Giá Cá Đại Thần Khai Ngoại Quải

Chương 57 : Chương 57: Cô Bé Đến Từ Hỏa Tinh Sao?

Người đăng: Ta chỉ muốn chill

Ngày đăng: 23:26 03-08-2020

.
Chương 57: Cô Bé Đến Từ Hỏa Tinh Sao? Cô bé đó trông khoảng mười hai, mười ba tuổi, đôi tay nhỏ bé bẩn thỉu, khuôn mặt lem luốc, chiếc váy ngủ cũng dơ dáy, tóc tai bù xù, còn dính một chiếc lá cây. Đôi chân trần nhỏ bé, trên váy ngủ thậm chí còn có vài chỗ rách. "Cô làm gì mà trộm đồ của tôi?" "Rộp rộp..." "Dưa chuột không rửa mà ăn, không vệ sinh chút nào đâu." "Rộp rộp..." "Cô tên gì?" "Rộp rộp..." Diệp Tiểu Phi sụp đổ, dù anh ta nói gì đi nữa, cô bé vẫn chỉ rồm rộp nhai dưa chuột. Thôi được rồi, kệ cô bé vậy, về nhà thôi. Nhưng Diệp Tiểu Phi chưa đi được mấy bước, lại cảm thấy phía sau có điều gì đó bất thường. Vẫn là cô bé đó, khom người, đang khoét lỗ trên túi nhựa. Lần này mục tiêu là cà rốt. "Cô định làm gì?" Diệp Tiểu Phi thực sự có chút tức giận. Cô bé không trả lời, từ trong túi nhựa rút ra một củ cà rốt, chùi chùi vào váy ngủ, rồi nhét vào miệng. "Rộp rộp..." "Có nghe tôi nói không?" "Rộp rộp..." "Được rồi, tôi chịu thua cô đấy." "Rộp rộp... Ờ... no rồi." Cô bé ợ một cái, nhìn nửa củ cà rốt còn lại, vẻ mặt thỏa mãn. "Hóa ra cô biết nói chuyện." "Rộp rộp..." Cô bé tiếp tục ôm nửa củ cà rốt còn lại nhai ngấu nghiến. Cô bé này lẽ nào là cư dân bản địa từ Hỏa Tinh xuống? Chút ngôn ngữ Trái Đất cũng không hiểu sao? Diệp Tiểu Phi cũng cạn lời, tiếp tục xách túi về nhà. Thực ra, nhìn vẻ mặt cô bé, anh ta cũng có chút không đành lòng. Anh ta nhớ lại hồi mình mất cả cha lẫn mẹ, mình cũng từng như cô bé này, bẩn thỉu đứng trên đường cái. Diệp Tiểu Phi định gọi điện cho chú cảnh sát 113, dù sao một cô bé mặc như vậy mà đi lang thang ngoài đường, thật sự quá đáng thương. Khi sờ túi, Diệp Tiểu Phi phát hiện mình quên mang điện thoại khi ra ngoài. Tiếp tục vội vã quay về, nhưng Diệp Tiểu Phi thấy cô bé đó đi theo phía sau, đôi mắt cứ dán chặt vào cái túi trong tay Diệp Tiểu Phi. Sợ đến nỗi anh ta không dám xách nữa, vội vàng ôm vào lòng. "Cô tên gì? Nhà cô ở đâu? Bố mẹ cô tên gì?" Cô bé chớp chớp đôi mắt to, vẫn nhìn chằm chằm vào cái túi nhựa trong tay Diệp Tiểu Phi. "Tôi có thể ăn... cái đó... không?" Cô bé cuối cùng cũng nói chuyện, nhưng nói có vẻ rất khó khăn. Cái gì? Cô bé còn muốn ăn nữa sao? Diệp Tiểu Phi bị cô bé này làm cho thần kinh hoảng loạn rồi. "Được rồi, cô nói cho tôi biết cô có người thân nào mà cô quen biết không? Nói cho tôi biết thì tôi sẽ cho cô ăn." Cô bé vẻ mặt suy tư, cuối cùng chu môi. "X... Bác sĩ X... và... Dương..." Toàn nói những gì thế này, mặt Diệp Tiểu Phi đầy vạch đen. "Vậy cô tên gì?" "Tinh... À đúng rồi, bác sĩ đều gọi tôi là Tinh." "Vậy cô họ gì?" "Tôi họ gì?" Cô bé lắc đầu, tỏ ý không biết. Chỉ một chữ, Tinh? Tên lạ quá. Diệp Tiểu Phi từ trong túi nhựa lấy ra một quả cà chua, chùi chùi vào người mình, rồi đưa cho cô bé. "Được rồi, cầm cái này về nhà đi, đừng đi lang thang ngoài đường nữa." Tinh nhận lấy quả cà chua Diệp Tiểu Phi đưa tới, cắn một miếng, lập tức cười tươi, lộ ra hàm răng trắng nhỏ. "Ưm... ngon quá..." Ăn một quả cà chua thôi mà cũng vui vẻ đến vậy, cứ như chưa từng được ăn gì trong đời. Thấy cô bé ôm cà chua ăn ngon lành, Diệp Tiểu Phi tiếp tục về nhà, nhưng cô bé đó lại cứ thế đi theo sau lưng anh ta. Đi thêm vài trăm mét, sắp qua ngã tư rồi, Diệp Tiểu Phi quay người lại, phát hiện cô bé vẫn đi theo mình. Anh ta dang tay, nhảy chân. "Tôi nói này, đừng đi theo tôi nữa được không, làm tôi như một tên buôn người vậy." "Cái đó... rất ngon." Cô bé chỉ vào quả cà chua trong tay Diệp Tiểu Phi nói. Diệp Tiểu Phi cảm thấy trên đầu như có một con quạ bay qua, kêu quàng quạc, cả người không ổn rồi. "Tôi nói cô đã ăn một quả dưa chuột, một củ cà rốt, một quả cà chua rồi, chẳng lẽ không sợ đau bụng sao?" "Cái đó... thật sự rất ngon." "Đồ ngốc!" "Tôi muốn ăn." "Không cho! Mau cút đi, đừng theo tôi nữa!" "Tôi cứ muốn ăn mà." "..." Diệp Tiểu Phi cũng không nói nữa, xách đồ ba chân bốn cẳng chạy. Tuy nhiên cô bé vẫn nhanh chóng đuổi theo, đôi chân trần nhỏ bé chạy nhanh như bay. Chạy rất nhanh trên con đường rợp bóng cây, Diệp Tiểu Phi không kìm được quay đầu nhìn lại, nhưng lại thấy cô bé vẫn đi theo mình, chạy nhanh như gió, không thể nào cắt đuôi được. Diệp Tiểu Phi cảm thấy mình sắp thổ huyết rồi, hận không thể dùng kỹ năng Tiểu Mạc Khoái Bão trên dây chuyền, trước tiên cắt đuôi cái oan gia nhỏ này đã. Đúng lúc này, Diệp Tiểu Phi thấy một chiếc xe tải chở đất đá vút qua bên cạnh, ngay sau đó là những tiếng còi xe chói tai và tiếng phanh ken két. Chỉ thấy cô bé chạy ở giữa đường, mà lúc này chiếc xe tải chở đất đá muốn phanh thì đã không kịp nữa. Nguy hiểm! Diệp Tiểu Phi quay người lại thì chỉ còn lại vẻ bất lực, trơ mắt nhìn chiếc xe tải lớn lao về phía cô bé. Rầm! Ngay khoảnh khắc chiếc xe tải lớn va vào cô bé, Diệp Tiểu Phi dường như thấy một luồng sáng lóe lên, ngay sau đó là một tiếng động lớn. Gió mạnh ập đến, chiếc xe tải lớn đó vậy mà đột ngột phanh đứng lại, thậm chí đuôi xe còn vểnh cao lên. Đất đá rơi vãi đầy đường, bụi bay mù mịt. Diệp Tiểu Phi ném rau củ xuống đất, vội vàng chạy về phía cô bé. Lúc này chiếc xe tải lớn đã dừng lại, đầu xe đang bốc khói xanh. Diệp Tiểu Phi đến gần đầu xe, lập tức mở to mắt, hai con ngươi suýt nữa rơi ra, đập vào mu bàn chân mình. Chỉ thấy đầu xe tải lớn đã bị lõm sâu vào, thùng xe bị xoắn vặn biến dạng, kính chắn gió đã vỡ tan, tài xế xe tải đang nằm gục trên vô lăng không động đậy. Tuy nhiên cô bé vẫn đứng giữa đường, cứ thế lặng lẽ đứng đó, chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vẫn còn hoảng loạn. Thấy Diệp Tiểu Phi đến gần, cô bé nhe miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ. Chết tiệt! Lẽ nào mình hoa mắt rồi? Lẽ nào mình vẫn đang mơ? Diệp Tiểu Phi mạnh bạo nhéo vào đùi mình một cái, rất đau, nước mắt cũng trào ra. Không phải mơ, mọi thứ đều là thật. Vậy cảnh tượng trước mắt giải thích thế nào đây? Diệp Tiểu Phi cũng không biết giải thích ra sao, dù sao từ khi mình đến thế giới này, mọi thứ dường như đều đã thay đổi. Vậy còn cô bé này thì sao? Diệp Tiểu Phi nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc của cô bé, cô bé vẫn đang nhe răng cười ngây ngô với anh ta, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên. Cô bé này tuyệt đối là cư dân bản địa từ Hỏa Tinh xuống, chắc chắn là vậy! Cô bé chắc chắn không phải là người Trái Đất! Ban đầu Diệp Tiểu Phi nghĩ rằng mình có kỹ năng từ dây chuyền đã rất khủng rồi, nhưng khi nhìn thấy cô bé, hoàn toàn đảo lộn nhận thức của anh ta về thế giới này. "Cô... rốt cuộc là ai? Cô sống ở đâu?" Diệp Tiểu Phi cảm thấy giọng nói của mình cũng đang run rẩy. "Vậy tôi là ai đây?" Cô bé cũng tỏ vẻ rất mơ hồ. Diệp Tiểu Phi cảm thấy nếu mình mà có kinh nguyệt thì chắc chắn sẽ băng huyết mất...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang