Chư Thiên Vạn Giới Phụ Trợ Hệ Thống
Chương 39 : Giải quyết
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 10:50 02-11-2025
.
Trần Lão Đại đã tuyệt vọng ngay khi Diệp Vân mở cửa phòng, đáng tiếc toàn thân hắn đã bị Diệp Vân giam cầm, đừng nói là cắn lưỡi tự sát, ngay cả nhúc nhích cũng không được. Mà khi hắn khôi phục khả năng khống chế thân thể, thì người đã bị Diệp Vân đưa đến trước mặt đám nữ nhân kia.
"A!!!"
Diệp Vân vừa đóng cửa phòng, bên trong phòng liền truyền ra tiếng kêu gào thê thảm không dứt, không cần nghĩ Diệp Vân cũng biết tình hình bên trong sẽ điên cuồng đến mức nào. Mà xem tình hình thì thoáng cái bọn họ hẳn là vẫn chưa xong việc, thế là Diệp Vân phân phó một tiếng bảo Cố Đại Hải coi chừng ở đây, rồi đưa Uẩn Đồng cho Cố Đại Hải dặn dò hắn trông chừng cẩn thận xong liền rời đi. Sào huyệt của một đại bang phái nhất định có không ít đồ tốt, hơn nữa việc an bài những người này cũng cần không ít kim ngân, hắn phải cố gắng lục soát một phen mới được.
Một giờ sau, Diệp Vân dùng năng lực ngự vật đỡ ba cái rương lớn trở lại chỗ Cố Đại Hải và bọn họ, mà lúc này đám nữ tử kia đã khôi phục lại bình tĩnh, ngay cả vết máu trên người cũng đều tẩy trừ sạch sẽ, chỉ có thi thể nát vụn không chịu nổi của Trần Lão Đại còn ở lại trong phòng vẫn có thể chứng minh hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra ở đây.
Thấy đám nữ tử này dưới sự dẫn dắt của Cố Đại Hải chỉnh tề đứng tại cửa, Diệp Vân gật đầu, nói: "Đi thôi, bây giờ mặt trời sắp xuống núi rồi, trước tiên tìm một nơi an bài cho các nàng, minh thiên rồi hãy sắp xếp."
Cố Đại Hải suy nghĩ một chút, nói: "Công tử, ta biết có một nơi có thể an bài cho các nàng, nhưng điều kiện thì có chút đơn sơ."
"Đi trước dẫn đường, chỉ cần có thể an bài ổn thỏa là tốt rồi, minh thiên rồi để quan phủ đưa các nàng về nhà, ai không muốn trở về thì đem số tiền tài này phát cho các nàng, hẳn là cũng đủ để các nàng hảo hảo sống hết nửa đời sau rồi."
Cố Đại Hải đối với cách làm của Diệp Vân không có chút bất ngờ nào, trước đó cảnh tượng Diệp Vân bay lượn trên không trung đại sát tứ phương hắn cũng đã thấy rồi. Mặc dù hắn không như Trần Lão Đại may mắn được gặp người tu đạo, nhưng mà cũng đã nghe qua không ít truyền thuyết, chỉ là bởi vì những tiên nhân trong truyền thuyết đó cách bọn họ quá xa, hắn từ trước đến nay chưa từng nghĩ Diệp Vân theo hướng đó mà thôi. Bây giờ đã xác nhận thân phận của Diệp Vân, thì hết thảy những chuyện này liền dễ giải thích rồi, dù sao tiên nhân đều sở hữu tiên thuật điểm thạch thành kim, trừ thiên tài địa bảo, kỳ trân dị vật ra, những tiền tài này sao có thể lọt vào mắt bọn họ chứ. Cũng chính là bởi vì đã hiểu rõ thắng bại của Diệp Vân mà Cố Đại Hải mới cam tâm tình nguyện để Diệp Vân khu sử. Bại dưới tay một vị tiên nhân chẳng những không mất mặt, ngược lại là vinh diệu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải sống sót.
Nơi Cố Đại Hải nói cách sào huyệt của Trần Lão Đại không tính là rất xa, lại thêm bây giờ đã gần chập tối, người đi đường trên đường giảm bớt, khiến bọn họ rất thuận lợi đi đến nơi Cố Đại Hải nói.
Đây là một đại tạp viện to lớn, mặc dù nhìn qua đã có chút cũ kỹ, nhưng lại rất sạch sẽ. Diệp Vân hỏi Cố Đại Hải mới biết được, đây thế mà là sản nghiệp của hắn, theo hắn nói thì đây là do hắn dùng giá cực thấp mua từ trong tay một phú thương, hơn nữa cũng không hề dùng thủ đoạn gì.
Điều này khiến Diệp Vân hiếu kỳ vô cùng, phải biết rằng tòa đại tạp viện này tuy hơi cũ, hơn nữa vị trí sở tại cũng có chút hẻo lánh, nhưng diện tích lại không nhỏ, cho dù là bán địa bì cũng có thể bán được không ít tiền, phú thương kia hẳn là không có lý do gì để bán rẻ nó mới phải.
Cố Đại Hải cười hì hì, nói: "Công tử, chuyện này ngươi có chỗ không biết rồi, sở dĩ phú thương kia bán rẻ tòa trạch viện này cho ta là có nguyên nhân. Hắn mua tòa trạch viện này vốn dĩ là dự định tu kiến phủ đệ, nhưng sau khi mua về mới phát hiện nơi này phong thủy không tốt, vừa mua xong thì việc làm ăn trong nhà hắn liền bắt đầu khuy tổn, lại thêm nhà hắn lại chuẩn bị ban thiên đến thành thị khác, thế nên mới chủ động tìm tới ta bảo ta mua lại."
Diệp Vân gật đầu, như vậy thì giải thích thông rồi, nhưng điều này không có quan hệ gì với hắn, thế là phân phó Cố Đại Hải an bài ổn thỏa những người này xong liền rời đi. Buổi tối hôm nay hắn còn muốn đi một lần đến bang phái khác nữa, bởi vì hắn phát hiện những bang phái này trừ ngân tiền ra, thế mà còn ẩn giấu không tệ linh dược, thế nhưng từ sào huyệt của Trần Lão Đại hắn đã tìm ra năm cây linh dược. Mặc dù đẳng cấp của những linh dược này không cao, nhưng mà đối với hắn mà nói lại là đủ dùng rồi.
Sau khi Diệp Vân và Cố Lão Đại bọn họ chia tay, trực tiếp trở lại quán trọ, đầu tiên là thống thống khoái khoái tắm một cái, sau khi thay quần áo mới xuống lầu gọi một bàn thức ăn, bận rộn hơn nửa ngày hắn đã sớm đói bụng rồi. Mà điều khiến Diệp Vân kỳ lạ là, hôm nay hắn tuy rằng giết rất nhiều người, nhưng trừ lúc đầu có chút sợ hãi, buồn nôn ra thì không có gì không thoải mái, mà bây giờ hắn lại càng đã khôi phục bình thường.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, đây là cách làm nhất quán của Diệp Vân, do đó khi hắn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc đây là tình huống gì, liền không còn để tâm nữa, vì mấy kẻ cặn bã bại loại mà hao tổn tinh thần thì không đáng.
Sau khi ăn no uống đủ, Diệp Vân chờ khoảng một lát, đợi đến khi đại địa bị màn đêm bao phủ, hắn liền ngự kiếm biến mất trong màn đêm. Mà các bang phái lớn nhỏ ở Hà Dương Thành thì lại gặp vận rủi lớn. Những kẻ không có tội ác lớn thì còn đỡ hơn một chút, nhiều nhất là bị đánh một trận, bị đánh gãy mấy khúc xương hoặc gãy tay hay chân, còn những bang phái có đầu mục đã có nhân mạng trên tay, không có ngoại lệ nào đều vào buổi tối hôm nay đi gặp Diêm Vương Gia, mà tài bảo của bọn họ cũng bị vơ vét không còn gì.
Có địa đầu xà như Cố Đại Hải cung cấp vị trí sào huyệt của các bang phái, Diệp Vân chỉ dùng hơn hai giờ đồng hồ đã tảo đãng Hà Dương Thành này một lần. Đương nhiên cũng có liên quan đến việc Hà Dương Thành gần Thanh Vân Môn, trị an cũng coi như không tệ, bằng không cho dù Diệp Vân thực lực bất phàm cũng khó mà trong thời gian ngắn như vậy tảo đãng tất cả lớn nhỏ bang phái ở Hà Dương Thành một lần.
Diệp Vân đem toàn bộ tài vật thu được từ việc tảo đãng tất cả để lại cho Cố Đại Hải và bọn họ, linh dược thì tiến vào hầu bao của hắn, sung làm phí vất vả của hắn, đây cũng là nguyên nhân Diệp Vân có thể kiên trì. Bằng không bang phái nhỏ như thế này còn nhiều, rất nhiều, cho dù hắn sở hữu phân thân thuật cũng không phá hủy hết được, dù sao có ánh sáng thì khẳng định sẽ có bóng tối.
Sau khi rời khỏi vị trí sở tại của Cố Đại Hải và bọn họ, Diệp Vân ngự kiếm bay tới trên không của Quỷ Trạch mà Cố Đại Hải nói, mà điều khiến Diệp Vân kỳ lạ là, trạch tử này tuy rằng nhìn qua âm u, còn thỉnh thoảng có quỷ hỏa (lân hỏa) xuất hiện, nhưng lại không có một tia quỷ khí, điều này không hợp nghiêm trọng với Quỷ Trạch.
"Có lẽ là do con quỷ này trốn quá sâu mà thôi." Diệp Vân chỉ có thể như vậy tự an ủi mình, nhưng khi hắn rơi xuống mặt đất sau đó thì triệt để thất vọng, bởi vì hắn ở đây phát hiện một loại độc dược cực kỳ ác độc "Hóa Thi Huyết Oán".
Đúng như tên gọi, độc dược Hóa Thi Huyết Oán này sẽ biến thi thể con người thành huyết thủy, mà sự thật cũng là như thế. Nhưng nó không phải đợi người chết đi sau đó mới hóa đi, mà là độc dược đến bộ vị nào thì bộ vị đó sẽ bị hóa đi, mà loại độc dược này chỉ cần dính vào một chút, liền sẽ dọc theo huyết dịch nhanh chóng đi khắp toàn thân, biến một người sống sống sờ sờ hóa đi, đồng thời còn khiến người trúng độc sản sinh huyễn giác, khiến người ta chết đi không biết không hay.
Nơi đây thế mà lại có độc dược ác độc như thế, cũng khó trách người của triều đình không thâm nhập sâu, tu sĩ có tu vi hơi yếu một chút cũng khó mà chống đỡ được loại độc dược này. Thật may là loại độc dược này sau khi bại lộ trong không khí thì rất nhanh sẽ mất đi tác dụng, bằng không nơi đây sẽ biến thành một vùng Tử Vực.
"Vì triều đình đã nhúng tay vào rồi, vậy cũng không có chuyện gì của ta nữa rồi, chi bằng trở về ngủ thôi, ta còn tưởng có thể kiến thức một chút thứ như ma quỷ này chứ, thất vọng quá đi!"
.
Bình luận truyện