[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài

Chương 24 : Tự bạo!

Người đăng: Bụt

Ngày đăng: 23:22 07-09-2025

.
Lưu Tín của ngày xưa cũng chỉ là một đệ tử bình thường ở Sơ Thánh Tông, ngày ngày sống kiếp trâu ngựa làm nhiệm vụ, tu luyện, rồi trả nợ vay. Cho đến một lần kỳ ngộ đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của hắn. Mọi chuyện bắt đầu từ một nhiệm vụ treo thưởng do một vị chân truyền đệ tử ban bố. Hắn muốn khám phá một động phủ của tiền nhân, vừa hay dưới trướng đang thiếu vài tên pháo hôi dò đường. Lưu Tín không biết đầu đuôi câu chuyện, bị phần thưởng của nhiệm vụ hấp dẫn nên đã gia nhập đội thám hiểm. Đợi đến khi phát hiện ra mình thực chất chỉ là pháo hôi thì đã quá muộn, chỉ có thể bị gã chân truyền ép vào động phủ. Nào ngờ hắn lại phát hiện, tất cả cấm chế trong động phủ lại hoàn toàn vô hiệu với mình. Hắn cứ thế một đường thông suốt, giành được cơ duyên. Đó là một chiếc hộp vàng, bên trong đựng Tiên Thiên Đạo Thư và Tiên Thiên Nhất Khí Vạn Linh Phan, bên cạnh còn có một bức thư do chủ nhân động phủ để lại. Trong thư, chủ nhân động phủ tự xưng là Tiên Thiên Tán Nhân. Đạo thư và pháp bảo trong hộp là ông để lại cho một người hữu duyên. Ông tính ra được người hữu duyên đó là một chân truyền của Thánh Tông, trong tên có một chữ “Tín”. Nhưng ông không phục. Trong thư, Tiên Thiên Tán Nhân chửi mắng Sơ Thánh Tông vô sỉ, không có duyên lại cứ ép là có duyên, cưỡng ép trói buộc nhân quả truyền thừa của mình cho một tên chân truyền của Thánh Tông. Vì vậy, ông mới cố ý làm nhiễu loạn nhân quả, đem truyền thừa tặng cho Lưu Tín. Ngoài ra, bức thư còn nói rõ sau khi nhận được pháp bảo, Lưu Tín sẽ phải đối mặt với đại kiếp sinh tử, cho nên ông đã để lại trong động phủ một con đường sống cho hắn. Trong vòng nhân quả vốn có, “Tín” giả không phải “Tín” thật, cho nên Lưu Tín mới phải làm pháo hôi cho kẻ khác, trở thành một tên đồng tử dâng bảo. Nhưng dưới sự sắp đặt có chủ ý của Tiên Thiên Tán Nhân, kết quả lại ngược lại, Lưu Tín đoạt được cơ duyên, thậm chí còn cưu chiếm thước sào, phản sát gã chân truyền kia. Đó là một đêm kinh tâm động phách. Khi mặt trời mọc, chỉ có một mình Lưu Tín bước ra khỏi động phủ của Tiên Thiên Tán Nhân, từ đó thoát thai hoán cốt. Còn vị chân truyền đệ tử của Thánh Tông kia thì biệt tích từ đó. Nhưng Lưu Tín không hoàn toàn gϊếŧ chết đối phương. Nhờ vào hậu thủ mà Tiên Thiên Tán Nhân để lại, Lưu Tín đã sống sờ sờ luyện hóa gã chân truyền kia, biến hắn thành phan linh mạnh nhất trong tay mình. Cờ phan tung bay, một bóng người mặc hắc bào phần phật bước ra, nhưng lại không nhìn Lữ Dương ngay, mà đưa mắt nhìn quanh bốn phía với vẻ hoài niệm. “Cá lớn nuốt cá bé, đệ tử tàn sát lẫn nhau, Thánh Tông quả nhiên vẫn là Thánh Tông quen thuộc.” “Sư huynh, biệt lai vô dạng?” Lưu Tín chắp tay. “Kẻ bất tài, lại gặp phải cường địch khó xơi rồi sao?” Bóng người hắc bào cười khẩy khinh bỉ: “Giao Tiên Thiên Đạo Thư cho ngươi đúng là lãng phí.” “Không dám so với sư huynh.” Lưu Tín không hề tức giận, vẫn giữ vẻ cung kính: “Người này là kiếm tu, lại còn tu luyện Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang, sư đệ quả thực không phải là đối thủ của hắn.” “Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang?” Bóng người hắc bào nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hơn vài phần, sau đó lại lắc đầu: “Có thể luyện thành môn thần thông đó cũng xem như là một nhân vật. Tiếc là đã nỗ lực sai hướng, chỉ là công dã tràng. Theo giao ước, đây đã là lần thứ ba ta ra tay rồi.” “Sư huynh minh giám.” Lưu Tín gật đầu: “Sau chuyện này, ta sẽ để sư huynh đi luân hồi. Với công đức và nội tình của sư huynh, tin rằng sau khi chuyển thế nhất định có thể lại bước vào đạo đồ.” “Tốt.” Bóng người hắc bào lúc này mới quay người lại nhìn về phía Lữ Dương. Chứng kiến cảnh này, Lữ Dương và Tiêu Thạch Diệp không có phản ứng gì nhiều, ngược lại Thanh Trần Tiên Tử thì trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào bóng người hắc bào. Nàng ta không phải là đệ tử mới nhập môn. Ban đầu nàng ta chỉ cảm thấy bóng người hắc bào có chút quen mắt, nhưng khi hắn thực sự bộc phát khí cơ, nàng ta mới bừng tỉnh liền nhận ra người này. “Là Trần Tín An, Trần sư huynh!?” Nhi tử của Bổ Thiên Phong chủ, một trong bốn ngọn núi của nội môn! Vị chân truyền đã mất tích! Năm đó sau khi Trần Tín An mất tích, Bổ Thiên Phong chủ đã nổi trận lôi đình, tự mình ra tay suy diễn nhân quả nhưng không thu được kết quả gì, chuyện này đã gây ra một trận sóng gió không hề nhỏ. Không ngờ hắn lại ở trong tay Lưu sư huynh? Trong phút chốc, sắc mặt Thanh Trần Tiên Tử biến đổi, dường như nghĩ tới điều gì đó, rồi bất giác lùi lại mấy bước, định kéo giãn khoảng cách với Lưu Tín. Phập! Một âm thanh da thịt bị xuyên thủng vang lên. Thanh Trần Tiên Tử ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn nhìn bàn tay đang cắm vào bụng mình, rồi đầu nghẹo sang một bên tắt thở. Nàng ta lại chết nữa rồi. “Tiếc thật, nhưng đã thấy rồi thì không thể giữ lại ngươi được.” Thanh Trần Tiên Tử vừa chết, trận pháp bốn phía lập tức rung chuyển. Nhưng khi Lưu Tín thúc giục Vạn Linh Phan, thi thể của nàng ta liền bị hút vào trong lá cờ. Chẳng mấy chốc, một Thanh Trần Tiên Tử nguyên vẹn không chút tổn hại bước ra từ lá phan, đã trở thành một phan linh. Tuy sau khi thành phan linh, nàng ta bị thêm rất nhiều hạn chế so với lúc còn sống, nhưng vẫn có thể chủ trì trận pháp. Rất nhanh, trận pháp đang rung chuyển đã được ổn định trở lại. Cùng lúc đó, vị chân truyền hắc bào Trần Tín An cũng đã đứng trước mặt Lữ Dương. “Hửm?” Nhìn Trần Tín An, ánh mắt Lữ Dương khẽ nheo lại. Tu vi của đối phương không cao, cũng chỉ ở Luyện Khí tầng bảy như Lữ Dương, nhưng cảm giác mà hắn mang lại lại hoàn toàn khác. Trần Tín An cũng liếc nhìn Lữ Dương một cái, lắc đầu nói: “Âm Dương Đại Lạc Phú là công pháp song tu, chú trọng ngự nữ ba ngàn, nhưng chân khí của ngươi lại hỗn tạp không tinh khiết, vừa nhìn đã biết không phải do song tu mà có. Âm Dương Long Hổ Khí vốn là ngũ phẩm, rơi vào tay ngươi, nhiều nhất cũng chỉ còn lục phẩm.” Một tràng bình phẩm khiến trong lòng Lữ Dương chuông báo động vang lên inh ỏi. “Dám hỏi các hạ là?” “Ta tên Trần Tín An. Lần này thân bất do kỷ, nhưng nếu ngươi có thể chạy thoát, hãy mang tin tức của ta về Bổ Thiên Phong, đến lúc đó phụ thân ta ắt sẽ trọng thưởng cho ngươi.” Lời còn chưa dứt, Trần Tín An đã ra tay! Chỉ thấy hắn giơ tay nhấn một cái, khí cơ trong nháy mắt giao hòa với đất trời, chân khí hùng hậu gào thét tuôn ra, vậy mà lại dẫn động cả thiên địa linh khí xung quanh cùng cộng hưởng! Giây phút này, đồng tử Lữ Dương co rút lại. Không phải vì thực lực mà Trần Tín An thể hiện, mà là vì khi hắn ra tay, Lữ Dương cảm nhận được một cách rõ ràng sự thiếu sót và sơ hở trong chân khí của chính mình. Trong một khoảnh khắc, Lữ Dương đã hiểu ra. “Long Hổ Giao Cấu Âm Dương Đại Lạc Phú của mình không phải là cực hạn, Bổ Thiên Phong còn có công pháp thượng thừa hơn! Người này chắc chắn là chân truyền đệ tử của Bổ Thiên Phong!” Lữ Dương đoán rất đúng. Là nhi tử của Bổ Thiên Phong chủ, công pháp mà Trần Tín An tu luyện có tên là Bổ Thiên Chân Kinh, chính là phiên bản nâng cấp của Long Hổ Giao Cấu Âm Dương Đại Lạc Phú. Song tu thông thường là song tu với người, chú trọng âm dương hòa hợp. Nhưng song tu của Bổ Thiên Chân Kinh lại là song tu với đất trời, chú trọng giao hợp cùng càn khôn, nhờ đó mà luyện thành Bổ Thiên chân khí, phẩm cấp lên tới tam phẩm. Vì vậy, khi Trần Tín An tung ra một chưởng, dù không dùng đến thần thông nào, chỉ dựa vào nội tình thâm hậu của chân khí tam phẩm cũng đủ khiến Lữ Dương khó lòng chống đỡ. Lưu Tín thấy vậy liền nở một nụ cười tự tin. Dù sao cũng không ai rõ thực lực của Trần Tín An hơn hắn. Trong mắt hắn, Lữ Dương dù có lợi hại hơn mười lần cũng không thể nào là đối thủ của Trần Tín An. “Sẽ thắng thôi!” Lưu Tín quả quyết phán đoán, nhưng lại không để ý thấy Tiêu Thạch Diệp ở phía xa đang dùng ánh mắt âm trầm đánh giá mình, dường như đang suy tính điều gì. Với sự thông minh của Tiêu Thạch Diệp, tự nhiên có thể nhìn ra tình thế đang bất lợi cho phe mình. “Vốn dĩ ta không muốn dùng đến nó, là các ngươi ép ta.” Tiêu Thạch Diệp biết rất rõ thực lực của mình là yếu nhất, hoàn toàn dựa vào đống pháp bảo trên người để chống đỡ cục diện, nhưng xem ra bây giờ, chỉ dựa vào pháp bảo cũng không xong rồi. Nghĩ đến đây, Tiêu Thạch Diệp lập tức hít một hơi thật sâu, sau đó mở túi trữ vật ra. Trong khoảnh khắc, linh khí và bảo quang hùng hậu từ miệng túi phun trào ra, thu hút sự chú ý của Lưu Tín. Ngay cả Trần Tín An và Lữ Dương đang giao chiến kịch liệt cũng phải dừng tay mà đưa mắt nhìn sang. Ngay sau đó, một tòa tháp nhỏ bay ra từ túi trữ vật của Tiêu Thạch Diệp. Tòa tháp nhỏ tựa như được đúc bằng vàng ròng, chia làm chín tầng, trên đỉnh tháp còn có một luồng linh quang hiển hiện, hình dáng giống hệt một người tí hon, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ linh động. “Đây là Linh bảo!” Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh này, Lữ Dương còn chưa kịp lên tiếng vì ít kiến thức, thì Lưu Tín và Trần Tín An đã đồng loạt kinh hô, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hãi. Tu sĩ luyện khí, khí sinh bảo quang, ấy là pháp bảo. Bảo sinh linh tuệ, mới là linh bảo! Pháp bảo chia làm hạ, trung, thượng phẩm, diệu dụng vô cùng. Nhưng pháp bảo dù lợi hại đến đâu cũng cần có chủ nhân điều khiển mới phát huy được uy lực. Nhưng linh bảo thì khác. Linh bảo sở hữu ý thức của riêng mình, dù không có người điều khiển vẫn có thể phát huy uy lực. Quan trọng hơn là linh bảo còn có thể tự mình tu luyện, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn! Giây tiếp theo, lại thấy Tiêu Thạch Diệp bấm một pháp quyết, tòa tháp linh bảo tức thì bắt đầu phình to ra. “Khốn kiếp!” Trần Tín An là người đầu tiên chửi ầm lên, hoàn toàn mất đi vẻ ung dung ban nãy, bởi vì hắn đã nhìn ra, Tiêu Thạch Diệp lại định cho linh bảo đó tự bạo! Bên kia, Lưu Tín thì suýt nữa hộc máu. Loại bảo vật đoạt thiên địa tạo hóa này thông thường chỉ có Trúc Cơ chân nhân mới có thể sở hữu. Ngươi, Tiêu Thạch Diệp, có nó thì cũng thôi đi, lại còn đem ra tự bạo? Đúng là phí phạm của trời! Điều kỳ quặc hơn nữa là tòa tháp linh bảo kia lại hoàn toàn không có ý định phản kháng, ngược lại còn chủ động phối hợp, tốc độ nhanh đến mức khiến bọn họ không tài nào ngăn cản kịp. “Ầm!” Giây tiếp theo, ánh lửa từ vụ nổ nuốt chửng mọi thứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang