[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài

Chương 26 : Không hổ là Thánh Tông

Người đăng: Bụt

Ngày đăng: 23:22 07-09-2025

.
Giang sơn như họa, tàn dương như huyết. Lữ Dương đứng trên biển mây, chờ một lúc lâu cũng không thấy một chưởng nào từ trên trời giáng xuống đánh cho mình tan thành tro bụi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Vừa rồi là Trúc Cơ Chân Nhân?” Lữ Dương đến tự nói chuyện với mình cũng không dám, chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm. Dù sao thì khoảng cách giữa hai người thực sự quá lớn. Không chỉ thân thể, mà ngay cả tư duy cũng bị đông cứng. Mãi cho đến khi Hồng Vận đạo nhân rời đi, hắn mới có thể phản ứng lại. Cảm giác đó tựa như một con chuột bị mèo vờn trong tay, đã không còn là chênh lệch về sức mạnh đơn thuần, mà là khác biệt về đẳng cấp, trong nháy mắt đã dập tắt toàn bộ sự kiêu ngạo trong lòng Lữ Dương. “Ta vẫn còn quá yếu, không có sức mạnh.” Vốn dĩ sau khi lấy ít địch nhiều, đánh bại đám người Lưu Tín, Lữ Dương đã quét sạch bóng ma của kiếp trước, chỉ cảm thấy tinh thần phơi phới, đắc ý vô cùng. Nào ngờ giờ đây, tâm thái lại một lần nữa trở về bình lặng. Tiên lộ đằng đẵng, vẫn cần phải rèn giũa bước đi. Lữ Dương cảm khái một hồi, sau đó lại nhớ đến chuyện của Tiêu Thạch Diệp, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh hãi: “Khí vận vậy mà lại có thể do người khác ban cho sao?” Đến lúc này hắn cũng đã nhớ ra. Trước khi đến Công Đức Trì, Tiêu Thạch Diệp đã từng nói một câu: “Vừa hay gần đây ta bỗng nhiên gặp may, nên muốn nhân cơ hội này đi thử vận may.” Gần đây có chút may mắn. Lúc đó, Lữ Dương chỉ cho rằng đó là lời khiêm tốn của một kẻ Thiên Mệnh Chi Tử, nhưng bây giờ xem ra, đó có lẽ mới là sự thật. Hắn đúng là chỉ mới gặp may gần đây mà thôi. Bởi vì Hồng Vận đạo nhân kia! “Cá màu trong Công Đức Trì có lẽ là chỉ Công Đức Ngư nhiều màu. Hồng Vận đạo nhân muốn mượn tay Tiêu Thạch Diệp để câu nó ra khỏi Công Đức Trì?” “Nếu thật sự là vậy, thì kiếp trước hắn đã thành công. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiếp trước sau khi câu được Công Đức Ngư nhiều màu, Tiêu Thạch Diệp liền tuyên bố bế quan, từ đó bặt vô âm tín.” Lữ Dương càng nghĩ càng thấy rợn người. Câu cá, câu cá, cá đã câu được rồi, thì mồi câu tự nhiên cũng vô dụng? Nghĩ đến đây Lữ Dương đột nhiên ngẩng đầu. Sơ Thánh Tông biển mây ngút trời. Có lẽ đối với những cao tầng Thánh Tông thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, đám đệ tử được gọi là thiên tài như bọn họ thực chất cũng chỉ là một đàn cá được nuôi trong ao mà thôi? “Không hổ là Thánh Tông!” Lữ Dương hít một hơi thật sâu, có phần hiểu ra vì sao không ai ra tay đánh chết mình. Một con cá nhỏ, dù có quẫy đạp hơi mạnh một chút, có vài bí mật không thể cho ai biết thì đã sao? Biết đâu người ta còn cho rằng ngươi là một nhân tài đấy! “Dù sao đi nữa, ít nhất bí mật của Bách Thế Thư cũng không bị bại lộ.” Lữ Dương thầm thấy may mắn trong lòng. Không chỉ vậy, nhân quả liên quan đến Bách Thế Thư dường như cũng đã qua mắt được Hồng Vận Chân Nhân, đến mức đối phương hoàn toàn không nghi ngờ vì sao hắn chưa nhập môn đã có tu vi Luyện Khí tầng bốn. “Chuyện không nên chậm trễ, quay về trước đã.” Điều đáng mừng là, tuy Tiên Thiên Đạo Thư đã bị Hồng Vận đạo nhân lấy đi, nhưng trước đó Lữ Dương đã ghi nhớ toàn bộ nội dung công pháp. Đây là thói quen tốt mà Lữ Dương có được nhờ Bách Thế Thư. Chỉ cần gặp được công pháp hay thần thông nào vừa ý, hắn sẽ lập tức học thuộc lòng, như vậy mới có thể vận dụng cho kiếp sau mà không cần tốn điểm cống hiến để đổi lấy nữa. Hơn nữa, Hồng Vận đạo nhân lấy đi Tiên Thiên Đạo Thư, nhưng lại không lấy đi Trận Bảo Bí Giải của Thanh Trần Tiên Tử. “Phải thừa nhận rằng, hai thứ này không hề có chút giá trị so sánh nào, món đồ của Thanh Trần Tiên Tử rõ ràng không lọt vào mắt xanh của vị kia, nhưng đối với ta lại có công dụng lớn.” Thực ra đối với Tiên Thiên Đạo Thư, Lữ Dương cũng không quá xem trọng, vì hắn đã nhắm đến bộ tam phẩm chân công của Triệu Húc Hà, Tiên Thiên Đạo Thư có cũng được, không có cũng không sao. Ngược lại, những kỹ năng tu tiên như Trận Bảo Bí Giải liên quan đến bày trận và luyện bảo lại khiến hắn rất hứng thú. Còn về Tiên Thiên Nhất Khí Vạn Linh Phan... “Rồi sẽ có cơ hội thôi, để kiếp sau rồi tính.” Trở lại động phủ, Lữ Dương trước tiên nén lòng, an tâm tu luyện, một bên nghiền ngẫm Trận Bảo Bí Giải, một bên từ từ chữa trị những tổn thương cho kiếm hoàn. Mãi cho đến nửa tháng sau, hắn mới xuất quan lần nữa. Lần này, hắn tìm đến Triệu Húc Hà. Khi Lữ Dương đến động phủ của Triệu Húc Hà, lại thấy hắn đang biện giải điều gì đó với một nam tử mặc y phục của Chấp Pháp Đường, tướng mạo uy nghiêm. “Sư huynh tin ta đi, uy tín của Triệu Húc Hà ta chẳng lẽ sư huynh còn không rõ sao? Mười mấy năm nay đều rất tốt mà, không phải chỉ là 1000 điểm cống hiến thôi sao, ta chắc chắn sẽ trả. Cái gì? Lợi tức? Ngươi... Được, không vấn đề, sư huynh gia hạn cho ta thêm vài ngày nữa, nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời.” Sau một hồi đôi co, vị đệ tử Chấp Pháp Đường kia mới cười lạnh rời đi. Triệu Húc Hà thì đứng tại chỗ với vẻ mặt âm trầm, khí tức quanh thân chập chờn bất định. Lữ Dương thấy thời cơ không tệ, liền hiện thân bước tới. “Triệu sư huynh, lâu rồi không gặp.” Triệu Húc Hà nghe tiếng ngẩng đầu, lập tức nhận ra khí tức không chút che giấu của Lữ Dương, đồng tử co rụt lại: “Lữ sư đệ, ngươi đột phá Luyện Khí hậu kỳ rồi?” “May mắn, may mắn thôi.” Lữ Dương khẽ cười đáp: “Tại hạ tư chất ngu độn, bế quan mấy tháng, hao tốn không ít điểm cống hiến mới may mắn đột phá, để sư huynh chê cười rồi.” Nghe vậy, sắc mặt Triệu Húc Hà càng thêm cứng đờ, thậm chí có phần méo mó. Rốt cuộc, cùng là đầu cơ Thế Thân Âm Khôi, hắn thì tán gia bại sản, mất cả chì lẫn chài, đến cả nhân tình cũng chạy theo kẻ khác, còn Lữ Dương lại kiếm được đầy bồn đầy bát, thậm chí còn dựa vào số điểm cống hiến kiếm được để đột phá Luyện Khí hậu kỳ. Càng tức hơn là bây giờ có lẽ hắn cũng không phải là đối thủ của Lữ Dương nữa! “Ta tuy nhận được cơ duyên của Bàn Long Chân Nhân, nhưng lại vì khí vận không đủ, công đức thiếu hụt, kết quả là bộ tam phẩm chân công kia chỉ lấy được một nửa.” Vì chuyện này, hắn còn đặc biệt hỏi sư tôn một lần. Sư tôn sau khi suy diễn nhân quả đã kết luận rằng, do hắn đầu cơ Thế Thân Âm Khôi, đã tiêu hao trước công đức tích lũy từ ba kiếp, mới dẫn đến công lao đổ bể. Nghĩ đến đây, Triệu Húc Hà gần như nghiến nát cả răng. Nửa bộ tam phẩm chân công, chỉ có một quyển Cửu Biến Hóa Long Quyết của cảnh giới Luyện Khí, lại thiếu mất công pháp của cảnh giới Trúc Cơ, đối với hắn mà nói căn bản vô dụng! Chưa kể bây giờ hắn còn nợ nần chồng chất đến mức tán công chuyển tu cũng không dám, chỉ sợ trong lúc chuyển tu có chủ nợ tìm đến cửa, thấy hắn tán công xong không sức chống cự, liền trở mặt thành kẻ cướp, cướp sạch đồ đạc rồi gϊếŧ người diệt khẩu, lúc đó mới thật là có khổ mà không nói được. “Sư đệ tìm ta, có chuyện gì sao?” “Nói ra thì dài dòng lắm.” Lữ Dương thở dài: “Không giấu gì sư huynh, tại hạ đến đây là để nhờ sư huynh chỉ điểm cho một con đường sáng, sư đệ gần đây gặp phải phiền phức rồi.” “Phiền phức?” Đôi mắt Triệu Húc Hà sáng lên. Lữ Dương nghe vậy liền than thở: “Tại hạ trước đây một lòng tu luyện, mãi đến khi đột phá Luyện Khí hậu kỳ mới biết đến vấn đề phẩm giai chân khí, trong lòng hối hận vô cùng.” Nghe Lữ Dương nói vậy, Triệu Húc Hà đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. “Thì ra là vấn đề phẩm giai chân khí.” Triệu Húc Hà giả nhân giả nghĩa an ủi vài câu: “Đa số đệ tử Thánh Tông thực ra đều không nhận ra điều này, nên sư đệ không biết cũng là chuyện bình thường.” “Haizz, thế sự khó lường.” Lữ Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Cho nên lần này ta tìm đến sư huynh, chính là muốn hỏi xem có cách nào nâng cao phẩm giai chân khí không, nếu có công pháp thượng thừa thì càng tốt. Về giá cả sư huynh không cần lo, một hai nghìn điểm cống hiến ta vẫn trả nổi.” “Ồ?” Nghe Lữ Dương nói vậy, tâm tư của Triệu Húc Hà lập tức hoạt động trở lại. Một hai nghìn điểm cống hiến, hắn bây giờ đang thiếu đúng khoản tiền này để giải quyết việc gấp. Trong chớp mắt, suy nghĩ của Triệu Húc Hà xoay chuyển cực nhanh, sau đó đột nhiên nói: “Lữ sư đệ đã nói vậy, trong tay ta thật đúng là có một môn công pháp thích hợp với ngươi, chỉ cần ngươi tu luyện, tuyệt đối có thể nâng cao phẩm giai chân khí.” “Thật sao?” Lữ Dương nghe vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ mong chờ: “Là công pháp gì?” Triệu Húc Hà thoáng do dự, không hiểu sao luôn có một cảm giác kỳ quái, nhưng nghĩ lại, công pháp này chỉ có nửa bộ, đã là đồ bỏ đi rồi. Thay vì giữ lại chi bằng tận dụng phế vật, lấy nó để trả nợ cho mình. Nghĩ đến đây, Triệu Húc Hà lập tức cắn răng, trực tiếp từ trong lòng lấy ra bộ Cửu Biến Hóa Long Quyết mà mình lấy được từ Bàn Long Đảo, rồi đưa cho Lữ Dương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang