[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài

Chương 22 : Uy lực của Thần Quang

Người đăng: Bụt

Ngày đăng: 23:22 07-09-2025

.
Lữ Dương cuối cùng đã nghĩ thông suốt. “Ta không thể đi được!” Đây không phải vì hắn cảm động trước màn kịch của Tiêu Thạch Diệp, mà là vì hắn đột nhiên nhận ra một chuyện khiến hắn phải rợn tóc gáy. “Nghĩ cho cùng, tại sao ta lại đi theo Tiêu Thạch Diệp?” “Lẽ ra ta phải đi tìm Triệu Húc Hà ngay lập tức, để lấy được nửa còn lại của bản chân công tam phẩm kiếp trước Cửu Biến Hóa Long Quyết mới phải chứ.” Nhưng kết quả thì sao? Lại đi theo Tiêu Thạch Diệp đến Công Đức Trì, chỉ vì tò mò trong lòng? Phải biết rằng giải thưởng lớn của Công Đức Trì một năm chỉ được rút một lần, mà lượt của mình năm nay đã dùng hết từ lâu, đi cùng Tiêu Thạch Diệp đến Công Đức Trì hoàn toàn không có lợi ích gì. Một việc không có lợi mà mình lại làm? Điều này không hợp lý! Trong phút chốc, Lữ Dương cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, tay chân lạnh ngắt đến tột cùng: “Ai đang ảnh hưởng tới ta? Ai đang can nhiễu suy nghĩ của ta?” “Không đúng.” Nghĩ thông được điểm này, đầu óc Lữ Dương lập tức thông suốt. Tại sao mình lại đi cùng Tiêu Thạch Diệp đến Công Đức Trì? Bởi vì Tiêu Thạch Diệp cần mình! Nếu không, giờ đây hắn sẽ phải một mình đối mặt với sự truy sát của kẻ địch mạnh! Và bây giờ hắn đã có thêm một viện binh là mình! Nếu nói Tiêu Thạch Diệp là Thiên mệnh chi tử với khí vận ngút trời, vậy thì mình chính là cái thằng xui xẻo trong truyện cổ tích, chuyên làm tấm bia đỡ đạn mỗi khi Thiên mệnh chi tử gặp nguy hiểm. Trong tình huống này mà chia nhau ra chạy? Rõ ràng là để thu hút hỏa lực! Lữ Dương chắc chắn một trăm phần trăm, một khi đã chia nhau ra chạy, kẻ cuối cùng bị đuổi kịp và gϊếŧ chết nhất định là mình, còn Tiêu Thạch Diệp ngược lại sẽ hóa nguy thành an. “Quá âm hiểm.” Lữ Dương thở ra một hơi dài. Thiên mệnh chi tử như Tiêu Thạch Diệp mà chơi trò gắp lửa bỏ tay người, hễ là đệ tử Thánh Tông thì chắc chắn sẽ trúng kế. Bởi vì đệ tử Thánh Tông không một ai là người tốt. Có người chủ động ở lại chặn hậu, đổi lại là đệ tử Thánh Tông khác thì chẳng mừng như điên, rơi vài giọt nước mắt cá sấu rồi quả quyết bỏ chạy, không chút do dự. Tuy nhiên chỉ cần làm như vậy, rất có thể sẽ trở thành bia đỡ đạn cho Tiêu Thạch Diệp. Tiếc là Tiêu Thạch Diệp lại gặp phải Lữ Dương. Tiêu Thạch Diệp đinh ninh rằng Thánh Tông không có người tốt, nên mới đặt ra kế hoạch này, nhưng khổ nỗi Lữ Dương cũng có cùng suy nghĩ. Thánh Tông không có người tốt, lẽ nào ngươi, Tiêu Thạch Diệp, lại là người tốt sao? Ta không tin! Cho nên, bất kể ngươi nói lời hay ý đẹp đến đâu, diễn kịch coi cái chết nhẹ tựa lông hồng thế nào, ta cứ mặc định ngươi không phải người tốt trước đã, sau đó sẽ suy ra ngươi đang muốn làm chuyện xấu gì. Đúng vậy, Lữ Dương đưa ra kết luận trước. Chính vì thế, hắn mới không bị một chiếc lá che mắt, kịp thời xem xét lại bản thân, cuối cùng phát hiện ra điểm bất thường thực sự, nếu không đã bị gài cho một vố đau điếng. ... Cùng lúc đó, Lưu Tín đang đuổi theo cũng thấy Tiêu Thạch Diệp lao về phía mình, và Lữ Dương vẫn đứng yên không động đậy ở phía xa, trong lòng hắn tính toán: “Bắt giặc phải bắt vua trước. Tiêu Thạch Diệp này dù sao tu vi cũng thấp, dễ đối phó, vẫn là giải quyết tên Lữ Dương kia trước thì chắc ăn hơn.” Lưu Tín còn chưa nghĩ xong, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên. “Ầm ầm!” Giây tiếp theo, một đạo kiếm quang hùng vĩ xé toạc biển mây, nhưng không hề bỏ chạy, mà trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Thạch Diệp, nó bay thẳng đến bên cạnh hắn. “Tiêu huynh, huynh đệ chúng ta vừa gặp đã thân, Lữ mỗ sao có thể bỏ mặc ngươi được?” “Mấy tên giặc cỏn con này, chúng ta kề vai sát cánh, có gì mà phải sợ?” Lữ Dương nói với giọng hào khí ngút trời. Tiêu Thạch Diệp nghe mà mắt chữ A mồm chữ O. Chẳng lẽ mình tính sai rồi, ở Thánh Tông lại gặp được người tốt thật sao. “Không thể nào!” Tiêu Thạch Diệp lập tức hoàn hồn, nhận ra Lữ Dương trông thì có vẻ kề vai chiến đấu, nhưng thực chất lại đang dùng thân mình che chắn hắn một cách kín kẽ, sắc mặt hắn lập tức đen lại. Cái gì mà người tốt, rõ ràng là kẻ xấu! “Lữ huynh, vừa rồi đều là hiểu lầm.” Tiêu Thạch Diệp cười khổ, biết rằng Lữ Dương đã nhìn thấu kế hoạch của mình, không nhịn được nói khẽ: “Chuyện đã đến nước này hay là chúng ta thực sự liên thủ?” “Liên thủ? Được thôi.” Lữ Dương cười lạnh một tiếng, sau đó ném thẳng Tiêu Thạch Diệp về phía đám người còn lại, trừ Lưu Tín ra. Tiêu Thạch Diệp lập tức chửi ầm lên: “Thằng họ Lữ kia, ngươi vô sỉ!” Lưu Tín ở xa thấy vậy thì phá lên cười. Tuy hắn không biết giữa Lữ Dương và Tiêu Thạch Diệp đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra rõ ràng là đã có tranh chấp. Tuy nhiên, điều này lại hợp ý hắn, dù sao hắn cũng chẳng có nghĩa vụ phải nương tay với kẻ địch. Kẻ địch tự lục đυ.c với nhau, hắn vừa hay có thể bỏ đá xuống giếng! Nghĩ đến đây, Lưu Tín lập tức thay đổi kế hoạch, lớn tiếng nói với những người khác: “Các ngươi vây lấy Tiêu Thạch Diệp, Lữ Dương để ta đối phó.” Lưu Tín ra lệnh xong liền cưỡi độn quang bay về phía Lữ Dương. Nhưng đúng lúc này, hắn lại thấy Lữ Dương đột nhiên nở một nụ cười bí hiểm. Không ổn! Giây tiếp theo, bóng dáng của Lữ Dương biến mất. Gần như cùng lúc, trên người Tiêu Thạch Diệp, người đã bị những kẻ khác bao vây, đột nhiên bùng lên một đạo kiếm quang. Bóng Lữ Dương từ trong kiếm quang thong thả bước ra! Thần Tiêu Ngự Kiếm Chân Quyết! Nơi nào có kiếm quang, ý niệm vừa động là đến! Lưu Tín lập tức nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của Lữ Dương và Tiêu Thạch Diệp. Cái gọi là liên thủ không phải là lời chế nhạo, mà là sự ăn ý không cần nói ra! Hai người đã hiểu chính xác ý của nhau, còn cực kỳ ăn ý mà diễn kịch tại trận, kết quả đã lừa được mình một cách ngoạn mục, tạo ra một thời cơ tấn công hoàn hảo. Đó là ném Lữ Dương đang súc thế đã lâu vào giữa một đám tu sĩ hoàn toàn không phòng bị, cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí trung kỳ! Sắc mặt Lưu Tín lập tức kịch biến, hắn hét lớn: “Mau tản ra!” “Muộn rồi!” Lữ Dương cười gằn một tiếng, kiếm hoàn bung ra như khổng tước xòe đuôi. Nhưng so với lần trước, lần này kiếm quang bùng nổ lại nhuốm một màu máu đậm đặc. Trong khoảnh khắc đó, Lữ Dương hét lớn một tiếng, thân hình hóa thành huyết ảnh hợp nhất với kiếm hoàn, sau đó bùng lên một màn sáng màu đỏ tươi như lửa như máu. Thần quang lấy Lữ Dương làm trung tâm, quét ra bốn phương tám hướng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, như máu nhuộm giang sơn, trong nháy mắt đã nhấn chìm tất cả mọi người. Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang! Rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, nhưng những tu sĩ bị huyết quang quét trúng chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo như rơi vào hầm băng bao trùm toàn thân, sau đó liền mất đi ý thức. Đợi đến khi thần quang tan hết, xung quanh ngoài Tiêu Thạch Diệp vẫn còn đang thất kinh hồn vía, chỉ còn lại những tấm da người trống rỗng đang bay lả tả giữa trời. Còn huyết nhục của họ đã bị Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang ăn sạch sành sanh, cũng khiến cho ánh sáng đỏ trên kiếm hoàn của Lữ Dương càng trở nên tà dị hơn. Giây tiếp theo, kiếm hoàn khẽ rung, một huyết ảnh hóa sinh ra, hiện ra dáng vẻ của Lữ Dương. Hắn nhìn chăm chú, thấy Lưu Tín đang đứng ngây người ở phía xa như người trong mộng, liền phá lên cười: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Lưu sư huynh à.” Lời còn chưa dứt, hắn đã cưỡi kiếm quang bay tới chém! Mối thù ở kiếp trước nữa bị xem như nhân tài rồi luyện hóa trong nháy mắt, hắn vẫn chưa quên đâu. Báo thù rửa hận cho bản thân ở kiếp trước nữa! Thù xưa vẫn khắc cốt ghi tâm! Hôm nay ngươi đừng trách ta! Lữ Dương điều khiển kiếm bay tới chém, mà Lưu Tín vừa mới tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Thiên Ma Hóa Huyết Thần Quang, sắc mặt lập tức âm trầm, định quay người bỏ chạy. “Muốn đi?” Lữ Dương không chút do dự, liền ngự kiếm truy sát. Lưu Tín thấy vậy vội vàng hét lớn: “Thanh Trần, giải khai cấm chế!” Lời vừa dứt, Thận Cảnh hư ảo đang phong tỏa xung quanh đột nhiên tan vỡ, ngay sau đó một bóng hình yêu kiều chậm rãi hiện ra, chính là Thanh Trần Tiên Tử. Pháp bảo bao phủ vùng biển mây này chính là Cửu Cung Di Trần Mạt của nàng ta. Trong tấm khăn giấu một tòa Cửu Cung Đại Trận, có thể giấu núi Tu Di trong hạt cải, vây khốn trời đất, phong tỏa một phương. Vốn dĩ nó dùng để ngăn mục tiêu trốn thoát, không ngờ lại gậy ông đập lưng ông, ngược lại chặn mất đường sống của Lưu Tín. Thấy Thanh Trần Tiên Tử hiện thân, Lưu Tín mới thở phào nhẹ nhõm. Giây tiếp theo, hắn cưỡi độn quang đến bên cạnh Thanh Trần Tiên Tử, cùng nàng ta đứng kề vai, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lữ Dương và Tiêu Thạch Diệp đang đuổi tới. Hai bên nhìn nhau chằm chằm. Một lát sau, Lưu Tín mới thấp giọng lên tiếng: “Hầy, có thể hòa giải không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang