Chí Tôn Đỉnh
Chương 14 : Sư tỷ, cạn!
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 20:42 24-11-2025
.
"Sư đệ, đói bụng rồi đúng không? Đáng tiếc ta không biết nấu cơm, đến đây, tiếp lấy..."
Lục Tuyết Dao tố thủ một vung, một vò rượu mạnh tỏa ra mùi rượu nồng đậm bay tới.
Lăng Vân tiếp được vò rượu, hít sâu một cái, mùi rượu thuần hương nồng nặc lập tức tràn ngập cả lá phổi.
"Thơm quá!"
Lăng Vân không hiểu rượu, cũng không mấy khi uống rượu.
Nhưng có lẽ bị tư thái phóng khoáng không gò bó của Lục Tuyết Dao cảm nhiễm, hoặc giả trong lòng hắn vẫn còn kìm nén một hơi.
Lăng Vân nhấc vò rượu lên liền ực một hớp.
Nóng rát vào cổ họng, Lăng Vân cảm thấy cả lá phổi giống như là muốn bốc cháy.
Hắn không quá thích ứng với cảm giác này, không nhịn được ho khan, "Khụ khụ..."
"Ha ha... Sư đệ, ngươi là một đại nam nhân, tửu lượng này vẫn chưa tiến bộ gì cả..."
Lục Tuyết Dao khẽ cười, ném vò rượu trống không sang một bên, sau đó lại nhấc một vò rượu khác lên uống.
"Lục sư tỷ, ngươi cũng không thể coi thường người!"
Là một thiếu niên ngây thơ bốc đồng, Lăng Vân hai tay nâng vò rượu lên bắt đầu uống cạn!
Rượu mạnh giống như đao rót vào theo cổ họng!
Lăng Vân ức đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng không thể chịu thua!
"Ha ha..."
Lục Tuyết Dao cười đến mức rung cả người.
Non nửa vò rượu mạnh vào bụng, Lăng Vân đã có ba phần say, "Sư tỷ, ngươi thật là đẹp..."
"Thật sao?"
Lục Tuyết Dao từ trên bàn đá đi xuống, nhưng tựa hồ bởi vì có chút say.
Vậy mà suýt chút nữa thì ngã xuống.
Lăng Vân vội vàng ôm lấy Lục Tuyết Dao.
Hai gương mặt, lập tức gần trong gang tấc!
Hơi rượu thở ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Lục Tuyết Dao, vỗ vào mặt Lăng Vân, khiến huyết dịch trong người Lăng Vân sôi trào.
Ánh mắt Lục Tuyết Dao mơ màng, má nàng ửng hồng, "Sư đệ, ta sẽ cùng Sở Thiên Tề đính hôn rồi, ngươi có dám hay không..."
"Lão tử... có cái gì mà không dám..."
"Cạn... cạn hết đi..."
Lăng Vân một cái quét bay vò rượu trên bàn đá, đè Lục Tuyết Dao trở lại bàn đá, sau đó đè lên người nàng.
Nhất thời!
Y phục bay phất phới, xuân quang cùng rượu mạnh, tạo thành một khung cảnh có lực trùng kích thị giác cực lớn.
Đáng tiếc lại không một ai có thể chiêm ngưỡng một màn này.
Với cùng lúc đó, tại ngoại viện, phủ đệ của Tào Túc.
Tào Túc vừa mới chuẩn bị xong mật thất để Diệp Mộng Yên luyện hóa Cửu Khiếu Kim Đan, cửa lớn phủ đệ đột nhiên bị người ta đạp tung.
Một nam tử trung niên mặc áo bào tím, thân hình khôi ngô, mũi khoằm như chim ưng, mặt mũi âm trầm đi vào.
Nội viện trưởng lão, Trần Triều An!
"Tào Túc, vì sao trong danh sách đệ tử nhập môn, không có danh tự của con ta Trần Phong?!"
Trần Triều An bày ra một bộ dáng hưng sư vấn tội.
Tào Túc vội vàng từ nội đường đi ra, "Trần trưởng lão, Trần Phong đã không thể đi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm..."
"Không thể nào!"
Trần Triều An giận tím mặt, khí tức mạnh mẽ của Quy Nhất cảnh đỉnh phong cuồn cuộn phát ra.
"Phụt!"
Tào Túc đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị khí thế của Trần Triều An chấn động đến mức lảo đảo lùi lại.
Sau đó phun ra một ngụm lão huyết!
Thương thế nặng thêm hai phần!
"Hửm, con mắt của ngươi làm sao vậy?"
Trần Triều An lúc này mới chú ý tới con mắt Tào Túc bị bịt một miếng vải đen.
Sự tình khuất nhục như vậy, Tào Túc hiển nhiên không muốn nói thêm.
Hắn lấy ra một bình ngọc, "Trần trưởng lão, sự tình không thành, viên Âm Dương Đan này trả lại cho ngươi."
"Tào Túc, ta Trần Triều An còn chưa nhỏ mọn như vậy!"
Trần Triều An hừ lạnh một tiếng, liền muốn phẩy tay áo bỏ đi.
"Trần trưởng lão chậm đã!"
Diệp Mộng Yên thản nhiên đi ra, "Trần trưởng lão, ta hoài nghi Trần Phong sư huynh e rằng đã gặp người hạ độc thủ."
"Ừm?"
Trần Triều An đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Diệp Mộng Yên lạnh giọng nói, "Nói rõ ràng!"
Tào Túc vội vàng giới thiệu, "Trần trưởng lão, vị này chính là Diệp Mộng Yên tiểu thư do Sở gia thiếu chủ tiến cử."
"Ồ?"
Sắc mặt dữ tợn trên mặt Trần Triều An hơi thu lại, trầm giọng nói, "Diệp tiểu thư, sự tình liên quan đến an nguy của Tiểu Phong, xin ngươi nói rõ ràng!"
"Là Lăng Vân! Kẻ này trước khi khảo hạch thực chiến, từng có xung đột với Trần Phong sư huynh."
"Mà tại Mê Vụ Sâm Lâm, Trần Phong sư huynh giao đồ vật cho ta, liền đi theo phía sau ta không xa..."
"Hắn không có lý do gì không thông qua cửa thứ nhất!"
"Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, trừ phi là có người cố ý ám hại hắn!"
Diệp Mộng Yên nói một cách dứt khoát, mũi nhọn nhắm thẳng vào Lăng Vân!
"Lăng Vân?"
Trần Triều An nhíu mày, "Ta nhớ, khi Thương nhi ra ngoài mấy ngày trước, tựa hồ cũng nhắc tới cái tên này."
"Trần trưởng lão, Trần Thương sư huynh là theo chỉ lệnh của Sở sư huynh, ở Thiên Nham Thành xử lý sự nghi từ hôn cho ta, chẳng lẽ... hắn vẫn chưa trở về?"
Trên mặt Diệp Mộng Yên tràn đầy sự ngoài ý muốn, còn có một tia bất an.
"Thương nhi đến nay vẫn chưa trở về!"
Nói xong, trong lòng Trần Triều An lập tức không khỏi dâng lên một dự cảm không tốt!
"Tào Túc, Tiểu Phong xảy ra chuyện ở ngoại viện, giao cho ngươi đi điều tra, ta lập tức chạy một chuyến đến Thiên Nham Thành!"
Trần Triều An vô cùng lo lắng hướng ra ngoài chạy đi!
Thấy vậy, trong lòng Diệp Mộng Yên không khỏi hơi hồi hộp một chút.
Nếu như Trần Thương cũng xảy ra chuyện, vậy thì Diệp gia của nàng....
"Mộng Yên tiểu thư, ngươi đừng phân tâm, chờ Trần trưởng lão trở về, tất cả tự có phân rõ phải trái."
"Việc khẩn cấp của ngươi bây giờ, là luyện hóa viên Cửu Khiếu Kim Đan kia, sau đó tiến về Vô Cực Phong, nâng cao năng lực thực chiến."
"Cuộc tranh giành Sơn Hà Bảng bảy ngày sau, vạn chúng chú mục, là bước ngoặt mấu chốt để ngươi lấy lại vinh quang!"
"Được! Ta nhất định sẽ không để Sở sư huynh và sư tôn thất vọng lần nữa!"
Trong đầu Diệp Mộng Yên hiện ra khuôn mặt của Lăng Vân,
Cuộc tranh giành Sơn Hà Bảng lần này, nàng sẽ đòi lại tất cả khuất nhục mà Lăng Vân đã chất lên người nàng, gấp mười lần, không, gấp trăm lần!
Hầu hạ Diệp Mộng Yên tiến vào mật thất xong, Tào Túc lập tức dẫn theo một tên tâm phúc, chạy thẳng tới Tử Trúc Lâm.
.
Bình luận truyện