[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài
Chương 29 : Nhân quả gây thị phi
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 23:26 07-09-2025
.
Lời của Triệu Húc Hà khiến Lữ Dương trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.
Phải biết rằng, kiếp này hắn thậm chí còn chưa từng đến Bàn Long Đảo, công pháp cũng là học thuộc từ hai kiếp trước, vậy mà Bàn Long Đảo lại tự mình biến mất?
Là do cái gọi là Nhân Quả?
Bởi vì mình đã tu luyện Cửu Biến Hóa Long Quyết trước, chặn mất nhân quả giữa nó và Triệu Húc Hà, cho nên Bàn Long Đảo cũng theo đó mà biến mất?
Nhân quả của công pháp, cơ duyên đã sớm được định sẵn.
Hóa ra đây là cơ duyên định mệnh của Triệu Húc Hà, mình không được cướp cũng không được luyện, nếu không sẽ lập tức bị người ta suy diễn nhân quả, lần theo dấu vết tìm đến tận cửa?
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Lữ Dương tức quá hóa cười.
Cái thế đạo này thật đúng là kinh tởm!
Bậc Chân Nhân đại năng tính toán trước cơ duyên, mưu lợi cho đệ tử nhà mình, lỡ có sự cố xảy ra còn có thể tính ra được là do ai, rồi bẻ lại nhân quả đã đi chệch hướng về đúng quỹ đạo.
Trong tình huống này, làm sao có ngày cho kẻ bình thường ngóc đầu lên được?
Chỉ có thể cúi đầu làm trâu làm ngựa mà thôi!
Ví như bây giờ, bề ngoài trông chỉ có một mình Triệu Húc Hà xuất hiện, nhưng trên thực tế, người thật sự ra tay e rằng chính là vị “sư tôn” đứng sau lưng hắn!
Lữ Dương chắc chắn một trăm phần trăm, đó nhất định là một vị Trúc Cơ Chân Nhân!
Ngẩng đầu lên, Lữ Dương lại nhớ đến Hồng Vận đạo nhân của kiếp trước, phảng phất như nhìn thấy một đôi mắt đang cúi xuống quan sát từ trên vòm trời vạn trượng kia.
“Tại sao lại phải ép ta?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Lữ Dương dâng lên lửa giận, ác ý sinh ra từ trong gan. Hắn nhìn về phía Triệu Húc Hà, khóe môi nhếch lên một đường cong chế giễu.
Gần như cùng lúc đó, một người bên cạnh Triệu Húc Hà đột nhiên bước ra.
“Sư đệ cẩn thận!”
Vút!
Kiếm quang lóe lên, Triệu Húc Hà chỉ cảm thấy hoa mắt, đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, ngọn lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng lập tức bị một luồng khí lạnh dập tắt.
Người vừa bước ra là đệ tử cùng bái nhập dưới trướng “sư tôn” với hắn, nhập môn sớm hơn hắn ba năm, tu luyện Long Hổ Giao Cấu Âm Dương Đại Lạc Phú đến Luyện Khí tầng sáu, đỉnh cao trung kỳ, một thân ngũ phẩm chân khí được mài giũa đến cực hạn, luận về thực lực còn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Vậy mà bây giờ, vị sư huynh đó đã biến mất.
Da thịt xương máu đều bị một luồng thần quang màu đỏ tươi ăn sạch sành sanh. Triệu Húc Hà chỉ mới chớp mắt một cái, tại chỗ chỉ còn lại một tấm da người trống rỗng đang từ từ rơi xuống.
Giây tiếp theo, một luồng linh quang từ trong tấm da người bay ra.
“Đa tạ đạo hữu đã giúp ta giải thoát.”
Bên trong linh quang, một hư ảnh hiện ra, vậy mà không hề có chút phẫn nộ nào vì bị Lữ Dương một kiếm chém gϊếŧ, thậm chí còn mang theo vài phần khoái ý vì được giải thoát.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn về phía Triệu Húc Hà.
“Sư đệ, trước khi đến đây, sư tôn từng nhận xét ta nội tình không sâu, công đức còn cạn, cả đời khó cầu Luyện Khí viên mãn, Trúc Cơ lại càng vô vọng.”
“Ta cầu xin sư tôn chỉ điểm, sư tôn mới lệnh cho ta cùng ngươi đến đây, vào thời khắc mấu chốt cứu ngươi một mạng. Ngươi tích lũy công đức ba kiếp, tương lai có ba thành hy vọng thành tựu Trúc Cơ. Nay ta cứu ngươi một mạng, nhân quả đã định. Sau này nếu ngươi thành tựu Trúc Cơ, phải giúp chuyển thế chi thân của ta tu hành đắc đạo.”
Dứt lời, linh quang liền bay vυ"t lên trời cao.
Bên dưới, Lữ Dương thấy vậy ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Mượn tay ta để định nhân quả cho đệ tử của mình, chuyển thế bắt đầu lại từ đầu? Đây là chắc mẩm ta không gây nên sóng gió gì, muốn vắt cạn giá trị cuối cùng của ta sao?”
Lữ Dương đảo mắt nhìn, lại thấy bên cạnh Triệu Húc Hà, từng tên đệ tử Thánh Tông bước ra, tất cả đều là tu vi Luyện Khí tầng sáu, trung kỳ đỉnh phong.
Cùng lúc đó, Triệu Húc Hà cuối cùng cũng phản ứng lại, mặt lộ vẻ phấn khích, cao giọng nói: “Chư vị sư huynh, chỉ cần hôm nay giúp ta bắt được tên giặc này, đoạt lại cơ duyên, ngày sau nếu ta thành tựu Trúc Cơ, tất sẽ dốc sức báo đáp, giúp các sư huynh chuyển thế trở về, đạt được công quả Luyện Khí viên mãn!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người mới lần lượt gật đầu.
“Sư đệ cứ yên tâm.”
“Cơ duyên là của người có duyên, tên giặc này vô cớ cướp cơ duyên của ngươi, tội không thể tha. Có sư tôn ở trên, lần này bọn ta nhất định sẽ giúp ngươi bắt sống tên giặc này!”
Lữ Dương nghe vậy liền cười lớn: “Nói một ngàn câu một vạn lời, chẳng phải cũng là muốn cướp trắng trợn sao?”
“Ngu muội không thể giáo hóa.”
Tên đệ tử Thánh Tông dẫn đầu lắc đầu, cười lạnh một tiếng: “Ta tên Lục Nguyên Thuần, nếu ngươi đã không muốn bó tay chịu trói, vậy thì đừng trách ta vô tình.”
Dứt lời, gã nam tử tên Lục Nguyên Thuần liền bấm pháp quyết, khí tức trên người đột nhiên bùng nổ ở Luyện Khí tầng bảy, tu vi hậu kỳ. Sau đó, hắn tế lên một tấm kim quang bảo kính treo lơ lửng giữa không trung, thay thế cả mặt trời, trong chốc lát rủ xuống vạn đạo kim hà, còn sắc bén hơn cả đao binh, như một trận mưa rào trút xuống nhấn chìm Lữ Dương.
Lữ Dương thấy vậy liền nhíu mày, thân ảnh lập tức biến mất.
Ngay sau đó, chỉ thấy một luồng kiếm quang bay vυ"t lên trời, phân hóa thành vạn đạo, tả xung hữu đột nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi vùng bao phủ của kim hà, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
“Sư tôn đã sớm tính ra tên giặc này tinh thông kiếm thuật, há nào không ban cho cách phá giải.”
Lục Nguyên Thuần thấy vậy đắc ý cười, rồi nhìn sang Triệu Húc Hà: “Triệu sư đệ, ta đã vây khốn tên giặc này, khiến hắn khó mà thi triển được sự ảo diệu của kiếm thuật độn không.”
“Mời sư đệ thúc giục bảo ấn, đoạt lấy phi kiếm của tên giặc này, thì đại sự đã định!”
“Đa tạ sư huynh!”
Triệu Húc Hà chắp tay, sau đó không dám chậm trễ, lập tức lấy ra một chiếc bảo ấn lấp lánh kim quang tế lên không trung, lao thẳng xuống kiếm quang của Lữ Dương.
“Lại là thứ này.”
Ánh mắt Lữ Dương khẽ động, nhận ra đây là Nguyên Từ Kim Ấn mà Triệu Húc Hà từng dùng ở kiếp thứ hai, là một món pháp bảo chuyên khắc chế phi kiếm.
Có bài học từ kiếp trước, Lữ Dương tự nhiên sẽ không để Triệu Húc Hà tùy ý thi triển. Hắn lập tức tâm niệm vừa động, Huyết Dương Kiếm Hoàn di chuyển theo ý, không hề tiếp xúc với Nguyên Từ Kim Ấn mà né tránh sang một bên, ngay sau đó chuyển hướng kiếm quang, hóa thành Hóa Huyết Thần Quang ngập trời, quét về phía Triệu Húc Hà.
Triệu Húc Hà thấy vậy lập tức kinh hãi, vội vàng lùi lại, miệng kêu lớn: “Sư huynh!”
“Đừng hoảng, chỉ là giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi.”
Bên kia, Lục Nguyên Thuần vẫn trấn tĩnh, lớn tiếng nói: “Chư vị sư đệ, mời ra tay.”
Lời vừa dứt, liền có mấy tên đệ tử Thánh Tông bước ra, trên mặt mang nụ cười quỷ quyệt, vậy mà không đợi thần quang quét đến đã lần lượt chủ động tự sát.
Trong chốc lát, từng đạo huyết quang từ thi thể của bọn họ bung nở.
Những luồng huyết quang này tựa như những sợi xích, có thể tạm thời vây khốn Hóa Huyết Thần Quang của Lữ Dương vào bên trong, khiến hắn khó mà thu hồi, tâm niệm vận chuyển cũng cảm thấy trì trệ.
Triệu Húc Hà và Lục Nguyên Thuần rõ ràng đã có chuẩn bị mà đến.
Đặc biệt là Lục Nguyên Thuần, trước khi đến còn được sư tôn bí mật truyền thụ, biết được không ít điểm yếu của Lữ Dương, vì vậy đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn đối phó.
Cho nên trước khi đấu pháp hắn đã định ra sách lược, trước tiên hạn chế tốc độ của Lữ Dương, đảm bảo hắn không thể trốn thoát, sau đó do Triệu Húc Hà ra tay áp chế kiếm hoàn, cuối cùng do các sư đệ đi cùng liên thủ áp chế Hóa Huyết Thần Quang. Dù cho thần thông của Lữ Dương có cao đến đâu, cũng chỉ như cừu non chờ làm thịt.
“Cùng đồ mạt lộ*, đại cục đã định!”
*Cùng đồ mạt lộ: hết bài.
Lục Nguyên Thuần cười lạnh một tiếng, cảm thấy phần thắng đã nắm chắc, lập tức lay động kim quang bảo kính. Vạn đạo kim hà nối đuôi nhau kéo đến, muốn luyện sống Lữ Dương.
Lữ Dương thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Đây chính là lợi ích của việc có chỗ dựa!”
Với thực lực hiện tại của hắn, dù phải một chọi nhiều, đám người Lục Nguyên Thuần, Triệu Húc Hà cũng không phải là đối thủ. Tiếc là sự chuẩn bị của đối phương thực sự quá đầy đủ.
Chiêu nào chiêu nấy đều đánh vào điểm yếu của hắn.
Mà tất cả những điều này đều là nhờ vị “sư tôn” thần bí kia của Triệu Húc Hà, kẻ đã suy diễn nhân quả, tính toán mệnh số, mới có được sự bố trí nhằm vào hắn như vậy.
Thông thường mà nói đến bước này hắn quả thực đã không thể xoay chuyển tình thế.
“May mà... ta có hack!”
Huyết Dương Kiếm Hoàn là do Bách Thế Thư mang đến từ kiếp trước của hắn, không nằm trong nhân quả, tự nhiên cũng không sợ bất kỳ sự tính toán nào.
Dù cho vị “sư tôn” thần bí của Triệu Húc Hà có thể tính ra hắn tinh thông kiếm thuật, tính ra Hóa Huyết Thần Quang, cũng tuyệt đối không thể nào tính ra được lai lịch của Huyết Dương Kiếm Hoàn!
Giây tiếp theo, Lữ Dương tâm niệm vừa động, chân khí lại lần nữa thúc giục.
Keng keng!
Huyết Dương Kiếm Hoàn theo tiếng gọi mà rít lên một tiếng dài, sau đó trận văn trên thân kiếm đột nhiên bùng nổ, khóa chặt trời đất, phong bế càn khôn, trong nháy mắt đã bao trùm tất cả mọi người vào bên trong.
Trước sau chỉ trong một cái chớp mắt, Lữ Dương đã giăng ra đại trận mà hắn đã bỏ ra hai mươi năm ở kiếp trước để nghiên cứu và luyện thành.
.
Bình luận truyện