But Doctor, I Am Pagliacci (Nhưng bác sĩ, tôi là thằng hề)
Chương 20 : Bước Ngoặt
Người đăng: Người qua đường
Ngày đăng: 17:43 28-01-2025
.
“Đó,” cậu bé tuyên bố, “Thật tuyệt vời.”
Đứa bé đưa ra tuyên bố với một sự nghiêm trang đặc biệt mà chỉ một đứa trẻ tám tuổi thông minh mới có thể sở hũu.
Cậu biết điều đó. Cậu không hoàn toàn hiểu tất cả những khía cạnh của sự trưởng thành, hay ranh giới giữa trẻ em và người lớn thật sự là gì.
Nhưng cậu biết bố mẹ cậu thấy vui khi kết hợp sự nghiêm túc với cái mà họ cho là sự ngây thơ của trẻ con.
Đó là lý do tại sao cậu làm vậy.
Mẹ cậu cười.
Cậu mỉm cười.
Bố cậu cúi xuống, vuốt tóc cậu, làm rối tóc cậu trong quá trình đó.
Cậu co người lại, làm mặt hờn dỗi, nhưng cố gắng không phàn nàn.
"Khá tốt," Bố cậu thừa nhận. "Rất tốt. Tốt hơn bố nghĩ đấy."
"Em nhớ," mẹ cậu khiển trách, "rằng ai đó cần phải thuyết phục mới đi cùng đấy."
Bố cậu cười. "Xin lỗi, em yêu, thật thì. Phiên bản thập niên 40 là một phiển bản kinh điển. Basil Rathbone, Tyrone Power... họ không còn làm những bộ phim như vậy nữa rồi."
"Đúng vậy," cậu bé nói, huých nhẹ vào bố mình. "Bây giờ họ làm phim có màu."
"Con biết ý bố muốn nói gì mà," bố cậu đáp lại. "Những phim cũ có một sự quyến rũ riêng. Ngay cả cái phiên bản cho truyền hình có Ricardo Montalbán, bố cũng không kỳ vọng gì nhiều về một phiên bản làm lại, nhất là khi Michael Keaton lại là nam chính."
"Nhưng bố thích nó," ông nói. Vì một lý do nào đó, ông muốn thừa nhận điều đó.
"Bố thích nó," bố cậu xác nhận. "Không giống phiên bản cũ, nhưng cũng không tệ, không tệ chút nào."
Mẹ cậu dừng lại, điều chỉnh lại túi xách, cất gì đó vào trong.
"Alfred nói sẽ đưa xe đến đâu?" mẹ cậu hỏi.
Bố cậu nhìn xuống con phố. "Xuống phía Phillips. Đậu xe ở Pearl Street khó lắm, chẳng có chỗ nào để đỗ cả."
Mẹ cậu mỉm cười. "Đó là Park Row mà, không có chỗ đậu xe. Thật trớ trêu."
"Con không nghĩ," cậu nói, "những người sáng lập Gotham nghĩ đến mấy chiếc xe này khi họ, ừm, xây dựng thành phố đâu."
"Chắc chắn là không," bố cậu đồng ý, khi bắt đầu bước đi. "Họ chẳng thể nào tưởng tượng nổi mức độ giao thông này đâu. Bố có bao giờ kể cho con nghe về, ông... để xem nào, ông chú cụ tổ của con là một trong những người đầu tiên vạch ra kế hoạch xây dựng thành phố này không?"
"Không," cậu nói, tò mò. "Thật sao?"
Mẹ cậu cười, khi họ đi theo người bố vào con hẻm. "Khi người ta nói gia đình Wayne xây dựng Gotham City, họ nói thật đấy. Từng viên gạch một."
"Đó là nói quá lên," bố cậu nói, mỉm cười. "Bố không gọi nó như vậy đâu."
"Anh thì có thành kiến mà," mẹ cậu đáp lại.
Rồi bà dừng lại.
Bố cậu cũng dừng lại.
Có một người đàn ông đang đứng giữa con hẻm, một nửa bị ánh đèn đường chiếu sáng, nửa còn lại trong bóng tối.
"À," bố cậu nói. "Xin lỗi, ngài..."
Người đàn ông bước lên một bước, rồi thêm một bước nữa. Hắn ta có vẻ trông to lớn hơn, che khuất hết ánh sáng trong con hẻm. Hắn ta trông rách rưới, như thể không được khỏe.
"Tiền," người đàn ông nói với giọng khàn khàn, thô và khô.
Bố cậu giơ tay lên. "Không cần phải... "
Người đàn ông ra một cử động nhanh. Nòng súng của hắn thay đổi hướng. Ngón tay hắn co giật, chạm nhẹ vào cò súng.
"Tiền," người đàn ông nói, giọng đều đều. "Ví. Túi xách. Ngay bây giờ."
Có điều gì đó không đúng với người đàn ông này. Điều đó quá rõ ràng, đến ngay cả cậu cũng nhận ra, và bố mẹ cậu cũng vậy. Cậu nhìn thấy mẹ và bố cậu trao nhau một cái nhìn lo lắng.
"Chậm thôi," bố cậu nói. "Chậm thôi, không cần phải thế."
Từ từ, bố cậu hạ tay xuống, di chuyển từ từ về phía túi của mình.
Rồi có một tiếng nổ. Một âm thanh sắc bén, đột ngột.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cậu không hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra... cho đến khi bố cậu loạng choạng, đôi chân không đứng vững. Bố cậu ngã xuống đất.
Mẹ cậu hét lên.
Tiếng súng lại vang lên. Rồi tiếng thứ ba. Thứ tư.
Cậu không hét lên. Miệng cậu mở ra. Nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Cậu nhìn, với đôi mắt mở to, vào người đàn ông vừa mới giết bố mẹ mình.
Người đàn ông nhìn lại. Với đôi mắt sáng rực, đôi mắt phát sáng trong bóng tối của con hẻm.
Đôi mắt đỏ.
Người đàn ông bước tới. Nòng súng di chuyển, cho đến khi dừng lại ở trán cậu.
Jack nhìn, trong kinh hoàng, khi người đàn ông bóp cò - để lại ba xác chết trong con hẻm.
"Không," anh thì thầm. "Không, không, không."
Tất cả đều sai. Tất cả đều sai. Nó không thể như thế được.
Anh nhìn khi người đàn ông mở tay, để khẩu súng rơi ra khỏi ngón tay hắn.
Rồi người đàn ông cao lớn quay người, động tác của hắn cứng nhắc và không tự nhiên, như một con rối đang bị kéo trên những sợi dây vô hình.
Đôi mắt người đàn ông cháy rực đỏ như than, nhưng đó không phải là chi tiết khiến Jack sợ hãi.
Không. Không phải vậy. Nó là một điều gì đó khác. Một điều gì đó tồi tệ hơn.
Khuôn mặt ấy còn trẻ hơn. Nhưng nó, không thể nhầm được, chính là mặt của anh.
.
Bình luận truyện