Giá Cá Đại Thần Khai Ngoại Quải

Chương 20 : Chương 20: Truyền Thuyết Trung Bạo Lực Cầu Đội

Người đăng: Ta chỉ muốn chill

Ngày đăng: 22:51 31-07-2020

.
Chương 20: Truyền Thuyết Trung Bạo Lực Cầu Đội Lớp 11/2 là cầu đội bạo lực trứ danh của Trung học đệ lục Hải Thượng thị. Mỗi đội viên đều cao mã đại, họ tập hợp từ đội bóng rổ, điền kinh đội, cử trọng đội, tán thủ đội. Kỹ thuật đá bóng của họ không ưu việt, mà là vì họ đá bóng như đánh nhau, trận nào cũng phải đá què hoặc làm bị thương vài người mới kết thúc. Hơn nữa, thể dục lão sư kiêm trọng tài lại chính là thúc phụ của đội trưởng cầu đội lớp 11/2. Các tiếng hắc tiêu liên miên, hầu như lớp nào cũng không muốn đối đầu. Trong mắt Diệp Tiểu Phi, Nhị Cẩu Tử hôm nay không phải đau bụng tiêu chảy, mà phần lớn là bị cầu đội lớp 11/2 dọa cho khiếp vía. Chuyện này đã vượt quá khả năng cứu chữa của Tiểu Quỳ Hoa rồi. Thực tình, trận bóng đá chiều nay Diệp Tiểu Phi cũng không muốn dự, chỉ là không có lý do chính đáng, lẽ nào nói "dì cả" của mình đến sao. Đối với bóng đá, Diệp Tiểu Phi thời đại học cũng đã chinh chiến vài năm, từng gia nhập đội trường, kỹ thuật tương đối bất phàm. Nay trọng sinh về năm năm trước, thể lực tuy không bằng khi xưa, nhưng kỹ thuật thì vẫn còn đó. Buổi chiều Diệp Tiểu Phi không học, sớm đã thân mang quần đùi lớn cùng cầu y số 10 đi nhiệt thân. Dù chỉ là hữu nghị tái, nhưng trận đấu vẫn rất chính quy. Trận đấu chưa khai màn, đội cổ vũ lớp 11/2 đã kéo giọng nhỏ nhắn hô vang: "Lớp 11/2, cố lên!" "Lớp 11/2, tất thắng!" "Lớp 11/2, cố lên!" Vận động hài bạch sắc, hắc ti oa, siêu đoản quần, khẩn thân y, tuy bộ ngực có lớn có nhỏ, dung mạo có phần khắc nghiệt, nhưng trên thao trường nhiệt hỏa triêu thiên này vẫn là một phong cảnh lượng lệ. Những nam sinh đứng xem vốn quán chú vào bóng đá, giờ lại trực tiếp chuyển sang những hình cầu khác. Đều là xem cầu, nhưng cảnh giới khác biệt. Ánh mắt nhiều người đờ đẫn, khẩu thủy có thể rơi xuống mu bàn chân. "Ưa gì màu gì?" "Tiểu hùng phấn sắc." "Bên tả đệ nhị có chút tao đó, T-thường đã lộ ra ngoài." Đúng lúc các sắc lang đang luận đàm các tiêu điểm nóng, đội cổ vũ lớp 11/4 đã đến. Dẫn đầu là Hạ Tuyết, theo sau là Văn Tĩnh và Lý Viên Viên, cùng vài muội tử khác trong lớp. Mặc cùng đồng phục cổ vũ, nhưng Hạ Tuyết lại đặc biệt nổi bật. Thân hình cô ấy cao khiêu, cộng thêm khuôn mặt mê tử nhân bất thường mệnh. Hai búi tóc đuôi ngựa tùy phong phiêu dương, phía trên còn có hai chiếc hồng phấn hồ điệp kết, trông vô cùng khả ái động nhân. Thêm hai thải cầu cổ vũ trong tay, trong khoảnh khắc đội cổ vũ lớp 11/4 trở nên ám nhiên thất sắc. Dĩ nhiên, nhan sắc của Văn Tĩnh và Lý Viên Viên cũng rất xuất chúng, thuộc hàng cực phẩm trong lớp 11/4. Rất nhanh sau đó, các đại lão bên ngoài sân vận động đã xao động, ánh mắt xích nhiệt đó dường như có thể phun ra hỏa hoa. "Ngọa tào! Mau nhìn! Là Hạ Tuyết, nữ thần của ta!" "Các ngươi nói Hạ Tuyết mặc gì màu gì?" "Ta đánh cuộc một tệ cô ấy mặc màu phấn." "Năm tệ màu trắng!" Tuy nhiên Hạ Tuyết không hề làm những động tác đá chân lẳng lơ như những nữ sinh khác của lớp 11/4. Chỉ riêng việc vung thải cầu cổ vũ thôi, đã đủ sức diệt sát mọi ánh nhìn rồi. Theo tiếng còi vang, một trung niên hán tử bước ra sân, dáng người không cao, mặt đầy hồ tra tử. Đặc biệt là cái đầu trọc của ông ta, dưới ánh nắng chiếu rọi trông du quang trình lượng, vô cùng thứ nhãn. Ông ta chính là thể dục lão sư Lý Thành, ngoại hiệu "Lý trọc đầu." Hôm nay Lý trọc đầu là chủ trọng tài của trận hữu nghị tái này, người của lớp 11/4 nhìn thấy ông ta là muốn thổ khẩu thủy. Không vì điều gì khác, chủ yếu là Lý trọc đầu là thúc phụ của đội trưởng cầu đội lớp 11/2, Lý Nhị Hắc. Trong các trận đấu bình thường, ông ta không ít lần thổi hắc tiêu. Nhưng các đồng học chỉ có thể nhẫn khí thôn thanh, ai bảo ông ta là thể dục lão sư chứ. Từng có vài đồng học lén lút đả tiểu báo cáo ông ta với hiệu trưởng, kết quả bị ông ta biết được, bị phạt chạy hơn chục vòng trên thao trường, tất cả đều luy than. Trận đấu hôm nay tuyệt đối không dễ đá, Diệp Tiểu Phi trong lòng đã trưởng cá tâm nhãn. Thông qua thôi ngạnh tệ, lớp 11/2 giành quyền tiên phong công kích. Cầu đội lớp 11/4 trong toàn trường thuộc loại đội sổ. Diệp Tiểu Phi nhìn về phía đối diện, chỉ thấy đối phương ai nấy đều nhân cao mã đại, đặc biệt là đội trưởng của họ, Lý Nhị Hắc, thân hình cao đến một mét tám mươi lăm, hơn nữa vô cùng kiện tráng, giống như một con tiểu ngưu độc tử, không làm đội trưởng bóng rổ thì thật là lãng phí cái thân hình này của hắn. Theo tiếng còi vang, trận đấu chính thức bắt đầu, lớp 11/2 khai cầu. Lý Nhị Hắc cậy mình thân cường thể tráng, đái cầu xông lên, những tên của lớp 11/4 lại không ai có thể ngăn hắn lại. Diệp Tiểu Phi vốn là tiền phong, nhanh chóng hồi phòng, một cú thiểm thân đã đoạn cầu thành công từ chân Lý Nhị Hắc, quay người phản công. Nhưng khi anh còn chưa chạy được mấy bước, liền cảm thấy một lực lớn từ phía sau tập lai, có người kéo áo anh, giật mạnh một cái. Diệp Tiểu Phi đả lật nghiệt, suýt chút nữa tài đảo tại địa, vội vàng giơ tay ra hiệu trọng tài đối phương lạp nhân phạm quy. Tuy nhiên, lúc này Lý trọc đầu lại quay người đi, giả vờ như không thấy gì, trận đấu tiếp tục. Diệp Tiểu Phi khí đả bất nhất xứ lai, nhưng lại không có cách nào, dù sao những tiểu xảo này trên cầu trường rất thường gặp. Trận đấu tiếp tục diễn ra, hai bên nhĩ lai ngã vãng. Sau mười phút, bóng đá lại đến chân Diệp Tiểu Phi. Diệp Tiểu Phi phát hiện người của lớp 11/2 dâng lên quá cao, khoảnh khắc chân chạm bóng, anh một tiễn bộ đột nhiên tăng tốc, đái cầu xông về phía trước. Hai giả động tác đã hoàng quá hai cầu thủ phòng ngự đối phương, trực tiếp xông thẳng vào cấm khu đối phương. Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Tiểu Phi, những muội tử ngoài sân đều tiêm khiếu. "Á! Diệp Tiểu Phi hảo bổng!" "Cái tên nam sinh đó là ai? Chân thị thái suất!" "Xạ môn! Xạ môn!" Đúng lúc Diệp Tiểu Phi đột nhập vào cấm khu chuẩn bị xạ môn, đột nhiên từ bên cạnh xông ra hai hậu vệ. Một tên ma tử kiểm trực tiếp sạn cầu, hơn nữa cầu hài nhấc rất cao, trực tiếp đá vào chân Diệp Tiểu Phi. Bát bóng sang một bên, Diệp Tiểu Phi tránh được cú âm hiểm đó. Nhưng tiểu thối trái lại truyền đến từng đợt kịch thống, anh bị một hậu vệ khác đá vào tiểu thối, trực tiếp bị phóng đảo tại địa, bóng đá lăn sang một bên. "Phạm quy!" "Phạm quy!" "Hoàng bài!" Khán giả ngoài sân lập tức truyền lai trận trận hô hảm. Lúc này Lý trọc đầu đến bên cạnh Diệp Tiểu Phi, hỏi: "Em có thể trạm khởi lai không?" Diệp Tiểu Phi xoa xoa tiểu thối, phía trên lại có một mảng ứ thanh lớn. Anh đứng dậy hoạt động vài cái, ra hiệu mình vẫn có thể kiên trì thi đấu. Vừa nãy tên ma tử kiểm và một hậu vệ khác rõ ràng phải nhận hoàng bài, nào ngờ Lý trọc đầu bước tới chỉ cảnh cáo hai câu, ra hiệu trận đấu tiếp tục. "Trọng tài Lý, vừa nãy bọn họ lớp 11/2 một người sạn nhân phạm quy, một người nguy hiểm động tác, chẳng lẽ đều không cấp hoàng bài sao?" Diệp Tiểu Phi khí bất đả nhất xứ lai, tiến tới lý luận. Nào ngờ Lý trọc đầu bĩu miệng, cười lạnh nói: "Nhân vô sự là được rồi, hơn nữa động tác của bọn họ đâu có phạm quy." "Đây rõ ràng là phạm quy!" Diệp Tiểu Phi cư lý lực tranh. "Em là trọng tài, hay tôi là trọng tài? Hay là em không cần đá bóng nữa, trọng tài này để em làm cho rồi." Sắc mặt Lý trọc đầu lập tức trở nên âm trầm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang