Bị Vị Hôn Thê Phản Bội, Nàng Mắt Thấy Ta Vô Địch Sau Nước Mắt Rơi (Bị Vị Hôn Thê Bối Bạn, Tha Mục Đổ Ngã Vô Địch Hậu Lệ Băng)
Chương 3 : Dương Phong tới
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 11:34 01-11-2025
.
Hàn Thiên Nhu lúc này trên mặt không còn vẻ cao lãnh và ngạo mạn như trước, nàng kinh hãi đến run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Tô Thần thấy được nàng bộ dáng này, trên khóe miệng nhếch lên, có một loại khoái cảm báo thù, hắn ném điện thoại tới trên người Hàn Thiên Nhu, đồng thời dùng chuỷ hình nói với nàng: "Nói chuyện với hắn."
Hàn Thiên Nhu không dám không nghe theo, ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại, thanh âm run rẩy: "Alo, Phong, Phong ca."
Dương Phong: "Thiên Nhu, vừa rồi sao muội đột nhiên cúp điện thoại của ta vậy, không có chuyện gì chứ?"
"Vừa rồi điện thoại của ta hết pin rồi, cho nên... á!"
Bàn tay của Tô Thần phảng phất mang điện, khiến Hàn Thiên Nhu toàn thân run rẩy, nhịn không được kêu lên một tiếng, ngay sau đó nàng lập tức che miệng lại, kinh hãi và cầu khẩn nhìn Tô Thần, dùng sức lắc đầu, khẩn cầu Tô Thần buông tha cho nàng.
Thấy được Hàn Thiên Nhu bộ dáng kinh hãi, trong lòng Tô Thần vô cùng thống khoái, một cái tát đập vào người Hàn Thiên Nhu, 'ba' một tiếng, khiến Hàn Thiên Nhu không nhịn được kêu lên.
Dương Phong vội la lên: "Thiên Nhu, ngươi có phải hay không sinh bệnh rồi? Ngươi chờ đó, ta lập tức qua chăm sóc ngươi!"
"Không! Không cần!"
Nghe được lời của Dương Phong, Hàn Thiên Nhu sợ đến mặt trắng bệch, liền vội vàng lắc đầu nói: "Phong ca, ta không sao..."
"Ngươi còn nói không sao, giọng ngươi còn mang theo khóc nức nở rồi kìa!"
Hàn Thiên Nhu đâu dám để Dương Phong qua đây, liền vội vàng giải thích: "Ta vừa rồi không cẩn thận té lộn mèo một cái, có chút đau... Phong ca ta không cùng ngươi nói chuyện nữa, tạm biệt!"
Nói xong câu này, Hàn Thiên Nhu liền không kịp chờ đợi cúp điện thoại, sau đó tắt máy, sợ bị Dương Phong phát hiện điều khác lạ.
Dương Phong người này lòng ham chiếm hữu cực mạnh, nếu quả thật để Dương Phong biết được nàng bị một nam nhân khác chiếm tiện nghi, Dương Phong thật sự sẽ giết nàng. Thậm chí cả Hàn gia, đều sẽ bị liên lụy! Đương nhiên Tô Thần cũng sẽ bị Dương Phong thiên đao vạn quả, nhưng một Tô Thần, nào so ra mà vượt Hàn gia chứ.
"Tô Thần, ngươi tốt nhất thả ta ra, bằng không thì ta sẽ cáo trạng với Dương Phong, hắn sẽ lăng trì ngươi!"
"Tốt, cầu còn không được."
Thấy Tô Thần không những không chịu uy hiếp, ngược lại còn tiếp tục tiến tới, Hàn Thiên Nhu liền vội vàng từ bàn trang điểm quơ lấy một cái kéo, chĩa thẳng vào Tô Thần: "Đừng qua đây, nếu không ta đâm chết ngươi!"
Lời nàng vừa dứt, cái kéo trong tay liền bị Tô Thần một cái tát đánh rớt.
Tô Thần đi đến trước mặt nàng, hung ác nói: "Ta đã nói rồi, ta sẽ hung hăng chà đạp các ngươi, đây là cái giá các ngươi vũ nhục ta!"
Hàn Thiên Nhu kinh khủng vạn trạng, lùi đến góc tường: "Ngươi đừng qua đây, nếu không, nếu không ta sẽ hô cứu mạng!"
Tô Thần nói: "Ngươi cứ kêu đi, đến lúc đó ta sẽ lột sạch ngươi rồi ném ra ngoài, cho ngươi một đêm thành danh."
Hàn Thiên Nhu rùng mình một cái, nàng sợ hãi Tô Thần, bắt đầu khóc tỉ tê: "Tô Thần, ngươi cái tên ác ma này, ngươi phải làm sao mới chịu buông tha ta?"
Tô Thần không cùng nàng nói nhảm, ném điện thoại tới trước mặt nàng: "Lập tức gọi cho Hàn Thiên Tuyết, lừa nàng qua đây. Nhớ kỹ, ngươi tốt nhất đừng có đánh lận con đen với ta, nếu không gọi được Hàn Thiên Tuyết tới, ta sẽ giết chết ngươi!"
Hàn Thiên Nhu hận hận trừng mắt nhìn Tô Thần một cái, mở máy điện thoại, sau đó gọi cho Hàn Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết, ngươi hôm nay ngàn vạn lần đừng về, Tô Thần hắn..."
"Khốn kiếp!"
Tô Thần lập tức nhào tới, chuẩn bị cướp lấy điện thoại, nhưng lại bị Hàn Thiên Nhu dùng sức đập vào tường làm hỏng rồi.
"Ngươi đây là đang tìm cái chết!" Tô Thần bóp lấy cổ của nàng, lạnh lùng quát lên.
Hàn Thiên Nhu một bộ không thèm đếm xỉa đến: "Đến đây, giết ta đi!"
"Ngươi cho rằng ta không dám sao?"
Ánh mắt của Tô Thần trở nên nguy hiểm, hai tay không ngừng dùng sức.
Hàn Thiên Nhu lập tức hô hấp khó khăn, bắt đầu lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nhưng nàng vẫn không cầu xin tha thứ, bảo nàng bán đứng em gái ruột của mình, nàng làm không được. Huống hồ, đến lúc đó bị Dương Phong phát hiện nàng bị Tô Thần ức hiếp qua, cũng phải chết.
Đúng lúc này, từ bên ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm nam nhân: "Thiên Nhu, muội có ở trong phòng không?"
Hàn Thiên Nhu nghe được thanh âm này, lập tức toàn thân run rẩy, mặt đầy kinh hãi, nàng hoảng hốt vội nói: "Mau trốn đi, là Dương Phong!"
Tô Thần sửng sốt một chút, không phải chứ, Dương Phong thật sự giết tới rồi?
Bất quá, Tô Thần lập tức bình tĩnh lại, tự tiếu phi tiếu nói: "Trốn cái gì, ngươi không phải nói muốn hắn báo thù cho ngươi sao, cứ để hắn vào đi."
Hàn Thiên Nhu lập tức cứng đờ, nàng đâu dám nói cho Dương Phong biết chứ, chẳng qua là dọa Tô Thần mà thôi, hiện tại Dương Phong thật sự tới rồi, nàng liền hoảng rồi.
"Tô Thần, cứ coi như ta cầu xin ngươi, mau trốn đi! Để Dương Phong thấy ngươi ở đây, hắn thật sự sẽ giết chúng ta!" Hàn Thiên Nhu cầu khẩn nói.
Dương Phong cũng là cừu nhân của hắn, sớm muộn gì cũng phải tìm Dương Phong báo thù, chỉ là hắn trần truồng, bại lộ trước mặt Dương Phong thì có chút ghê tởm rồi.
"Được, vậy ta sẽ buông tha cho hắn một lần."
Tận mắt nhìn thấy Tô Thần từ bệ cửa sổ nhảy xuống, Hàn Thiên Nhu lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, rồi mở cửa cho Dương Phong.
Dương Phong gặp được Hàn Thiên Nhu, lập tức quan tâm hỏi: "Thiên Nhu, muội không sao chứ?"
Hàn Thiên Nhu thấy được Dương Phong, theo bản năng kinh hoàng: "Ta không sao... Phong ca, sao huynh lại đến đây?"
"Ta đây không phải là quan tâm muội sao, muội không chào hỏi một tiếng liền cúp điện thoại của ta, ta còn tưởng muội xảy ra chuyện gì chứ." Sau một khắc Dương Phong nhìn thấy trên giường lộn xộn, hơn nữa chăn nệm còn có bùn đất rõ ràng, hắn tò mò hỏi: "Trên giường muội sao lại dơ như vậy?"
Hàn Thiên Nhu lập tức kinh hãi: "Cái, cái này là... ta vừa rồi không phải đã nói với huynh là đang chạy bộ sao, không cẩn thận té lộn mèo một cái, trên người dính một chút bùn đất."
Dương Phong đau lòng nói: "Muội ngã ở đâu rồi, ta giúp muội xem một chút."
Hàn Thiên Nhu làm sao dám cho hắn xem chứ, vội vàng tìm một cái cớ, qua loa tắc trách với Dương Phong.
Nàng lùi lại hai bước, dưới thân lập tức truyền đến cảm giác đau đớn, giống như bị xé nứt, nàng đối với Tô Thần càng thêm phẫn hận. Nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài, sợ bị Dương Phong phát hiện điều khác lạ.
Tô Thần cũng không lập tức rời khỏi nơi này, mà là đến một căn phòng khác tắm rửa, rửa đi một thân bùn đất này.
Đứng trước gương, hắn nhìn chính mình khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia, mũi có chút cay xè.
Vết bớt đã bầu bạn với hắn hơn hai mươi năm này, cuối cùng cũng biến mất khỏi mặt hắn, hắn từ một tên xấu xí quái dị trước kia, biến thành một đại soái ca!
Cũng giống như nhân sinh của hắn, nghênh đón sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hắn cũng không quá buồn xuân thương thu, sau khi thay xong quần áo sạch sẽ, liền từ trong phòng đi ra, vừa vặn gặp được Hàn Thiên Nhu và Dương Phong cũng từ trong phòng đi ra.
"Thiên Nhu, thằng cha này là ai, sao lại ở nhà muội?!"
Hàn Thiên Nhu thấy được Tô Thần, người đều ngốc rồi, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Thần thật sự dám xuất hiện trước mặt Dương Phong!
"Hắn, hắn là..."
Tô Thần hào phóng nói: "Ta là Tô Thần."
Dương Phong nhíu mày, hắn tự nhiên là biết Tô Thần, lúc trước hắn sau khi biết Hàn Thiên Tuyết và Tô Thần đính hôn, còn đối với Tô Thần tràn đầy địch ý. Trong mắt hắn, Hàn Thiên Tuyết và Hàn Thiên Nhu cặp hoa tỷ muội này, đáng lẽ đều phải thuộc về hắn mới đúng.
"Tô Thần?" Dương Phong nhìn chằm chằm mặt Tô Thần, Dương Phong nói với Hàn Thiên Nhu: "Thiên Nhu, muội không phải nói trên mặt hắn không phải có một vết bớt, là một tên xấu xí quái dị sao?"
.
Bình luận truyện