Chư Thiên Vạn Giới Phụ Trợ Hệ Thống

Chương 5 : Nơi Trú Ẩn

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 09:55 02-11-2025

.
Nhìn thấy cái giỏ trúc bao trùm con gà rừng bị Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm đè lại, Diệp Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bữa ăn tối hôm nay cùng đồ vật để hối lộ Phổ Trí đã có rồi. Mà có được thứ này, kế hoạch của Diệp Vân liền muốn thay đổi một chút rồi. Hắn không chuẩn bị đưa thịt cho Phổ Trí nữa, hắn chuẩn bị dùng con gà rừng này đổi ít thức ăn chay. Mà người được chọn để đổi đồ cũng đã có, nghĩ đến đây, Diệp Vân liếc mắt nhìn Trương Tiểu Phàm với vẻ mặt hưng phấn. Cuối cùng, con gà rừng này rơi vào tay Trương Tiểu Phàm. Mà đổi lại, Diệp Vân được đến hai bát cơm cùng một chút rau quả. Còn Lâm Kinh Vũ thì được đến một cái cánh gà cùng ba con chim sẻ, có thể nói là cả thảy đều vui vẻ. Chia xong đồ vật, ba người tiếp tục sự nghiệp nướng chim sẻ của họ. Mà ăn xong sáu con chim sẻ, Diệp Vân cuối cùng cũng không còn cảm thấy đói nữa, nhưng cũng không no. Nhớ tới những con cá đã thấy trước đó trong dòng suối nhỏ, Diệp Vân lại suy nghĩ một chút, cuối cùng và Trương Tiểu Phàm bọn họ thương lượng một chút, ba người vẫn quyết định đi thử xem. Cuối cùng, Diệp Vân vì tuổi tác nhỏ nhất, bị lưu lại canh cạm bẫy, còn Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ thì cầm cây xiên cá được gọt từ gậy đến bờ sông xiên cá. Giữa trưa, Diệp Vân với vẻ mặt mừng rỡ đem hai con chim sẻ bị bao trùm trong giỏ trúc lấy ra, buộc hai chân lại, rồi mới lần nữa chống giỏ trúc lên. Mà ngay lúc này, từ trong rừng cây truyền đến tiếng kêu gào tràn đầy vui vẻ của Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ. Đợi bọn họ đi ra khỏi rừng cây, Diệp Vân kinh ngạc phát hiện, trên tay hai người đều có xách cá, hơn nữa kích thước cùng số lượng đều không kém. Con nhỏ nhất cũng có cỡ hai ngón tay của người trưởng thành, con lớn thì có gần cỡ bốn ngón tay. Cá trên tay hai người tổng cộng lại lại có đến bảy con, hơn nữa có ba con cá cỡ ba ngón tay đã xử lý tốt rồi, hiển nhiên là chuẩn bị dùng làm bữa trưa. Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đem cá đưa về nhà sau khi trở về, đống củi lửa kia lần nữa dấy lên. Có được kinh nghiệm nướng chim sẻ, kỹ thuật nướng thịt của ba người hiển nhiên càng ngày càng thành thạo. Rất nhanh, góc nhỏ không người này lại lần nữa bay ra mùi thơm mê người. Sau nửa canh giờ, Diệp Vân với vẻ mặt thỏa mãn nằm trên đồng cỏ, Trương Tiểu Phàm bọn họ cũng học theo. Thế là, dưới bóng cây bên cạnh rừng cây, xuất hiện thêm ba tiểu hài tử thần thái yên tĩnh. Thân thể của Diệp Vân dù sao vẫn còn nhỏ, tinh lực không mạnh bằng Trương Tiểu Phàm bọn họ, vật lộn cho tới trưa đã sớm mệt rồi. Sau khi nằm trên đồng cỏ, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Trương Tiểu Phàm bọn họ thấy vậy, thương lượng một chút, quyết định về nhà trước một chuyến. Thời điểm này, cha mẹ của bọn họ cũng nên trở về rồi, bọn hắn phải thông báo một chút tình hình nơi đây, đặc biệt là Trương Tiểu Phàm, hắn còn phải thông báo một chút khiến cha mẹ hắn buổi tối hôm nay làm thêm ít cơm nữa. Diệp Vân cũng không biết những chuyện này, giờ phút này hắn đã sớm đi vào giấc mộng. Đợi đến lúc hắn lần nữa tỉnh lại, phát hiện mặt trời đều đã sắp ngả về tây rồi. Mà nơi đây cũng chỉ còn lại Trương Tiểu Phàm vẫn đang chờ hắn, Lâm Kinh Vũ không biết chạy đến đâu rồi. Nhìn thấy Diệp Vân tỉnh lại, Trương Tiểu Phàm cười cười, giải thích nói: "Chúng ta nhìn thấy ngươi ngủ thiếp đi rồi, thì trước hết đem đồ vật cầm về rồi, nhân tiện cùng người trong nhà nói một tiếng. Kinh Vũ chê ở lại đây vô vị, chạy đi xiên cá rồi. Chúng ta là ở đây chờ Kinh Vũ trở về, hay là cùng đi xiên cá?" Nghe thấy lời giải thích của Trương Tiểu Phàm, trong lòng Diệp Vân ấm áp. Hắn thật sự là không ngờ tới Trương Tiểu Phàm lại có thể ở đây chờ hắn lâu như vậy. Chỉ riêng điểm này của hắn thôi, Diệp Vân quyết định, chỉ cần lần này hắn có thể bình an vô sự, ngày sau nhất định dốc hết sức giúp đỡ Trương Tiểu Phàm, sẽ không để những bi kịch trong nguyên tác xảy ra trên người hắn. Trương Tiểu Phàm còn không biết, chỉ vì cái chờ đợi hôm nay của hắn, cuộc đời của hắn đều vì đó mà thay đổi. Cũng không biết ngày sau nếu như hắn biết hết thảy những chuyện này, sẽ có cảm tưởng gì. Đương nhiên, những điều này đều là chuyện sau này rồi. Mặc dù hắn đã có thứ để tăng hảo cảm với Phổ Trí, nhưng Diệp Vân không muốn đem vận mệnh của chính mình hoàn toàn giao đến trên tay người khác. Thế là hắn cự tuyệt đề nghị của Trương Tiểu Phàm. Hắn còn phải làm một chuẩn bị khác, hắn chuẩn bị ở ngoài thôn tìm một sơn động. Tối nay hắn chuẩn bị sẽ trải qua trong sơn động, đợi sáng mai lại ra. Nhưng để tránh cho mình bị Điền Bất Dịch đến mang đi Trương Tiểu Phàm bọn họ bỏ sót, Diệp Vân chuẩn bị đem Trương Tiểu Phàm kéo theo, cùng đi tìm một sơn động thích hợp. Thảo Miếu Thôn bốn bề vây quanh là núi, nhưng lại không phải núi đá, cho nên muốn tìm một sơn động vẫn có chút khó khăn. Nhưng phim truyền hình lúc Phổ Trí cùng Đạo Huyền đấu pháp lại không hiểu ra sao cả chạy đến trong một sơn động, hơn nữa có vẻ như Bích Dao cũng đã từng rơi xuống trong địa động phụ cận. Cho nên Diệp Vân cũng quyết định tìm thử. Đương nhiên, hắn lại không tìm cái sơn động có lỗ trên đỉnh đầu mà Phổ Trí bọn họ phần lớn đã đi vào trong nguyên tác, bởi vì đó không phải là trú ẩn, mà là đi tìm chết. Lấy cớ tìm được sơn động làm cái cớ cho căn cứ nướng thịt sau này của bọn họ, Diệp Vân thành công lừa dối Trương Tiểu Phàm. Hơn nữa Trương Tiểu Phàm nghĩ nghĩ liền nói cho Diệp Vân biết, hắn biết có một sơn động rất phù hợp yêu cầu của Diệp Vân, hơn nữa ngay tại chỗ không xa. Biết được tin tức này, Diệp Vân vô cùng vui mừng, liền vội vàng để Trương Tiểu Phàm dẫn hắn đi. Khi hắn nhìn đến cái sơn động mà Trương Tiểu Phàm nói đến, mắt không khỏi sáng lên. Đó là một cái sơn động có cửa hang chỉ cao hơn một mét, vừa đủ một người ra vào. Hang không sâu, chỉ có khoảng bốn mét, hiện ra hình bầu dục, liền vô cùng khô ráo. Chỉ cần trải rơm rạ lên, thì chính là một nơi trú thân vô cùng tốt. "Tốt, chính là nó rồi. Nơi đây cách làng không xa, cũng chỉ khoảng vài chục mét mà thôi, đi lại cũng thuận tiện. Chúng ta tìm một chút rơm rạ qua đây đi, sau khi trải rơm rạ lên, nơi đây chính là trụ sở bí mật sau này của chúng ta rồi." Chỉ là nhìn đánh giá một lần bên trong và bên ngoài sơn động này, Diệp Vân liền xác định sơn động này, hắn vô cùng hài lòng. Bởi vì bây giờ là mùa hè, cho nên chỉ cần trải một lớp rơm rạ ngăn cách mặt đất là được rồi. Mà nơi có nhiều rơm rạ nhất chính là bãi cỏ mà bọn họ tìm bông lúa trước đó. Trương Tiểu Phàm chê Diệp Vân nhỏ không lấy được bao nhiêu rơm rạ, để hắn đi bờ sông tìm Lâm Kinh Vũ, chuyện rơm rạ thì cứ để hắn lo liệu. Diệp Vân cũng vui vẻ thanh nhàn, thế là lon ton đi tìm Lâm Kinh Vũ rồi. Lúc Diệp Vân đến bờ sông, Lâm Kinh Vũ đang tay cầm cây xiên cá được gọt từ gỗ đứng trong dòng suối nước sâu đến đầu gối, toàn bộ tinh thần tập trung chằm chằm nhìn mặt nước trước người. Hắn vừa mới chuẩn bị gọi Lâm Kinh Vũ, không ngờ ngay tại lúc này Lâm Kinh Vũ đột nhiên khẽ quát một tiếng, cây xiên cá trong tay vù một tiếng đâm vào trong nước, rồi mới cười to đem cây xiên cá giơ lên. Mà đầu kia của cây xiên cá, một con cá to bằng ba ngón tay bị vững vàng đóng ở phía trên. "Trời đất ơi, những con cá này đến cùng là có bao nhiêu ngốc nghếch a. Ta còn tưởng rằng những thứ trên TV đều là diễn ra thôi chứ, không ngờ bây giờ nhìn thấy phiên bản hiện trường rồi." Nhìn thấy một màn trước mắt này, Diệp Vân trợn mắt hốc mồm. Xiên được cá, Lâm Kinh Vũ đi về phía bờ, nhìn thấy Diệp Vân ở bờ, kinh ngạc nói: "Ai, Tiểu Vân, ngươi cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi sao? Tiểu Phàm đâu rồi?" Diệp Vân gật đầu, nói: "Ừm, tỉnh rồi. Ta cùng Tiểu Phàm tìm được một nơi tốt, Tiểu Phàm để ta đến tìm ngươi." Lâm Kinh Vũ nhìn trời một chút ở chân trời, gật đầu, nói: "Mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta cũng gần như nên trở về rồi. Đợi ta thu thập một chút những con cá này liền cùng ngươi qua đó." Lâm Kinh Vũ nói rồi đi về phía một hố nước được vây quanh bởi đá ở bờ. Mà giờ phút này Diệp Vân mới chú ý tới, trong hố nước lại có mấy con cá.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang