Cẩm Y Dạ Hành

Chương 801 : Harry thông minh

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 14:23 05-11-2025

.
"A! Kiều huynh chào, Xích Cân huynh chào!" Hạ Tầm mỉm cười chào hỏi mấy vị thương nhân đang tán gẫu, nhân tiện thoát khỏi những người chủ động bắt chuyện với hắn, ba hai bước liền vòng đến trước mặt Lưu Ngọc Quyết, bốn phía quét qua, trầm thấp nói: "Người của chúng ta đâu?" Lưu Ngọc Quyết nói: "Chờ ở sương phòng đó, sao vậy?" Hạ Tầm trầm thấp nói: "E rằng có chỗ không ổn." Sắc mặt Lưu Ngọc Quyết biến đổi, vội nói: "Sao vậy?" Hạ Tầm nói: "Khó nói, có một người đến gặp Harry, tựa hồ... đã nghi ngờ tướng mạo của ta." Lưu Ngọc Quyết chấn động một chút, vội la lên: "Chuyện này làm sao có thể? Này... nếu quả thật có người nhận ra đại ca, chúng ta..." Hạ Tầm nói: "Hiện tại ta cũng chỉ là suy đoán, lập tức liền muốn lên đường rồi, chỉ mong đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ngươi trong lòng có tính toán là được, nếu vạn nhất..." Hạ Tầm muốn nói nếu vạn nhất thân phận thật sự bại lộ, thì kêu hắn dẫn người đột phá vòng vây, nhưng nói đến miệng lại nuốt trở vào, đây căn bản chính là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một tia lo lắng và căng thẳng. Lúc này, một thị vệ bước ra, đứng dưới hàng cột nói lớn: "Hạ tiên sinh, Harry tiên sinh mời ngài vào!" Lúc viện tử đang ồn ào hỗn loạn, một thị vệ từ phòng khách đi ra, đứng dưới hàng cột kêu lên. Viện tử lập tức yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hạ Tầm, trong ánh mắt của rất nhiều thương nhân lộ ra thần sắc hâm mộ, vào giờ khắc này có thể nhận được sự ưu ái của đường đệ đại tướng Tác Nha Nhi Cáp của Đế quốc Timur, không nghi ngờ gì đã tranh thủ được một đường lui ổn thỏa cho gia tộc, thuận lợi mọi bề, tiến thoái vô ưu..., tất cả mọi người đều rất hâm mộ phúc của hắn. "Đại ca!" Ánh mắt Lưu Ngọc Quyết có chút giãy giụa, lý trí nói cho hắn biết hiện tại nên bình tĩnh đối đãi, nhưng những lời Hạ Tầm vừa mới nói với hắn lại khiến hắn cảm thấy cực độ bất an. Hạ Tầm cười cười, không nói gì nữa, hắn hơi di chuyển thanh bảo đao Harry vừa tặng cho hắn xuống sườn trái, quay người đi hướng bậc đá. "Harry tiên sinh!" Hạ Tầm đi đến trong sảnh, chỉ thấy trong sảnh chỉ có một mình Harry đứng đó, trái phải vẫn là mấy thị vệ của hắn và người phiên dịch kia, đại hán râu vàng vừa mới xông vào đã không thấy tăm hơi, hắn liền mỉm cười chào hỏi hắn. Harry ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên dùng tiếng Hán phát âm chuẩn quát: "Dương Húc!" Hạ Tầm kinh ngạc nhướng mày, ngỡ ngàng chuyển hướng phiên dịch, hỏi: "Harry tiên sinh nói gì?" "Ặc..." Phiên dịch đột nhiên lắp bắp, dường như từ này hắn cũng không biết phải phiên dịch thế nào. Harry cười nói: "Đây là một câu cát tường của chúng tôi, ý tứ gần giống nhau với 'thượng lộ bình an' của người Hán các người." Hạ Tầm nghe phiên dịch xong, liền lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, nói: "Cảm ơn ngài, Harry tiên sinh, thu hoạch lớn nhất của Hạ mỗ chuyến này chính là có thể kết giao vị bằng hữu như ngài. Các đoàn thương đội đều chờ ở bên ngoài rồi, ngài xem chúng ta có phải bây giờ liền ra ngoài không?" Harry cười nói: "Không vội không vội, bạn thân yêu của ta, mời ngồi, ta còn có vài lời muốn nói với ngươi. Hạ huynh chuyến đi này, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, ta rất muốn đem việc buôn bán của ta làm đến phương Đông, việc buôn bán của ta làm cũng không nhỏ, bất kể chính ta liệu có thể đến phương Đông không, hoặc là... Hạ huynh có thể trở thành người đại diện của ta ở phương Đông..." Harry thao thao bất tuyệt nói, Hạ Tầm trên mặt bình tĩnh, lòng nóng như lửa đốt. Harry đã hô ra câu nói này, hiển nhiên đã nghi ngờ hắn, đã có nghi ngờ thì đâu có thể nào dễ dàng thả hắn rời đi? Hắn có thể chắc chắn, Harry nhất định có âm mưu khác, nhưng hiện tại hắn có thể làm gì? Rút đao xông lên sao? Hạ Tầm nhìn khoảng cách trước mắt hai bên, đánh giá một tý thân thủ của Harry, lại liếc mắt nhìn bốn thị vệ mang đao đang chăm chú nhìn hắn, đứng ngay tại sau lưng Harry, chán nản bỏ đi ý định này, chỉ cần Harry không chịu tiếp chiêu, mà là lùi ra để thị vệ ngăn cản, hắn muốn cùng chết cũng khó làm được. Hầu như cùng lúc đó, hắn lại nghe thấy tiếng hô hấp của rất nhiều người truyền ra từ phía sau duy màn hàng cột của hai sương phòng, bàn tay vốn đang vuốt ve chuôi đao tê giác cuối cùng chậm rãi hơi di chuyển... ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ Trong viện tử, Lưu Ngọc Quyết càng nghĩ càng bất an, hắn lo lắng cho Hạ Tầm, nhưng cũng biết với thân phận hiện tại của chính mình, tuyệt đối không thể xông vào phòng khách, nếu không vốn dĩ không có chuyện gì, cũng có thể khiến người nghi ngờ, nghĩ trước nghĩ sau, hắn liền muốn đi sườn viện thông báo cho Trần Đông, Diệp An bọn họ một tiếng, kêu bọn họ trước đó có một sự chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa mới muốn đi, thị vệ tuần tra ở bốn phía liền ngăn lại đường đi của hắn. Trong đó một binh sĩ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Xin hãy ở lại tại chỗ, Tác Nha Nhi Cáp tướng quân lập tức sẽ đến gặp mọi người." Lưu Ngọc Quyết nói: "Tác Nha Nhi Cáp tướng quân không phải đã rời đi rồi sao?" Người kia cắt ngang lời hắn nói: "Tướng quân lập tức sẽ trở về, ngươi là ai, hoặc là muốn làm gì, tất cả đều không thể, xin hãy lui về!" Kỳ thực Hạ Tầm vừa mới ra ngoài, còn bị những thương nhân khác quấn lấy trò chuyện trong lúc đó, những thị vệ này đã khống chế bốn phía, đâu có thể chứa bọn họ đi lại khắp nơi, liên lạc tin tức. Trong sườn viện, Đường Tái Nhi đã leo lên lưng lạc đà cao lớn. Kể từ khi Tác Nha Nhi Cáp và Harry vào ở, để phòng ngừa người đông tay tạp, những người có thân phận lại lần nữa vào ở tại đây cũng chỉ giới hạn trong bản thân và thị tòng, thương đội của bọn họ và đại bộ phận tùy tùng đều không cho phép vào cửa hàng, do đó nơi này chỉ có thương đội của Hạ Tầm đã vào ở trước đó. Lần này rời đi không so sánh với lần trước chạy trốn, cho nên cưỡi trên lưng lạc đà tâm tình cũng khác nhau, Đường Tái Nhi nghịch ngợm, lúc thì nắm cương làm ra vẻ phi nước đại, lúc thì toàn bộ người nằm sấp trên lưng lạc đà, ôm lấy bướu lạc đà cao lớn, nhìn vẻ mặt của nàng, tựa hồ muốn thử xem có thể hay không nằm xuống trên lưng lạc đà, đem lưng lạc đà dùng làm giường. Trần Đông và Diệp An đang ở bên mấy nô lệ mua về, kiểm tra hàng hóa bị cột chặt, Xilin và Jeanne thì lấy lạc đà chắn mặt trời, đang lén lút nói chuyện. Đột nhiên, một đội võ sĩ cầm đao cầm thương hung hãn xông vào, nhanh chóng bố thành một vòng vây, Xilin và Jeanne bọn người đều kinh ngạc không thôi, Trần Đông và Diệp An nắm chuôi đao, không biết nên lập tức phản kích hay là nhẫn nhịn. A Ngốc tự kiêu mình là người bản địa, vội vàng giơ cao hai tay nghênh đón, hô: "Các vị các vị, ngàn vạn lần đừng lộn xộn, các ngươi đã bắt nhầm người sao?" Trong số những thị vệ như hổ, một gã hán tử dạng thủ lĩnh bước ra khỏi đám đông, dùng chuôi đao còn trong vỏ khẽ chạm vào ngực A Ngốc, bức lui hắn hai bước, sát khí đằng đằng liếc mắt nhìn những người bị vây khốn, quát to: "Bọn họ đều là đồng đảng của Dương Húc, toàn bộ bắt lấy, người phản kháng chết!" Người này nói một câu, Trần Đông chỉ nghe hiểu hai chữ "Dương Húc", thế nhưng chính là hai chữ này, hiệu quả lại như Thạch Phá Thiên, Trần Đông và Diệp An không hẹn mà cùng, "choang" một tiếng rút đao ra khỏi vỏ, quát hỏi: "A Ngốc, bọn họ nói gì?" A Ngốc bị dọa cho ngớ người, run rẩy nói: "Hắn... hắn nói các ngươi là đồng đảng của Dương Húc..." Vừa nghe câu nói này, sắc mặt Xilin và Jeanne cũng thay đổi, Trần Đông đại kinh, không biết Hạ Tầm vì sao bại lộ thân phận, giờ khắc này lại đã là không kịp nghĩ nhiều, vung đao lên, liền nói: "Giết ra ngoài, có thể đi được một người thì là một người!" "Choang!" Binh sĩ Đế quốc Timur lùi về phía sau một bước, vòng vây siết chặt, bọn họ quỳ gối nửa ngồi, đại thuẫn ở phía trước, trường mâu giương lên, phía sau lại dũng ra rất nhiều cung tiễn thủ, thậm chí trên tường vây cũng xuất hiện rất nhiều cung tiễn thủ, cư cao lâm hạ, khống chế cục diện. Thấy tình hình này, Trần Đông và Diệp An trong lòng lạnh đi một nửa, biết rõ hôm nay chính là liều chết ở đây, cũng đừng hòng có một người đột phá vòng vây. Bốn võ sĩ khoác giáp, một người cầm thuẫn, một người cầm mâu, hộ tống một nữ nhân áo bào đen che mặt bước chậm rãi đến, bước chân uyển chuyển, khi nàng đi đến ngoài vòng vây thì liền đứng lại, nhẹ nhàng cởi xuống khăn che mặt, lộ ra chính là khuôn mặt của Omi. Omi nhìn Xilin và Jeanne, có chút bi thương nói: "Xilin, Jeanne, ta xem các ngươi như tỷ muội của ta, không ngờ... các ngươi lại là người của Dương Húc..." Xilin gan mật muốn nứt, run giọng hỏi: "Lão gia của chúng ta... lão gia của chúng ta ở đâu, hắn thế nào rồi?" Omi nhẹ nhàng lắc đầu: "Dương Húc ở chỗ Harry, ngươi yên tâm đi, với thân phận của hắn, sống có ích hơn chết, không ai sẽ dễ dàng làm hại hắn đâu." Xilin lúc này hơi yên tâm, chuyển mắt thấy Jeanne, trong mắt đầy ý bi thương. Jeanne nhìn Omi, khẩn thiết nói: "Omi, chúng ta đối với ngươi... không có ác ý, chúng ta thậm chí không biết thân phận của Harry. Xin ngươi tin ta, cho dù quân đội hai bên ở thế đối lập, chúng ta từ đầu đến cuối, chưa từng nghĩ qua muốn làm hại các ngươi, xin... xin xem ở tình hữu nghị của chúng ta đã từng, đối xử tốt với lão gia của chúng ta." Omi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tiếng thở dài này, lại là phát ra từ nội tâm. Nàng thành tâm hy vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm, từ sự xuất hiện, bao vây của các thị vệ, rồi đến sự xuất hiện của nàng, hoàn toàn là Harry một tay đạo diễn, mục đích đúng là để chứng thực thân phận của những người này, đến giờ phút này, nàng cuối cùng có thể xác nhận, Hạ Tầm đa tình, dũng cảm, anh tuấn, phong tình, tính tình hợp nhau với Harry của nàng, thật sự chính là Đại Minh Phụ Quốc Công mà bọn họ lên trời xuống đất, khắp nơi truy tìm. Omi chán nản nói: "Ngươi yên tâm đi, Jeanne. Ta... chỉ là một nữ nhân, ta không thể bảo đảm điều gì cho nam nhân của các ngươi, nhưng ta hứa với các ngươi, bất luận xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tận lực bảo đảm an toàn cho các ngươi." Omi lại liếc mắt nhìn Xilin và Jeanne, yên lặng xoay người. Sứ mạng của nàng đã hoàn thành, nhưng nàng thành tâm hy vọng nhiệm vụ của chính mình không hoàn thành, nàng nghĩ: "Nếu đây chỉ là một suy đoán sai lầm của Harry, thì tốt biết bao nhiêu..." Harry đang cùng Hạ Tầm nói chuyện phiếm, sườn phòng bỗng nhiên lóe vào một võ sĩ, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Harry, thì thầm vài câu với hắn, Harry yên lặng lắng nghe, sau đó vẫy tay, gọi hắn lui về một bên, lúc lại nhìn về phía Hạ Tầm, trên mặt đã lộ ra bộ dáng giống như cười mà không phải cười: "Huynh đệ thân ái, ngươi thật sự là cho ta một kinh hỉ lớn lao, ta không nghĩ tới, quân đội hai nước chúng ta còn chưa giao chiến, mà Đại Minh Công tước các hạ, lại có thể đã xuất hiện ở trước mặt ta, chúng ta còn cùng uống rượu, săn bắn..." Lần này, lời hắn nói rất bình tĩnh, Hạ Tầm nghe xong, trong lòng lập tức trầm xuống, hắn đương nhiên nhìn ra được, lần này Harry tuyệt không phải là đang lừa hắn, nhất định là đã nắm giữ chứng cứ xác thực gì đó. Lòng của Hạ Tầm vốn dĩ một mực treo lơ lửng, tinh thần căng cứng, nhưng việc đã đến nước này, trái tim hắn nhắc tới lại đột nhiên buông xuống, toàn bộ người từ ngoài vào trong, triệt để thả lỏng. Người chết chim hướng trời, không chết vạn vạn năm! Việc đã đến nước này, sợ để làm gì? Hạ Tầm cũng cười, phi thường bình tĩnh cười nói: "Harry thân ái, nhân sinh vốn là tràn đầy kinh hỉ, mị lực của nó chính là ở chỗ vị tri và bất trắc. Có lẽ, ta còn sẽ cho ngươi nhiều hơn kinh hỉ!" (Chưa hoàn thành, còn tiếp)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang