Ngã Tại Quỷ Dị Đô Thị Đương Kiếm Hào
Chương 69 : Trở về
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 21:22 02-06-2025
.
Sân tập luyện rất lớn, hơn ba mươi người ngồi vây quanh hai bên, lão sư ngồi ở chính giữa phía trên.
Bạch Thiếu Dương ở giữa nhìn bảng điểm trong tay, giơ tay cầm tờ giấy lên, nói: "Lão sư, ta có lời muốn nói."
"A, muốn nói gì?" Giáo viên chủ nhiệm Trác Đỉnh Phong phảng phất mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay.
"Ta muốn hỏi hỏi đồng học Dạ U Nhược, dựa vào đâu chỉ chấm cho ta bảy mươi điểm, trước kia nàng luôn chấm điểm thấp hơn người khác, ta hoài nghi nàng có kỳ thị với chức nghiệp kiếm sĩ."
"Nha." Giáo viên chủ nhiệm Trác Đỉnh Phong uống một ngụm nước từ cốc giữ nhiệt, hướng Dạ U Nhược nói: "Dạ U Nhược, hắn nói ngươi kỳ thị kiếm sĩ, ngươi nghĩ sao?"
Dạ U Nhược ngồi xếp bằng trên đệm, cũng không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu đáp: "Lão sư, ta không kỳ thị kiếm sĩ, chẳng qua là cảm thấy kiếm pháp của hắn thực sự chưa đạt đến mức điểm cao như vậy."
Trác Đỉnh Phong trầm ngâm một chút, nói: "Những năm gần đây, kiếm sĩ không dễ, truyền thừa gian nan, nhìn như số lượng đông đảo, lại chỉ lẫn lộn trong một số cuộc thi, đây là chuyện rõ như ban ngày, bất quá mọi người cũng đều biết, nếu có người kiếm tâm tự nhiên, nhập chức nghiệp kiếm sĩ, cũng có thể toả hào quang rực rỡ, Bạch Thiếu Dương là có thiên phú này, điểm của Dạ U Nhược xác thực thấp."
Ánh mắt Dạ U Nhược ánh mắt rơi vào kiếm trên người Bạch Thiếu Dương, không lên tiếng.
Bạch Thiếu Dương thấy vậy liền nói: "Ta nghe nói, đồng học Dạ U Nhược thực ra cũng biết kiếm pháp."
Những bạn học khác đều kinh ngạc nhìn Dạ U Nhược, Dạ U Nhược thế mà cũng biết kiếm pháp, bọn họ là thật không ngờ, chỉ biết nàng mỗi một lần nàng chấm điểm cho kiếm thuật của Bạch Thiếu Dương đều thấp nhất trong lớp, vậy mà lúc này lại nghe nói nàng cũng biết kiếm pháp.
"Đúng, ta từng học một chút từ một người bạn." Dạ U Nhược giọng điệu bình tĩnh, nhưng mọi người ở đây đều là người linh giác nhạy cảm, có thể cảm giác được cảm xúc của nàng chập trùng, giống như đang hoài niệm, lại giống như đang nhớ lại.
"Đã ngươi từng học, cũng từng thấy kiếm pháp của người khác, vậy khi thấy kiếm pháp của ta, tại sao nhiều lần chấm điểm thấp, có lẽ người kia nhất định hơn xa ta? Chỉ là không biết vị dạy ngươi kiếm pháp kia là vị cao nhân kiếm đạo nào, sao không nói ra để chúng ta nghe một chút."
Hắn muốn biết, có phải là có cao nhân kiếm đạo nào từng bình luận kiếm pháp của hắn, hoặc là Dạ U Nhược từng thấy kiếm pháp cao minh hơn, cho nên không xem trọng kiếm pháp của hắn.
"Không phải, người dạy ta kiếm pháp lúc ấy bằng tuổi ta, mới mười lăm tuổi mà thôi." Dạ U Nhược trầm ngâm một chút, nàng biết mình nói như vậy, nhất định sẽ làm cho Bạch Thiếu Dương tức giận, mà Bạch Thiếu Dương không phải một người tính tình ôn hoà, giống như kiếm pháp của hắn, hắn là một người cương ngạnh sắc bén, không cho phép người khác vũ nhục.
Nhưng nàng vẫn nói như vậy.
"Ngươi sau khi thấy kiếm pháp của một người mười lăm tuổi, liền chấm điểm thấp cho kiếm pháp của ta?" Bạch Thiếu Dương lạnh lùng hỏi.
Dạ U Nhược không đáp.
Bạch Thiếu Dương lồng ngực phập phồng, hướng lão sư nói: "Lão sư, ta muốn thách đấu Dạ U Nhược."
Lời nói của hắn cũng không khiến mọi người bất ngờ, nhưng vẫn gây nên một chút xôn xao.
Dạ U Nhược ở trong lớp 【 Linh Vận Thiên Thành ], chính là người luôn nằm trong ba vị trí đầu, người dám thách đấu nàng lúc đầu cũng có, nhưng đều thua, cho nên sau này rất ít người dám thách đấu nàng.
Trong mắt mọi người, vô luận kiếm pháp của Bạch Thiếu Dương luyện tốt bao nhiêu, khi đối mặt với Dạ U Nhược, gần như không có phần thắng.
Dạ U Nhược năng lực cường đại, thiên phú lại tốt, phối hợp mấy loại năng lực, khiến nàng không sợ bị áp sát, năng lực thoát chiến cực mạnh, đồng thời năng lực công kích cũng mạnh.
Lão sư cũng không c ngăn cản.
Lớp 【 Linh Vận Thiên Thành ], cũng không phải bồi dưỡng đóa hoa trong nhà ấm.
Dạ U Nhược đứng lên, dưới sự chủ trì của một vị lão sư, hai người gần như đồng thời động.
Bạch Thiếu Dương rút kiếm, thi triển Chiết Long Bộ, trong khoảnh khắc rút kiếm, cả người giống như du long phiêu hốt tiến lên, có bộ pháp này, rất nhiều pháp thuật cần chuẩn bị căn bản không thể chạm vào hắn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn luôn giữ được vị trí trung bình trong lớp, hơn nữa có chút pháp thuật, còn có thể bị kiếm của hắn chém phá.
Chỉ là thân hình của hắn mới khúc chiết phiêu hốt, liền nghe được một tiếng rít sắc nhọn vang lên xuyên thẳng vào trong đầu.
Bộ pháp phiêu hốt của hắn lập tức trì trệ.
Trong đầu đau nhức, sau đó hắn nhìn thấy Dạ U Nhược vung tay về phía hư không.
Một đạo bạch quang bay ra cực nhanh từ lòng bàn tay nàng.
Hắn lập tức vung kiếm chém, nhưng hắn lại cảm nhận được một lực lượng khổng lồ đụng đến, giống như bị sóng lớn xung kích, khiến cả người bị hất văng lên.
Trác Đỉnh Phong thấy cảnh này, cũng không bất ngờ, bởi vì đây chính là chênh lệch giữa ba vị trí đầu cùng trung bình trong lớp.
Đạo bạch quang kia của nàng thuộc về Nguyệt Quang Trảm Kích, có mấy tầng huyền diệu, lúc này khi đối đầu với Bạch Thiếu Dương, vẫn còn nương tay, bằng không hắn không phải bị hất văng, mà là bị trảm diệt ý thức.
Trong lòng Trác Đỉnh Phong không khỏi nghĩ: "Chức nghiệp kiếm sĩ này xác thực khó, cho dù là người có thiên phú như Bạch Thiếu Dương, yêu kiếm như vậy, khi đối mặt với người cũng có thiên phú tốt, vẫn rất khó có phần thắng, chức nghiệp kiếm sĩ này, trưởng thành, đúng là làm nhiều công ít."
Sau buổi học chiều, có một nữ đồng học hiếu kì đến bên canhj Dạ U Nhược, hỏi: "U Nhược, người mười lăm tuổi dạy ngươi kiếm pháp kia, kiếm pháp của hắn thế nào?"
Dạ U Nhược trầm ngâm một lucs, tựa hồ đang nhớ lại, một lát sau nói: "Kiếm pháp của hắn ta không biết diễn tả thế nào, từ độ thuần thục kỹ thuật đến nói, giống như Bạch Thiếu Dương đều rất nhuần nhuyễn, kiếm thức hạ bút thành văn, nhưng bên trong nhưng lại khác biệt."
"Ngươi nói là tinh thần khác biệt." Nữ đồng học hỏi.
"Có thể là do trải nghiệm trưởng thành khác biệt đi." Dạ U Nhược chậm rãi nói, nàng nghĩ đến những gì người hàng xóm kia trải qua từ nhỏ, đúng là sinh ra một tia đồng tình cùng thương cảm.
. . .
Ban đêm.
Không trăng, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt trên trên trời.
Từng trận gió đêm thổi đến.
Trên khoảng đất trống này, tràn đầy bê tông cốt thép chồng lên nhau.
Trên công trường có một ngọn đèn trắng treo cao, giống như một mặt trời nhỏ chiếu xuống.
Trên công trường yên tĩnh im ắng, không nhìn thấy ai tuần tra, chỉ có một người ngủ say trong lều.
. . .
Một bà lão lưng còng đi ra từ trong bóng tối nơi xa, nàng giống như nguồn sáng duy nhất của thế gian này, thế nhưng trên người nàng lại hoàn toàn không có ánh sáng, nhưng nếu có ai nhìn thấy nàng, ánh mắt cùng toàn bộ ý thức đều sẽ tập trung đến trên người nàng.
Người nhìn sẽ tâm sinh sợ hãi, giống như nhìn thấy thiên địch, toàn thân phát run, không thể phản kháng.
Trên tay nàng cầm một sợi dây thừng, dây thừng kéo lê trên mặt đất.
"Bảo bối, đừng sợ, treo lên liền sẽ không sợ nữa. . ."
Giọng nói của một bà lão vang lên, đi đến gần, gương mặt nàng hiển lộ ra, đó là một khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt lại hiện ra ánh sáng yếu ớt.
Nàng nhìn người trên giường, khóe miệng chảy ra chất lỏng như nước bọt.
Ngay khi nàng bước tới, định tròng dây thừng trong tay vào đầu người trên giường, người trên giường kia thế mà xoay người một cái, vươn ra hai ngón tay, kẹp lấy sợi dây thừng kia.
Nàng kéo mạnh về phía sau, thế mà căn bản không kéo được.
Bà lão kinh hãi, nàng chưa từng gặp loại tình huống này, đang định dùng tiếng thét để phá vỡ mộng cảnh ý thức của đối phương, người trên giường lại chỉ một cái, nàng nhìn thấy trên kiếm chỉ của đối phương có quang mang sắc bén xẹt qua, rõ ràng không chạm đến người, trên người nàng lại đau nhức kịch liệt, thế giới sụp đổ.
. . .
Bùi Củ lật cả người ngồi dậy.
Trên ngón tay, có một vệt đen quấn quanh, chỉ thấy hắn lắc lắc tay, vệt đen kia liền bị hất ra tan biến như mây khói.
Hắn nhìn ánh trăng bên ngoài, nghĩ đến bây giờ đi về cũng là phiền phức, thế là lại nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Sắc trời rất nhanh liền sáng.
Trên công trường có người đến.
Có người thò đầu vào trong lều, nhìn người nằm trên giường trong lòng thở phào.
Phải biết, trên công trường đã chết mấy người, đều bị treo cổ, sau đó quản lý nghe nói trong đạo quán trên núi phụ cận có người tài giỏi,nên nhờ quan hệ mời xuống, xem ra quả nhiên là có bản lĩnh, chí ít người từ trên núi xuống ngủ qua một đêm mà không có chuyện gì.
"Bùi tiên sinh, Bùi tiên sinh."
Bùi Củ ngồi dậy, vươn người một cái, nói: "Trời sáng a."
"Đúng vậy, Bùi tiên sinh, không sao chứ."
"Không sao, nói cho quản lý của các ngươi biết, quỷ treo cổ kia đã trừ bỏ, ta về đây."
Bùi Củ trở về núi, chính là giữa buổi sáng.
Vũ sư tỷ vẫn như vài năm trước, dung nhan không thay đổi, mà Bùi Củ thì trông cả người cao hơn một chút, so với trước kia, trầm tĩnh hơn, thậm chí có chút lạnh lùng, cũng không biết là do gió trên núi thổi lâu, hay ánh sao trời chiếu nhiều.
Khiến hắn nhiều hơn mấy phần khí chất xuất trần.
Nhưng cuộc sống trên núi luôn bình lặng, nhàm chán, trừ phi có thế giới nội tâm cường đại, tâm linh tĩnh lặng, bằng không căn bản sống không được.
Nhìn núi sẽ chán, nhìn ngôi sao sẽ chán, nhìn hoa xuân tàn lụi, nhìn lá thu biến đỏ, nhìn sương tuyết ngưng kết, tất cả đều sẽ chán.
Nhưng Bùi Củ chưa từng nói muốn rời đi, bởi vì hắn cảm thấy nếu như mình rời đi, một mình sư tỷ ở đây cũng quá cô đơn.
Mỗi lần nhìn thấy sư tỷ đứng bên vách núi, ngắm nhìn quần sơn phía xa, đều cảm thấy nàng rất cô độc.
Hai người ăn cơm trưa, Vũ sư tỷ ăn rất ít, rất nhanh liền ăn xong, uống trà, nàng ngắm Bùi Củ, đột nhiên nói: "Ngươi nên đi."
Bùi Củ ngừng một chút, nói: "Đi đâu?"
"Ngươi là người thừa kế duy nhất của kiếm đường Bùi thị, đương nhiên là trở về nơi ngươi đã rời đi." Vũ sư tỷ bình tĩnh nói.
Tâm Bùi Củ bị câu nói này xúc động, nhiệt huyết đã lâu kia hơi nhúc nhích một chút, hắn nuốt xuống cơm trong miệng, nói: "Được."
. . .
Thế giới trên núi như không thay đổi, mà thế giới dưới núi phát triển rất nhanh.
Khi Bùi Củ trên đường trở lại Hải Thị, cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn có một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ so với ký ức về nơi này.
Người ở nhà ga càng nhiều, nhà ga cũng càng thêm to lớn.
Rất nhiều thứ với hắn mà nói đều là tương đối mới mẻ.
Hắn không đến kiếm đường Bùi thị đã bị niêm phong, mà đi đến phòng ở phân cho mình.
Chỉ là khi hắn muốn đi vào, bị bảo an ngăn lại.
Tiểu khu này là một tiểu khu cấp cao, mà bảo an chưa từng gặp hắn, nên không cho hắn đi vào.
Cũng may hắn vẫn nhớ địa chỉ phòng mình, báo số phòng, bảo an thông báo cho nhân viên quản lý, nhân viên biết phòng kia rất lâu không có người ở, rất nhiều năm chưa giao phí quản lý.
Sau khi đánh giá Bùi Củ, bán tín bán nghi mang Bùi Củ đi, sau đó nhìn Bùi Củ dùng chìa khoá mở cửa, lúc này mới yên tâm, cũng nói: "Chàng trai, ngươi đi đâu thế, ra nước ngoài à?"
"Mấy năm rồi không về a."
"Điện nước phòng ngươi đã bị cắt rồi, phải mở lại."
"Còn có, phí quản lý phải nộp bù."
. . .
Giày vò một ngày, sau khi xử lý xong mọi việc, nằm nằm trong căn phòng vừa dọn dẹp, ngửi mùi chăn mới, hắn nhìn trần nhà màu trắng, ánh đèn sáng tỏ kia.
Trong lòng có một loại cảm giác không chân thật.
Loại cảm giác không chân thật này rất huyền diệu, đột nhiên gia đình xảy ra biến cố, cuối cùng rời đi Hải Thị, ở lại trên núi năm năm, mỗi ngày làm bạn với gió núi cùng sao trời, ở chung với sư tỷ, có đôi khi cả ngày không nói được vài câu.
Thế nhưng lại ở suốt năm năm, mà bây giờ chỉ trong một ngày, liền từ ngọn núi kia quay lại thành phố rộng lớn này.
Gặp gỡ cùng biến cố trong đời, luôn đến một cách bất ngờ như vậy, chẳng bao giờ báo trước, càng không có buổi diễn tập nào.
Ngày hôm sau, hắn đi mua một chiếc điện thoại di động.
Trên điện thoại có rất nhiều ứng dụng, hắn rất nhanh học được cách dùng.
Lại nằm trong nhà thêm hai ngày, lúc này hắn mới dần lấy lại tinh thần.
Việc đầu tiên hắn muốn làm chính là lấy lại kiếm đường Bùi thị nhà mình.
Thế là tìm đến bộ môn tương quan, nhưng người ở bên trong lúc đầu không để tâm, sau khi biết ý đồ đến của hắn, liền nói không có tiền lệ này, lại có người nói không có khả năng, đồng thời nói kiếm đường kia đã thu hồi làm tài sản quốc gia, không ai được động vào, nếu không chính là thất thoát tài sản quốc gia.
Thế là, hắn tìm đến Kim Phong Nguyệt của Trinh Dị Khoa Kim Phong Nguyệt, vị kia đã từng tới kiếm đường nhà mình vài lần, cũng may hắn còn ở đây, sau khi Bùi Củ nói rõ ý đồ đến, hắn hút thuốc, suy tư nói: "Chuyện này không dễ, nhưng cũng dễ, rất nhiều chuyện không dễ, đều là bởi vì vấn đề thân phận, có những việc có thể xử lý theo cách đặc biệt."
Bùi Củ nghe vậy lập tức hiểu ý của hắn, đơn giản là thân phận của mình không đủ, thân phận đủ mà nói liền có thể lấy lại được.
Nói đến phần sau, Kim Phong Nguyệt hỏi: "Tứ Gia thế nào rồi?"
"Gia gia đã qua đời bốn năm trước." Bùi Củ nói, khi hắn nói lời này, đã không còn nhiều nỗi buồn.
Kim Phong Nguyệt lại có chút thở dài, nói: "Tứ Gia là người rất tốt, cha ngươi cũng thế, nếu như ngươi muốn lấy lại kiếm đường, năng lực của ngươi cần được công nhận, quan trọng nhất là lập công cho quốc gia."
"A đúng, ngươi đã có chứng nhận chức nghiệp chưa?" Kim Phong Nguyệt hỏi.
"Chưa." Bùi Củ nhớ lại năm đó, mình định thi giấy chứng nhận kiếm sĩ cùng giấy chứng nhận bí cấm học, nhưng nhưng chưa kịp, đã rời đi Hải Thị.
"Nếu có thể, liền đi thi chứng nhận, có quốc gia trợ cấp, đồng thời có chứng nhận kia, có thể trở thành tuần bổ, trinh dị, nhân viên vòng ngoài của Tuần Bộ Cục, sau khi tham gia xử lý một số sự kiện, có thể thu hoạch được công lao, công lao này có thể đổi rất nhiều thứ ở đơn vị chính phủ."
"Tỉ như, có thể thu hoạch được một số nghi thức của năng lực, tỉ như có thể thu hoạch được ban thưởng huân chương, có thể sử dụng một số đặc quyền, mà ngươi muốn lấy lại kiếm đường, chỉ cần thân phận đầy đủ cao, nên không thành vấn đề."
Bùi Củ nghe xong, nhẹ gật đầu.
Vốn dĩ trước đây không có những thứ này, nhưng qua mấy năm phát triển không chỉ kinh tế thay đổi, nhiều thứ khác cũng đang thay đổi.
.
Bình luận truyện