lát mới nói tiếp: - Sư phụ, trong doanh địa của đối phương vốn đã có bố trí nội ứng, sao lúc trước lại không dùng đến, hay là... người còn đang tính toán chuyện lớn hơn nữa? Trong doanh địa của đối phương vẫn có thế lực của Ma Ni giáo, chuyện này khiến Trần Phàm cảm thấy rất kì quái. Nếu trước kia biết được, bản thân cũng không cần cứ liên tiếp đi theo mà không có manh mối gì, cuối cũng bị một lưới bắt hết. Mà nếu thật sự đã được bố trí như vậy, gã lại càng thấy kì lạ, vì sao sư phụ lại không nói rõ ràng với Phương Bách Hoa. Tuy nhiên một lúc sau, gã liền cảm thấy Phương Thất Phật ở sau lưng hơi hơi lắc đầu. - Ta... cũng không biết. Lòng Trần Phàm trầm xuống, một hồi sau gã nghe thấy Phương Thật Phật thở dài một hơi: - Sau này các ngươi phải đề phòng Vương Dần. Trần Phàm cũng là người thông minh, sau một lát, gã liền nghĩ đến khả năng xấu nhất có thể xảy ra trong chuyện này... ... Điên cuồng chạy trốn, suốt dọc đường chém giết, qua nửa đêm, mấy đám người chạy trốn ở một nơi cách vùng núi không xa lắm cũng đã hội hợp lại. Cũng là vì trong buổi tối nay náo động quá lớn, sau một hồi chém giết suốt dọc đường đi, nhóm những nhân sĩ giang hồ xúc cảm nhạy bén liền nhận ra sự biến hóa của toàn bộ cục diện. Cuối cùng sau khi tụ tập chỉ có hơn bảy mươi người. Lúc này đám cao thủ của Tư Không Nam đã đuổi giết đến nơi, bộ khoái của Hình bộ cũng đã hội tụ lại đánh thọc sườn, khu vực xung quanh vùng núi gần đó còn có mấy cao thủ chưa rõ danh tính xuất hiện. Bên phía nay thì Phương Bách Hoa, Đặng Nguyên Giác đều đã trọng thương, ngay cả Phương Thất Phật được cứu ra khiến cho lòng người phấn chấn trong chốc lát, thực tế cũng biến thành độc dược thôi thúc người ta liều mạng. Sau một chút phấn chấn, bọn họ chỉ còn lại cảm giác đã thực sự đi vào tuyệt lộ. Nếu như nói những người này trên đường tách ra tản mạn, có thể sẽ còn một số người sống sót. Nhưng lúc này tất cả tụ tập lại, khiến cho tình trạng trở thành hoặc là toàn bộ mất mạng, hoặc là chỉ có rất ít người có thể trốn thoát. Mà bởi vị sự xuất hiện của Phương Thất Phật và thương thế của y, sức liên kết của y cũng biến thành một loại trói buộc. Mặt khác, sau khi biết được tin tức Phương Thất Phật trốn thoát, đám người Tông Phi Hiểu, Phàn Trọng, Thiết Thiên Ưng gần như phái ra toàn bộ người của Hình bộ, điên cuồng đánh đến, còn hung hãn hơn cả ác quỷ đòi mạng. - Ha ha ha ha, tiểu Thất, mấy ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe đấy chứ, nghe nói ngươi được người khác cứu ra, thật sự là đáng mừng nha, ha ha ha ha... thế sao lại không đi ra, trông thấy lão thân lại chạy mất vậy a... Mọi người đang chạy trốn trong rừng, nghe thấy tiếng nói của nữ tử kia vang vọng, một đạo thân ảnh vọt từ rừng cây phía tây đến. Đó chính là Tư Không Nam đã bám theo suốt một đoạn đường dài, lúc này thi triển khinh công, tốc độ nhanh đến kinh người. Hai cao thủ dưới tay Phương Bách Hoa tiến lên chặn phía trước, trong nháy mắt biến thành một cơn mưa máu ngập trời...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang