Bách Thế Phi Thăng
Chương 47 : Thiên Trụ bảo tàng
Người đăng: hauviet
Ngày đăng: 22:45 13-06-2025
.
Chương 47: Thiên Trụ bảo tàng
Hai canh giờ sau, Triệu Thăng co mình ngồi nghỉ trong một khe đá, thân thể dán sát bên vách núi.
Bước chân lên mảnh “đất nóng” này, hắn phải hết sức cẩn trọng.
Một mặt đề phòng yêu trùng ẩn nấp trong khe đá, cỏ cây bất chợt tập kích.
Mặt khác lại phải lặng lẽ né tránh những dược khách đang lẩn khuất trong tầm mắt.
Nhưng thứ hắn phải cảnh giác nhất lại là…
Vù!
Một vật thể to cỡ mặt bàn lao vút qua trước mắt Triệu Thăng, kèm theo tiếng gió xé rít chói tai, rồi rơi thẳng xuống phía dưới, mấy hơi thở sau đã hóa thành chấm đen, biến mất trong tầng mây sâu thẳm.
Triệu Thăng toát mồ hôi lạnh, may mà đang nấp trong khe đá nghỉ ngơi, bằng không đã bị đập trúng rồi.
Vật rơi từ trên cao!
Đây chính là hung thủ số một giết chết dược khách ở Thiên Trụ Sơn.
Mỗi năm ít nhất một nửa số dược khách bỏ mạng vì bị vật rơi đập trúng, ngã xuống vực sâu, thân tử hồn diệt.
Ngươi thử tưởng tượng, nếu từ độ cao vạn trượng ném một tảng đá xuống, mà nó rơi trúng một người dưới mặt đất... hậu quả sẽ thế nào?
Mà Thiên Trụ Sơn cao không biết bao nhiêu vạn trượng, uy lực của vật rơi còn vượt xa gấp bội.
May thay, trời không tuyệt đường người!
Thiên Trụ Sơn còn có dị tượng gọi là Vân Hải Thiên Cương, có thể ngăn chặn một phần lớn vật rơi từ trên cao xuống.
Nghe đồn, từ tầng mây thứ ba của Vân Hải Thiên Cương trở lên, mỗi tầng đều bị các đại năng thượng cổ bố trí cấm chế lợi hại vô cùng.
Những đại cấm này có thể ngăn cách, phong tỏa, cản trở người không đủ tiêu chuẩn tiến vào tầng cao hơn của Thiên Trụ Sơn.
Việc ngăn vật rơi, chỉ là tác dụng phụ mà thôi.
Nghỉ chừng nửa khắc, Triệu Thăng phục hồi thể lực.
Hắn linh hoạt thoát ra khỏi khe đá, tay bám chân đạp như bích hổ du tường, nhanh chóng “bơi” dọc theo vách đá.
Mười trượng...
Một trăm trượng...
Một ngàn trượng...
Bóng hình hắn dần chìm trong vách núi lởm chởm, không còn thấy đâu.
...
Nửa ngày sau, mây mù dâng lên, gió lạnh căm căm.
Từ phương xa, vầng thái dương như say rượu ngả nghiêng xuống chân trời, nhuộm đỏ biển mây mênh mang thành một màu rượu sẫm.
Trời đã về chiều, Triệu Thăng ngẩng đầu nhìn tầng Vân Hải thứ hai, ước lượng độ cao.
Tính ra, hôm nay hắn đã vô thức leo lên tới mười sáu dặm.
Đoạn đường còn lại, e phải đợi đến mai.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, lập tức phát hiện một chỗ lõm cách đó một dặm có một hang đá cao nửa người.
Nhún chân vài cái, hắn dễ dàng đến nơi.
Hang động không sâu, chỉ hơn một trượng, trên mặt đất đầy đá vụn, vách hang mang dấu tích đục khoét nhân công.
Triệu Thăng liếc mắt đã nhận ra — đây là hang tạm do dược khách khai mở.
Chuyện này hắn đã quá quen.
Trải qua hàng vạn năm khai phá, bề mặt Thiên Trụ Sơn đã đầy rẫy những hang động như vậy.
Thiên Trụ Sơn địa thế linh tú, phong thủy đệ nhất ngũ châu, từ lâu đã trở thành thánh địa tán tu trong tu chân giới.
Suốt hàng vạn năm,
Không biết bao nhiêu tán tu cao nhân đã chọn Thiên Trụ Sơn làm nơi tọa hóa cuối cùng.
Rất nhiều bí cảnh, minh cung, di phủ trong Thiên Trụ Sơn đều do vậy mà hình thành.
Chính vì vậy, mỗi năm nơi này đều có vô số di phủ xuất thế, thu hút hàng vạn tu sĩ tụ tập.
Động Thiên Thành lớn mạnh cũng là nhờ những “bảo tàng” này mà nên.
...
Trời lạnh, mây mù dày đặc.
Triệu Thăng ăn xong lương khô, cẩn thận bịt kín cửa hang rồi nghỉ sớm. Một đêm yên ổn.
Sáng hôm sau, hắn dùng pháp lực ngưng tụ nước sạch rửa mặt, tiếp tục hành trình.
Do yêu thú hung cầm vừa trải qua một đêm săn mồi, nay lại đi ẩn nấp, nên đường đi hôm nay khá suôn sẻ.
Chỉ mất một khắc, Triệu Thăng đã leo lên độ cao mười tám dặm, rồi bắt đầu di chuyển ngang sang phía Đông.
Sau một canh giờ, hắn đã vượt qua hai mươi dặm, đứng trên một khối đá nhô ra chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đột nhiên…
Mũi hắn khẽ động.
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía vách núi phía Đông cách ba mươi trượng.
Chỉ thấy trên vách núi mọc một cây sơn bách nửa tươi nửa khô.
Lúc này, trong hốc cây mục nát ở phần thân cây, mọc ra một cây linh chi xanh biếc, cao một thước, tán rộng cỡ cái mâm.
Dù mọc ở nơi tối, nó vẫn vô cùng nổi bật.
Triệu Thăng nhìn chằm chằm một cái, sau đó vờ như không thấy, thân hình liền bắn vọt đi.
Mười mấy bước tung mình, hắn đã chạy xa mấy chục trượng.
Ngay khoảnh khắc đó — bên vách đá cạnh cây sơn bách đột nhiên lấp loáng như nước gợn.
Ánh sáng lóe lên vài lần, bức tường đá mở ra, hai cái đầu vàng trắng thò ra nhìn theo bóng Triệu Thăng rời đi, mặt đầy tiếc nuối.
“Đại ca, thằng nhãi kia có phát hiện ra chúng ta không?”
“Không thể! Ảo trận ta bày thiên y vô phùng, thằng nhãi kia mới là tân thủ, không thể nào nhận ra.”
“Nhưng mà đại ca, chúng ta đã phục ở đây bảy tám ngày rồi, chỗ này vắng như chùa bà Đanh! Hay đổi chỗ khác đi?”
“Ừm, ngươi nói có lý. Rút thôi!”
...
Cùng lúc đó, bên kia vách đá, Triệu Thăng nắm một sợi lão đằng sơn đu mình lướt đi.
Trong lòng không khỏi lắc đầu, thầm cười lạnh:
“Lũ ngu nào đây? Không học cái hay, lại học mấy trò bẩn ‘câu mồi’. Câu còn không biết khử mùi, ai mà không phát hiện?”
Ha ha!
Thân thể thối rữa như vậy, mùi tanh xộc thẳng ra ba mươi trượng, ngươi nghĩ tu sĩ nào lại không ngửi được?
Hai ngày sau, Triệu Thăng vượt qua gần ngàn dặm đường, cuối cùng cũng tới được nơi giao nhau giữa âm và dương của Thiên Trụ Sơn.
Lại mất thêm một canh giờ nữa, hắn tìm được vật đánh dấu lối vào ở kiếp trước — một tảng đá xanh cao ba trượng.
Đứng trên tảng đá xanh, Triệu Thăng nhìn về phía trước cách đó ba bốn trượng.
Chỉ thấy nơi đó sương mù dày đặc, mênh mông vô tận, phía trên thông với tầng trời xanh thẳm, phía dưới nối liền vực sâu không đáy.
Trong tầm mắt hắn, ngoại trừ sương mù thì chẳng còn thứ gì khác.
Tựa như từ thuở hồng hoang, có một thanh thần binh vô hình nào đó đã chém đôi Thiên Trụ Sơn, phân chia nơi này thành hai thế giới rõ rệt — một bên trời quang mây tạnh, một bên sương giăng mịt mù.
Một lúc sau, Triệu Thăng chậm rãi thở ra một hơi, lấy từ túi trữ vật ra một tấm ẩn thân phù, thuận tay rót linh lực vào đó.
Theo sau là một đợt chấn động vô hình lướt qua, ánh nước lóe lên quanh người Triệu Thăng rồi nhanh chóng biến mất, ánh sáng xung quanh khẽ dao động, thân ảnh hắn dần nhạt đi rồi hoàn toàn “biến mất”.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra chỗ Triệu Thăng vừa đứng, ánh sáng có chút biến dạng nhẹ.
Chỉ hai nhịp thở sau, trong tầng sương mù bỗng nhiên hé ra một khe hở hình người, nhưng ngay lập tức sương mù xung quanh ùa tới lấp lại, nhanh chóng phủ kín khe hở đó.
Bước vào vùng đất tử vong, thần hồn Triệu Thăng lập tức căng như dây đàn, đề cao cảnh giác đến cực hạn, hành động cực kỳ chậm chạp, hễ có bất kỳ động tĩnh nào là hắn lập tức ẩn thân không nhúc nhích.
Lấy cẩn trọng làm đầu.
Triệu Thăng không muốn cực khổ lắm mới vào được nơi này mà còn chưa đạt được mục đích đã phải bỏ mạng trở ra.
Ba trăm năm trôi qua, nơi đây đã thay đổi rất nhiều.
Những điểm “nguy hiểm” được ghi nhớ từ kiếp trước hoàn toàn vô dụng.
Triệu Thăng chỉ có thể vừa tìm kiếm dấu hiệu đánh dấu, vừa rón rén thăm dò tiến về phía trước.
May mà suốt ba trăm năm, địa hình dọc đường không thay đổi quá nhiều,
Chỉ cần tránh né lũ yêu thú hung dữ là hắn có thể tiếp tục hành trình.
Không rõ đã qua bao lâu, “đêm tối” tại vùng đất tử vong buông xuống.
Đối mặt với khung cảnh gần như tối đen tuyệt đối, Triệu Thăng rất sáng suốt, hắn đục khoét vách núi, đào ra một cái hố sâu, rồi tự chôn mình vào trong đó.
Chẳng bao lâu sau, lớp sương giá đông kết liền phủ lấy tầng đất ngoài hố, khiến cả nơi đó cứng như thép lạnh.
.
Bình luận truyện