Chư Thiên Vạn Giới Phụ Trợ Hệ Thống

Chương 46 : Giang hồ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 11:00 02-11-2025

.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, nơi có giang hồ tất sẽ có chiến đấu, Diệp Vân mới vào thành nửa giờ đã thấy không dưới ba cuộc tranh đấu, nhưng may mà đôi bên vẫn còn khắc chế, cũng không thật sự đánh nhau, nhưng Diệp Vân nói gì cũng không dám để đồ vật lại khách điếm, hắn cũng không muốn đi ra ngoài một chuyến trở về mới phát hiện chính mình đồ vật toàn bộ đều biến mất, dù sao tu sĩ ở biên thành quá nhiều rồi. Ngoảnh đầu nhìn nhìn Lôi Kích Mộc được bao khỏa bằng vải bố sau lưng, Diệp Vân đối với trang bị trữ vật trong truyền thuyết càng thêm hướng tới, đáng tiếc thế giới này căn bản không có thứ này, hắn chỉ có thể vất vả cõng Lôi Kích Mộc. Tùy ý tìm một khách điếm ở lại, ăn xong cơm tu hành một phen, khiến chính mình khôi phục trạng thái toàn thịnh về sau Diệp Vân liền rời khỏi biên thành đi về phía nơi bản đồ chỉ dẫn, hắn muốn thừa dịp dã thú Đại Hoang chưa tập kết hoàn tất sớm làm hái Chu Quả, để tránh cho đêm dài lắm mộng, dù sao yêu thú Đại Hoang sắp công thành rồi, ai biết chúng có vì để tăng thêm chút thực lực khi công thành mà ăn hết Chu Quả hay không. Dọc theo chỉ dẫn của bản đồ, Diệp Vân sau khi ra khỏi thành càng đi càng vắng vẻ, dần dần bốn phía đã không còn dấu vết hoạt động của nhân loại, mà ngay tại lúc này hắn lại đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía lùm cỏ hoang không xa, bình thản nói: "Đừng trốn nữa, ra đi!" Nhưng mà mấy giây đồng hồ trôi qua, ngoại trừ tiếng vù vù do gió thổi qua rừng đá lộn xộn và bụi cỏ phát ra thì không còn bất kỳ động tĩnh nào khác. Nhìn lùm cỏ không có động tĩnh gì, Diệp Vân hơi hơi lắc đầu, thở dài một hơi, nói: "Đừng trốn nữa, khi còn chưa ra khỏi thành ta đã phát hiện các ngươi rồi, rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi ta?" Nhưng mà đáng tiếc, lùm cỏ trừ tiếng gió thổi qua ra vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào khác. Diệp Vân thấy thế thở dài một hơi, nói: "Ai, các ngươi đã không muốn ra, vậy thì liền không cần ra ngoài nữa, ta cũng lười hỏi rồi, không ngoài mưu tài hại mệnh thôi." Nói xong, Diệp Vân tay trái bóp một cái pháp quyết, quát khẽ nói: "Lôi điện, gọi tới!" "Xoạt xoạt" Theo một tiếng vang lớn, một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh xuống vào trong lùm cỏ kia, mà theo sau ánh sáng của lôi đình, còn có hai tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó hai đạo bóng người toàn thân đen nhánh từ trong lùm cỏ chạy ra, co giật mấy cái liền bất động, xem ra hẳn là chết rồi. Diệp Vân nhìn hai đạo bóng người đen nhánh ngã xuống đất kia khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, mặc dù hai người này đi theo phía sau hắn, nhưng hắn lại không phải người giết người như ngóe, còn không làm được một lời không hợp liền giết người diệt khẩu, vì vậy uy lực của lôi điện hắn vừa chiêu tới thật ra không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể chém người bình thường thành trọng thương, mà hai người này rõ ràng không phải người bình thường, đương nhiên, nếu bọn họ tu luyện tà thuật thì lại là một chuyện khác rồi, dù sao lôi đình chí cương chí dương, là khắc chế tà ma nhất. "Chậc, cứ thế mà chết rồi sao? Đúng là không chịu đánh thật. Thôi đi, đã tất cả đều chết rồi, để tránh cho các ngươi rơi vào miệng dã thú, vẫn là một mồi lửa đốt các ngươi đi thôi, cũng coi như làm việc thiện tích đức rồi." Khóe miệng Diệp Vân lóe lên một nụ cười tà, đồng thời trong tay thật sự bóp lên Ngự Hỏa quyết, mà ngay tại lúc này, hai đạo bóng người trên mặt đất kia đột nhiên lao như điện bắn lên thẳng đến Diệp Vân mà đi, hai người nhìn về phía Diệp Vân trong mắt tràn đầy sát ý. Diệp Vân nhìn đoản đao lóe ý lạnh âm u trong tay hai người, trong mắt hàn ý đại thịnh, động tác trong tay nháy mắt tăng tốc, Ngự Hỏa quyết vốn dĩ đã sắp hoàn thành trong chớp mắt liền đã hoàn thành, sau đó tay phải vung lên, một đạo lửa nóng hừng hực nháy mắt từ trước người hắn bùng lên. Hai người kia thấy thế liếc nhìn nhau một cái, cắn răng, trong mắt hung quang bạo trướng, thế mà lại bỏ qua liệt hỏa hừng hực kia trực tiếp xông vào. Diệp Vân cũng không nghĩ tới hai người này thế mà lại hung hãn như vậy, bị động tác của hai người làm giật mình một cái, nhưng hắn đã không còn là tiểu thái điểu vừa xuống núi nữa rồi, tuy kinh không loạn, tay phải bóp một cái pháp quyết, trường kiếm cầm trong tay trái lập tức ra khỏi vỏ, trong ánh mắt kinh hãi của hai người bay như thiểm điện về phía bọn họ mà đi. "Đi mau, người này đã có năng lực Ngự Vật, không phải chúng ta có thể đối phó!" Nhìn thấy trường kiếm trong tay Diệp Vân bay lên sát na, trong lòng hai người đã tuyệt vọng. Tu sĩ có năng lực Ngự Vật xa không phải loại tiểu lâu la như bọn họ có thể đối phó được, bây giờ bọn họ chỉ hi vọng chính mình có thể chạy nhanh hơn một chút, nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này. "Trương lão Lục, ngươi hố ta, thế mà lại nói đây là một thái điểu Luyện Khí nhất trọng, nếu là lão tử có thể sống trở về, nhất định phải cùng ngươi không chết không thôi!" Nhìn rừng đá lộn xộn càng ngày càng gần, trong mắt Ngô Tam tràn đầy cuồng hỉ, chỉ cần tiến vào rừng đá lộn xộn phương viên mấy dặm này, hắn ắt có niềm tin dựa vào ưu thế quen thuộc địa hình của chính mình từ trong tay người kia chạy thoát, bởi vì rừng đá lộn xộn này quái thạch lởm chởm, bên trong phức tạp vô cùng, hang đá lại nhiều, cho dù có thể bay trên không trung cũng rất khó tìm được người tiến vào rừng đá lộn xộn. "Gần rồi, gần rồi, chỉ cần lại thêm mấy mét ta liền có thể chạy thoát, Trương lão Lục, ta Ngô Tam đời này cùng ngươi đối đầu rồi." Nhưng mà, ngay tại lúc Ngô Tam muốn xông vào rừng đá lộn xộn, một thanh trường kiếm tản mát ra ánh sáng xanh lam đột nhiên rơi xuống trước mặt Ngô Tam, Ngô Tam nhất thời thu lại không được bước chân cắm đầu đâm tới, sau đó bị bình chướng màu xanh lam nhạt đẩy bay ra ngoài, một tiếng 'bịch' té ngã trên đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại, một mặt tuyệt vọng nằm trên mặt đất nhìn bầu trời đầy mây trắng. Hai người này chỉ là hai tu sĩ Luyện Khí nhị trọng, trong chớp mắt đã bị Diệp Vân đánh gục, mà sau khi hai người bị đánh gục cũng rõ ràng chính mình căn bản không cách nào chạy thoát, cam chịu nằm trên mặt đất, Diệp Vân cảm thấy có chút vô vị, một mặt đạm mạc mở miệng nói: "Các ngươi vì sao muốn theo dõi ta? Nếu đáp án có thể khiến ta hài lòng, ta không ngại giữ lại cho các ngươi một tính mệnh." Ngô Tam nằm trên mặt đất một mặt tro tàn nghe được câu nói này của Diệp Vân, đôi mắt tĩnh mịch nháy mắt bùng lên ánh sáng kinh người, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt liền phai nhạt xuống, hắn ở biên thành lăn lộn cũng đã mấy năm rồi, sớm đã hiểu rõ lòng người hiểm ác, dưới tình huống này trên cơ bản sẽ không có người nào bỏ qua bọn họ, bởi vì ngay tại khoảnh khắc song phương ra tay đã là tử địch rồi, tử địch không chết không thôi. Ngô Tam mỉm cười một tiếng, khóe miệng kéo ra một nụ cười khó coi, nói: "Còn có thể vì sao, Trương lão Lục nói ngươi phía sau lưng cõng khả năng là bảo bối không tệ, hơn nữa chỉ có Luyện Khí nhất trọng, sở dĩ chúng ta liền để mắt tới ngươi rồi. Ồ đúng rồi, Trương lão Lục chính là đại hán mà ngươi gặp ở cửa thành." "Còn thật sự là buồn cười a, hai con kiến hôi chúng ta thế mà lại tin lời của một con kiến hôi khác để cướp một con hổ, chúng ta chết không oan, ra tay đi!" Một người khác nghe được lời của Ngô Tam, cũng mở miệng nói, mà từ trong lời nói của hắn Diệp Vân đại khái đã suy nghĩ ra ngọn nguồn sự việc này, mà hai người này sở dĩ sảng khoái như vậy liền dốc hết ruột gan nói ra, không ngoài là biết mình hẳn phải chết, muốn kéo Trương lão Lục đã đưa tin tức sai lầm cho bọn họ cùng lên đường thôi. "Tham lam, quả nhiên là nguyên tội lớn nhất. Các ngươi còn không biết trên lưng ta rốt cuộc là vật gì, cũng không biết thực lực của ta cụ thể ra sao liền dám đuổi theo, thật không biết là nên nói các ngươi bị tham lam che mờ hai mắt hay là ngu xuẩn." "Vốn dĩ ta quyết định xử lý các ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, ta quyết định bỏ qua cho các ngươi. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, nếu lại bị ta gặp được, các ngươi nhất định sẽ hối hận hôm nay không bị ta trực tiếp giết chết." Lời vừa dứt, Diệp Vân pháp quyết khẽ động, nhiệt độ không khí bốn phía đột nhiên giảm xuống kịch liệt, trong chớp mắt trên mặt đất liền ngưng kết một tầng sương lạnh mỏng manh, trên tóc, lông mày của Ngô Tam hai người cũng dính một tầng sương trắng, ôm cánh tay run rẩy bần bật.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang