Chí Tôn Đỉnh

Chương 6 : Một bạt tai đánh bay

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 20:33 24-11-2025

.
Lại nói về phía Lăng Vân, một đường giết tới, trong tay đã có mười lăm khối minh bài tử tù. Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng cười cợt nhả: "Tiểu muội muội này, nếu như ngươi đi theo ta, vậy ca ca sẽ giúp ngươi chém tên tử tù này thế nào?" Lăng Vân lông mày lập tức vẩy một cái: "Là giọng của Trần Phong." Hắn lập tức tăng nhanh tốc độ chạy tới. Chỉ thấy cách đó không xa phía trước, một tên tử tù cụt tay đang đánh một vị thanh y mỹ thiếu nữ liên tục lùi lại. Mà Trần Phong đang ở bên cạnh ôm cánh tay cười to: "Tiểu muội muội, thiên tài ngoại viện Trần Thương là anh ta, trưởng lão nội viện Trần Triều An là cha ta, đi theo ta, ngươi không lỗ đâu." "Mau, mở miệng cầu ta đi..." Rầm! Mỹ thiếu nữ bị đánh bay, nện ở dưới chân Lăng Vân. "Ồ? Là ngươi tên phế vật này?" Trần Phong lập tức phát hiện Lăng Vân, không ngờ Lăng Vân lại xuất hiện vào lúc này. Hắn không chỉ phá chuyện tốt của hắn, tiểu tử này trước đó ở chân núi còn đánh hắn một bạt tai. Đã gặp, vậy thì nhất định là không chết không thôi! Không nói thêm lời nào, Trần Phong móc ra một tấm phù lục liền nện về phía Lăng Vân. Tấm Bạo Kích Phù cấp ba này, là cha của hắn bỏ ra cái giá không nhỏ để lấy về cho hắn phòng thân, chém võ giả Thông Mạch cảnh dễ như mổ gà giết chó. "Tiểu kĩ điêu trùng!" Lăng Vân không chút nào hoảng hốt. Phù lục hoàn toàn do chân khí bạo phát tạo sát thương như Bạo Kích Phù này, quả thực chính là đang đưa phúc lợi cho hắn. Ầm! Năng lượng chân khí mà Bạo Kích Phù oanh kích tới, bị Hỗn Độn Khai Thiên Lục thôn phệ, chuyển hóa thành chân khí trong cơ thể Lăng Vân! "Không... không thể nào, ngươi làm sao có thể gánh vác được một tấm Bạo Kích Phù cấp ba công kích?" Trần Phong trừng mắt, một vạn phần không thể tin. Đây chính là Bạo Kích Phù cấp ba, giết Thông Mạch cảnh dễ như trở bàn tay a. Nhưng sau đó, Trần Phong trừng mắt lên, nhìn chằm chằm Lăng Vân nói: "Lăng Vân, chẳng lẽ ngươi là con riêng của vị đại nhân vật kia, trên người mặc bảo giáp phòng ngự cường đại?" Dù sao, tu vi Lăng Vân thấp, nhưng còn kiêu ngạo hơn hắn cái cường nhị đại này. Hiện tại còn có thể nhẹ nhõm gánh vác được con bài chưa lật bảo mệnh của hắn. Đây là tiêu chuẩn của cường nhị đại đó nha. "Trần Phong, nói ngươi là đầu óc chó, quả là một chút cũng không nói sai." Lăng Vân quả muốn cười, đường suy nghĩ của cái nhị đại phế vật này cũng quá kỳ hoa rồi. "Lăng Vân, không, Lăng sư huynh, Lăng đại gia, ta sai rồi, thả ta ra có được không?" Trần Phong trực tiếp quỳ xuống, lúc này, hết thảy đều không quan trọng bằng bảo vệ tính mạng. "Thả ngươi ra, để ngươi đi gọi cha ngươi là trưởng lão nội viện đến giết ta?" Lăng Vân nắm chặt cổ Trần Phong. Sau đó Hỗn Độn Khai Thiên Lục thôi động, chân khí trong cơ thể Trần Phong liền như thủy triều tuôn về phía Lăng Vân. "A... đây... đây là Ma giáo..." Cảm giác được chân khí trong cơ thể bị thôn phệ, Trần Phong hồn bay phách lạc, mới vừa thốt ra hai chữ Ma giáo, liền bị bóp nát cổ. Tiện tay ném thi thể Trần Phong xuống đất. Giờ phút này, cuộc chiến của vị mỹ thiếu nữ kia và tên tử tù cụt tay đã phân ra thắng bại. Không có ngoài ý muốn, mỹ thiếu nữ bị tên tử tù cụt tay đánh giết. Đây chính là sự tàn khốc của võ đạo. Tên tử tù cụt tay ôm quyền với Lăng Vân: "Lăng tiểu huynh đệ, ta là Mã Minh Dương, đệ tử thứ mười bảy dưới trướng đại nhân Hộ pháp Quỷ Kiến Sầu của Huyền Minh Thần Giáo, ngươi ta đã là người trong đồng đạo, ta Mã Minh Dương liền dùng cái tàn mệnh này giúp ngươi một tay. Chỉ là trước khi chết, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ." Lăng Vân lông mày nhíu lại, hắn mười phần tin chắc, Mã Minh Dương này không thể nào trong một cái chớp mắt vừa rồi, cảm thấy được hắn thôn phệ chân khí của Trần Phong. Nhưng bất luận thế nào, đối phương hiển nhiên là đã xem hắn là gian tế của Huyền Minh Thần Giáo cài vào Thiên Huyền Võ Viện. Hiện tại muốn bỏ mạng giúp hắn. Lúc này, chỉ thấy Mã Minh Dương năm ngón tay mở ra, đầu ngón tay ngưng tụ ra gai nhọn chân khí, sau đó chụp vào chỗ cánh tay bị đứt. Máu tươi bắn tung tóe, một đoàn giấy dầu nho nhỏ từ trong xương tủy được móc ra. "Lăng tiểu huynh đệ, đây là tình báo ta nằm vùng ba năm ở Thiên Huyền Võ Viện thu thập được, cùng với gia sản cả đời ta, tất cả đều giấu ở chỗ vẽ trên tấm bản đồ này." "Làm phiền ngươi nhất định phải truyền tình báo về Huyền Minh Thần Giáo." Nói xong, Mã Minh Dương ném cuộn giấy về phía Lăng Vân. Lăng Vân bán tín bán nghi nhận lấy cuộn giấy: "Ngươi không sợ ta cầm gia sản cả đời của ngươi mà không làm việc sao?" "Hời cho ngươi, cũng còn hơn là hời cho Thiên Huyền Võ Viện những tên ngụy quân tử này, ha ha..." Cười to, Mã Minh Dương một chưởng vỗ vào thiên linh cái của chính hắn. "Được thôi, ta cũng chỉ có thể ngậm ngùi nhận lấy vậy..." Lăng Vân thu hồi cuộn giấy, thu dọn sạch sẽ hiện trường, sau đó lao đi về phía ngoài Mê Vụ Sâm Lâm. Cùng lúc đó, ánh mắt của các trưởng lão trước sơn môn, đều là nhìn về phía lối ra của Mê Vụ Sâm Lâm. Khí mù cuồn cuộn, một bóng hình xinh đẹp màu trà xanh dần dần hiện ra. "Là Diệp Mộng Yên!" Thấy rõ người đến, Tào Túc thỏa mãn vuốt vuốt chòm râu dê. Chưa đến một khắc, liền có thể hoàn thành mười sát, đi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm. Trừ việc tiếp nhận ân tình của hắn, hắn không nghĩ tới khả năng thứ hai. "Quả là thế, xem ra Diệp Mộng Yên này nhất định sẽ lấy được hạng nhất khảo hạch thực chiến." Ân Phượng Cô nhếch miệng, nhìn về phía sau Diệp Mộng Yên: "Chắc hẳn người đuổi sát theo từ phía sau, chính là Trần Phong kia rồi." Bởi vì sương mù, Ân Phượng Cô cũng chỉ đại khái thấy là một nam tử đuổi tới. Thấy quả nhiên có người đuổi sát theo sau Diệp Mộng Yên, Tào Túc liên tục lắc đầu: "Đứa con út này của Lão Trần, vẫn là có chút không trầm được khí." Ngươi vội vàng đuổi sát theo sau Diệp Mộng Yên như vậy, chẳng phải sẽ cướp đi sự nổi bật của Diệp Mộng Yên khi đạt hạng nhất thực chiến sao? Hắn vội vàng nghênh đón. Một mặt là ngay lập tức gửi lời chúc mừng cho Diệp Mộng Yên, đồng thời ngăn chặn Trần Phong, để hắn ra sau một chút, để không gian hưởng thụ tiếng hoan hô nhường lại cho Diệp Mộng Yên. "Tào trưởng lão..." Diệp Mộng Yên thấy Tào Túc chủ động nghênh đón, không khỏi tăng nhanh tốc độ, lao về phía lối vào. Nhưng sau một khắc! "Đứng lại!" Kèm theo một tiếng quát lạnh, một cỗ kình phong bén nhọn từ phía sau gào thét tới. Diệp Mộng Yên vạn vạn không nghĩ tới, nàng đều sắp bước ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm rồi, vậy mà vẫn có người dám đến tranh giành hạng nhất với nàng. Nàng vội vàng né sang một bên. Nhưng một chưởng này của Lăng Vân quá nhanh, vẫn đánh trúng bả vai của Diệp Mộng Yên, đánh nàng lảo đảo một cái. "Lăng Vân!" Diệp Mộng Yên thấy rõ kẻ tấn công, lập tức giận dữ. "Ngươi tên phế vật này, sao lại nhanh chóng xông đến đây như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn đi theo phía sau ta, muốn ngồi mát ăn bát vàng, cướp minh bài tử tù của ta sao?" Diệp Mộng Yên cho rằng đã đoán đúng tâm lý của Lăng Vân. Dù sao, ở Mê Vụ Sâm Lâm, là có thể tương hỗ cướp đoạt minh bài tử tù. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng chọn cầm mười khối minh bài tử tù, sau đó ngay lập tức đi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm. Nàng gần đây đi theo Sở Thiên Tề, tuy rằng tu vi tăng lên rất nhanh. Nhưng thực chiến, không phải là sở trường hiện tại của nàng. Chỉ cần lấy được song hạng nhất thực chiến và khảo hạch, nàng liền sẽ với tư thái vô cùng phong quang tiến vào Thiên Huyền Võ Viện, sau đó mở ra một con đường tu hành võ đạo quang minh. Lăng Vân nhìn Diệp Mộng Yên, đột nhiên cảm thấy đề nghị này của nàng vô cùng tốt. "Đáng tiếc, Lăng Vân, ngươi đã tính toán sai rồi!" Sau khi trải qua sự kinh hãi ban sơ, Diệp Mộng Yên ngược lại đã bình tĩnh lại. "Ngươi tên phế vật này, ngươi cho rằng ta vẫn là Diệp Mộng Yên ở Thiên Nham Thành sao?" Diệp Mộng Yên chân ngọc mạnh mẽ giẫm một cái xuống đất, trường bào màu trà xanh lay động, tu vi Ngưng Khí cảnh thập trọng bạo phát ra. "Ngưng Khí cảnh thập trọng!" Tào Túc trừng mắt. Diệp Mộng Yên này mới đi theo Sở Thiên Tề tu luyện bao lâu, vậy mà đã đạt tới Ngưng Khí cảnh thập trọng. Không hổ là thiên tài có khả năng linh căn thiên phú siêu việt Địa cấp. Cũng may hắn chuẩn bị cho Diệp Mộng Yên là minh bài tử tù Ngưng Khí cảnh thập trọng. "Lăng Vân, hôm nay, liền để ngươi biết chênh lệch của ngươi ta!" Diệp Mộng Yên đối với tu vi của mình rất có tự tin. Ngưng Khí cảnh thập trọng! Lăng Vân cho dù từng là đệ nhất thiên tài Thiên Nham Thành, nhưng hắn nửa tháng trước bị Sở sư huynh tước đoạt linh căn. Nàng tuyệt đối không tin không thu thập được Lăng Vân! Diệp Mộng Yên toàn lực xuất thủ, đánh ra một chưởng khí thế bàng bạc, oanh về phía Lăng Vân. "Ngươi quá chậm rồi!" Lăng Vân trở tay một bạt tai tát lên mặt Diệp Mộng Yên. Chát! Răng của Diệp Mộng Yên tại chỗ bị đánh bay ba chiếc. Hơn nữa còn là răng cửa! Bạt tai này, tính sát thương không lớn, nhưng tính vũ nhục quá mạnh rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang