[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài

Chương 25 : Hồng Vận kinh hồn

Người đăng: Bụt

Ngày đăng: 23:22 07-09-2025

.
Bảo quang từ vụ nổ như sóng thần cuộn trào, trong nháy mắt xé toạc trận pháp do Thanh Trần Tiên Tử bày ra, rồi nhấn chìm cả Lữ Dương, Lưu Tín và Trần Tín An. Lưu Tín là người đầu tiên hét lên thảm thiết. Để đối phó với Lữ Dương, hắn đã lần lượt triệu hồi phan linh, cuối cùng mời cả Trần Tín An ra tay, việc này đã tiêu hao hơn nửa chân khí của hắn. Giờ đây, hắn hoàn toàn không đủ sức chống đỡ xung kích từ vụ nổ, thân xác lập tức bốc cháy, rồi hóa thành tro bụi. Lá Vạn Linh Phan trong tay hắn cũng mất đi sức lực, rơi xuống giữa không trung. “Không hổ là đệ tử Thánh Tông ta.” Lưu Tín vừa chết, Trần Tín An dù vẫn còn dư lực chống đỡ, nhưng cũng khó mà tiếp tục duy trì sự tồn tại của bản thân. Hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, rồi tan theo gió bay. Về phần Lữ Dương, hắn bị bảo quang nuốt chửng hoàn toàn, tan vào hư không. Cứ như vậy một lúc lâu, luồng bảo quang sôi trào mới dần dần lắng xuống, để lộ ra thân hình của Tiêu Thạch Diệp, trên mặt lộ rõ vẻ cuồng hỉ. “Ta thắng rồi!” Tiêu Thạch Diệp phá lên cười đầy phấn khích. Dù sao, tự bạo linh bảo tuy là át chủ bài của hắn, nhưng khi sử dụng lại có rất nhiều hạn chế, rất dễ bị người khác né tránh. Muốn dùng chiêu này để diệt địch, đầu tiên cần phải giới hạn không gian để đảm bảo trúng đích. Thứ hai, uy lực của vụ nổ không thể tập trung, phạm vi tuy lớn nhưng lại quá phân tán. Vì vậy, phải tiêu hao kẻ địch đến một mức độ nhất định mới có thể đảm bảo một đòn diệt gọn. Cuối cùng, linh bảo có ý thức riêng, có thể sẽ không phối hợp để tự bạo. “May quá, vận may vẫn đứng về phía mình!” Tiêu Thạch Diệp cảm thấy từ khi bái nhập Sơ Thánh Tông, vận mệnh của mình dường như đã thay đổi. Muốn gì được nấy, làm gì cũng như có thần trợ. Đầu cơ Âm Hài Thế Mạng, vận may của hắn tốt đến mức bán ra ở đỉnh giá, lãi đậm mấy trăm ngàn điểm cống hiến. Tùy tiện xuống trần gian một chuyến, liền dễ dàng nhặt được pháp bảo do tiền nhân để lại. Bị người ta truy sát, lại vừa hay gặp được Lữ Dương, một tấm khiên sống. Bất kể gặp phải nguy cơ gì, kết quả đều là hữu kinh vô hiểm. Trải qua một loạt sự trùng hợp, cuối cùng hắn lại là người bình an vô sự và nhận được nhiều lợi ích nhất. “Quả là một lá Vạn Linh Phan tốt, từ nay về sau nó là của ta.” Tiêu Thạch Diệp đang định tiến lên đoạt bảo, nhưng gần như cùng lúc đó, một bóng người quấn quanh huyết quang xuất hiện ngay bên cạnh, cũng đưa tay ra tóm lấy lá cờ. Chứng kiến cảnh này, Tiêu Thạch Diệp sững người tại chỗ, rồi toàn thân bắt đầu run lên bần bật. “Sao nào, Tiêu huynh cũng muốn món pháp bảo này à?” Huyết ảnh chập chờn một lúc, rồi từ từ hiện ra khuôn mặt của Lữ Dương. Hắn quay người lại, nhe răng cười với Tiêu Thạch Diệp, dọa cho đối phương sợ đến hồn bay phách lạc. Ngươi là người hay là quỷ? Sắc mặt Tiêu Thạch Diệp trắng bệch, nhìn Hóa Huyết Thần Quang lượn lờ quanh thân Lữ Dương, hình ảnh những kẻ bị hắn hút thành xác khô trước đó nhanh chóng lướt qua trong đầu. Giây tiếp theo, hắn vội vàng buông tay khỏi Vạn Linh Phan, cung kính hành lễ. “Chúc mừng sư huynh, đây là Vạn Linh Phan mà sư đệ giữ giùm huynh, nay xin vật quy nguyên chủ!” “Có lòng rồi.” Lữ Dương cười tủm tỉm nhận lấy Tiên Thiên Nhất Khí Vạn Linh Phan, ngắm nghía một lát, sau đó rót pháp lực vào, lại đổ ra được hai chiếc túi trữ vật từ bên trong. Đây là túi trữ vật của Lưu Tín và Thanh Trần Tiên Tử. Mở túi ra, một cuốn Tiên Thiên Đạo Thư đập ngay vào mắt, ngoài ra còn có một cuốn Trận Bảo Bí Giải, hiển nhiên là của Thanh Trần Tiên Tử. “Toàn là đồ tốt cả.” Lữ Dương cảm thán một hồi, ghi nhớ kỹ nội dung hai cuốn đạo thư, sau đó nhìn về phía Tiêu Thạch Diệp đang từng bước lùi lại, muốn kéo giãn khoảng cách với hắn. Công bằng mà nói, đòn sát thủ của Tiêu Thạch Diệp quả thực ngoài dự đoán. Linh bảo tự bạo, ngay cả tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn đến đây cũng có thể bị nổ chết. Về lý thuyết đây là một đòn tất sát, nhưng oái oăm thay, Lữ Dương lại là ngoại lệ của ngoại lệ. Bởi vì hắn đã tu luyện Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang. Hóa thành huyết ảnh, hắn bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng mang hình người, có hình không chất, chân linh hoàn toàn ký thác trên kiếm hoàn. Kiếm hoàn không bị hủy thì hắn sẽ không chết. Đối mặt với vụ tự bạo linh bảo của Tiêu Thạch Diệp, kiếm hoàn được luyện từ Kim Tinh Ngọc Tủy cứng rắn hơn cái thân xác tầm thường kia rất nhiều. Tuy không đến mức bình an vô sự, nhưng chung quy cũng không bị nổ thành tro bụi. Vì vậy, đợi vụ nổ qua đi, Lữ Dương lại hóa hình trở ra, hốt trọn cú chót. Nghĩ đến đây, Lữ Dương nhìn Tiêu Thạch Diệp mà thấy thuận mắt vô cùng. Quả nhiên mình không nhìn lầm người, vị Tiêu Thạch Diệp này đúng là nhân tài. Nếu không có hắn, sao mình có thể thu hoạch được hậu hĩnh như vậy? “Chuyến này thật sự phải đa tạ Tiêu sư đệ rồi.” “Để tỏ lòng cảm kích, sư huynh xin tiễn ngươi một đoạn đường.” Lữ Dương cười khẽ, rồi vung tay một cái, một luồng huyết quang liền đáp xuống người Tiêu Thạch Diệp. Chưa đợi hắn kịp mở miệng thì đã bị hút thành một cái xác khô. Người này giữ lại vẫn là một mối họa quá lớn. Vận may cao đến như vậy, lỡ đâu sau này hắn phất lên, quay lại báo thù mình thì sao? Cho nên cứ giải quyết một lần cho xong, trảm thảo trừ căn vẫn tiện hơn. “Nhưng mà lại chết dễ dàng như vậy sao?” Lữ Dương nhìn thi thể của Tiêu Thạch Diệp, có chút bất ngờ vuốt cằm: “Với cái vận khí như Thiên Mệnh Chi Tử của hắn, chẳng lẽ lúc này không nên có một vị quý nhân xuất hiện để ngăn cản ta sao? Phí công ta còn chuẩn bị sẵn để đối phó, không ngờ lại dễ dàng như vậy.” Nghĩ đến đây, lòng Lữ Dương chợt động, hắn lại lần nữa thi triển Vọng Khí Thuật nhìn về phía Tiêu Thạch Diệp. Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện. Trước đây khi hắn nhìn Tiêu Thạch Diệp, đó là một luồng bảo quang ngút trời, đúng là hồng vận đương đầu. Nhưng giờ nhìn lại, lại thấy tất cả bảo quang đều tan biến vào hư không. Nhìn cảnh này, trong lòng Lữ Dương bất chợt nảy ra một ý nghĩ: Người này khí vận đã tận. “Haizz.” Giây tiếp theo, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên. Lữ Dương ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt đông cứng ngay khoảnh khắc sắp lộ ra sự kinh ngạc, mọi suy nghĩ đều bị đóng băng tại đây. Không biết từ lúc nào, trước thi thể của Tiêu Thạch Diệp đã xuất hiện một bóng người. Người đó khoác hạc sưởng, khóe miệng mỉm cười, quạt lông phe phẩy, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, thoáng nhìn qua cứ ngỡ chỉ là một thư sinh tuấn tú ra ngoài du ngoạn. Thế nhưng, khi hắn xuất hiện, cả đất trời dường như mất đi màu sắc. Chỉ có nơi hắn đứng mới là trung tâm của vạn vật, hội tụ tất cả phúc khí, tài khí, và cả vận khí của trời đất. Hắn là đứa con cưng của ông trời, khiến người ta bất giác nảy sinh lòng ghen ghét và phẫn hận. “Chỉ thu hoạch được có từng này thôi sao?” Người vừa đến đưa tay ra hiệu, cuốn Tiên Thiên Đạo Thư và Tiên Thiên Nhất Khí Vạn Linh Phan mà Lữ Dương vừa cất đi liền bay ra khỏi túi trữ vật, rơi vào tay hắn. Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột truyền đến: “Hồng Vận, ngươi xuất quan rồi à?” Đạo nhân tên “Hồng Vận” nghe vậy ngẩng đầu, dường như đang nhìn vào mắt một người nào đó, cười khẽ: “Hết cách rồi, ai bảo kẻ ta chọn đột nhiên chết mất.” Giọng nói kia cũng có chút ngạc nhiên: “Chết rồi? Người của ngươi mà cũng chết được sao? Chuyện gì vậy?” “Nói ra thật nực cười, vì thời vận không may.” “Ta cho hắn nhiều khí vận như vậy, vốn là muốn hắn đến Công Đức Trì để câu con thái ngư kia. Nhưng biến số quá nhiều, khiến khí vận của hắn bị tiêu hao hết từ trước.” “Khí vận đã tận, tự nhiên là cái chết cận kề.” Nói xong, Hồng Vận đạo nhân nhún nhún cuốn Tiên Thiên Đạo Thư trong tay, lắc đầu rồi thuận tay cất đi, sau đó lại nhìn sang Lữ Dương bên cạnh. “Ngược lại là người này có chút thú vị.” Hồng Vận đạo nhân bấm ngón tay tính toán, ý cười trên môi càng lúc càng đậm: “Người này đúng là một biến số lớn, sóng gió về Âm Hài Thế Mạng gần đây dường như cũng có liên quan đến hắn.” “Ừm, thân thế trong sạch không có gì sai. Nhưng một phàm nhân sao lại có tu vi Luyện Khí tầng bốn ngay khi mới nhập môn? Cố ý che giấu, xem ra là tán tu mang sư học nghệ, cũng không sao. Khoan đã, không đúng, trước khi nhập môn đã học được Thần Tiêu Ngự Kiếm Chân Quyết? Chẳng lẽ hắn còn là gian tế của Ngọc Xu Kiếm Các?” Hồng Vận đạo nhân càng tính toán, sự hứng thú trong mắt càng lớn. Ngoại trừ Bách Thế Thư, tất cả bí mật của Lữ Dương đều bị Hồng Vận đạo nhân suy diễn nhân quả, bóc tách từng lớp như lột kén kéo tơ, cho đến cuối cùng, hắn mới nhíu mày: “Tu luyện Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang?” Giây tiếp theo, sự hứng thú trong mắt Hồng Vận đạo nhân nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một vẻ mặt như thể gặp phải thứ gì xúi quẩy. Thân hóa huyết ảnh, tiên đồ đã tận. Một tu sĩ như vậy tự nhiên không đáng để hắn hao tâm tổn sức thêm nữa, càng không thể gánh vác thân phận “Thiên Mệnh Chi Tử” tiếp theo. “Tiếc cho con thái ngư ở Công Đức Trì, lần này không câu được, xem ra chỉ có thể đợi lần sau.” Hồng Vận đạo nhân thu hồi ánh mắt, rồi bước một bước, giống như một người đi câu đã dùng hết mồi, đành phải tay không rời đi, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi. Chỉ còn lại một mình Lữ Dương đứng tại chỗ. Mồ hôi túa ra như tắm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang