[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài
Chương 20 : Tiêu Thạch Diệp
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 23:20 07-09-2025
.
Gần ba tháng sau, bên trong Địa Hỏa Lô Thất.
Lữ Dương toàn thân run rẩy, rồi chậm rãi đứng dậy.
Nhưng nói là đứng cũng không hẳn đúng, có lẽ dùng từ “lơ lửng” sẽ thích hợp hơn. Bởi vì giờ phút này, hắn đã không còn da thịt gân cốt, mà chỉ là một bóng máu đỏ rực!
“Ta thành công rồi!”
Bóng máu không có khuôn mặt, chỉ thấy hào quang bao phủ rung động, phát ra một giọng nói có phần méo mó: “Chín chín tám mươi mốt ngày, cuối cùng cũng luyện thành!”
Ngay sau đó bóng máu dần thu lại. Bộ da bị lột ra dưới đất bỗng bay lên, khoác lên người bóng máu. Da dẻ trắng bệch dần trở nên hồng hào, thân thể teo tóp cũng từ từ đầy đặn trở lại. Chẳng mấy chốc, một Lữ Dương nguyên vẹn không chút tổn hại đã xuất hiện trong lò luyện.
Nhìn qua, hắn chẳng khác gì người thường.
Thậm chí so với ba tháng trước, khí tức của Lữ Dương lúc này còn hùng hậu hơn, luồng chân khí mạnh mẽ mơ hồ ngưng kết thành một hạt khí chủng.
Luyện Khí tầng bảy! Hậu kỳ!
Có lẽ quá trình tu luyện thần thông quá đau đớn, là một sự mài giũa không tưởng đối với tinh, khí, thần, nên mới giúp hắn bất ngờ đột phá cảnh giới.
May mắn hơn nữa đây là hắn đột phá trước khi chính thức luyện thành thần thông.
Nếu là sau khi đã luyện thành, dù hắn có đột phá cảnh giới cũng vô dụng. Ví như hiện tại, tu vi của hắn đã vĩnh viễn kẹt lại ở Luyện Khí tầng bảy.
“Nhưng cũng đủ dùng rồi.”
Lữ Dương lẩm bẩm. Sở hữu Bách Thế Thư, hắn chưa bao giờ câu nệ thành tựu của một đời, làm sao để vận dụng cho đời sau mới là mục tiêu của hắn.
“Để xem uy lực thế nào!”
Lữ Dương vừa dứt niệm, một viên kiếm hoàn lộng lẫy liền hiện ra giữa hai hàng lông mày. Ngay sau đó, thân hình hắn hóa thành một đạo huyết quang, hợp nhất cùng kiếm hoàn kia.
“Ầm ầm!”
Bên ngoài Vạn Bảo Phong, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, đám đông đang ồn ào náo nhiệt bỗng loạng choạng, mấy người trực tiếp ngã lăn ra đất.
“Chuyện gì vậy?”
“Địa Long lật mình ư. Không thể nào, có các vị chân nhân trấn áp địa mạch, sao có thể có Địa Long lật mình được?”
Một đám đệ tử ngơ ngác nhìn nhau. Trong đó, một đệ tử có tu vi cao hơn đột nhiên như cảm nhận được điều gì, bất giác nhìn về một hướng, ánh mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Mau nhìn kìa!”
“Cái đó là...”
Ánh mắt mọi người đồng loạt dịch chuyển theo.
Ngay lập tức, tất cả đều nhìn thấy một dải trường hồng xé trời lao ra từ một lò luyện, trong nháy mắt đã vọt lên tận trời cao, nơi nó đi qua biển mây cuồn cuộn.
Keng keng!
Tiếng kiếm reo trong trẻo vang vọng khắp chín tầng trời, ánh sáng đỏ rực nhuộm cả Vạn Bảo Phong thành một màu máu, khiến linh khí đất trời biến thành một cơn sóng triều ngập trời.
Thân ở trong cơn đại triều linh khí như vậy, phần lớn đệ tử thậm chí không thể hô hấp, gần như chết ngạt!
“Khí thế cỡ này, Luyện Khí hậu kỳ sao?”
Một đệ tử lộ vẻ ngưỡng mộ: “Đây là đã kết thành khí chủng, chỉ đợi bước cuối cùng uẩn hóa là có thể đạt tới viên mãn, từ nay Trúc Cơ trong tầm tay.”
“Không biết là vị sư huynh nào đột phá vậy?”
“Sư huynh Luyện Khí hậu kỳ ta cũng từng gặp, nhưng không một ai có linh áp kinh khủng như vậy, đạo kiếm quang như trường hồng kia e rằng cũng là một món pháp bảo bất phàm.”
Cùng lúc đó, trên biển mây.
Lữ Dương thân hóa huyết ảnh, khí hợp kiếm quang, linh thức của hắn khuếch tán ra bốn phương tám hướng, phạm vi mười mấy dặm hiện ra rõ mồn một, nhìn rõ như xem đường vân trong lòng bàn tay.
“Luyện Khí hậu kỳ, chân khí trầm nhập đan điền, hóa thành khí chủng, dẫn đến tinh, khí, thần lột xác. Nếu ta còn thân thể, giờ phút này thể phách của ta hẳn đã có một bước nhảy vọt về chất, đao thương bất nhập cũng là thường, chân khí có lẽ cũng tăng lên mấy chục lần. Đáng tiếc bây giờ chỉ còn lại linh thức.”
Lữ Dương đang cảm khái, đột nhiên nhướng mày.
“Kẻ nào?”
Giọng Lữ Dương còn chưa dứt, kiếm đã theo ý mà đến. Đạo kiếm quang tựa trường hồng màu máu trực tiếp xé toạc biển mây, để lộ ra một bóng người trẻ tuổi tuấn tú.
“Sư huynh, xin dừng tay! Xin dừng tay!”
Người nọ lớn tiếng la lên, nhưng Lữ Dương hoàn toàn không để ý, kiếm quang vẫn bổ tới. Thấy vậy, người kia vội vàng lấy ra một lá cờ nhỏ cắm vào không trung.
Ngay sau đó, lá cờ tung bay, hóa thành một cặp cổng cờ.
Người nọ nép vào một bên cổng, đợi sau khi đạo kiếm quang của Lữ Dương đuổi theo vào trong, hắn mới từ cổng cờ bên kia chui ra, rồi vươn tay thu về.
Cặp cổng cờ biến mất, lại hóa thành một lá cờ nhỏ.
Lữ Dương thì nhướng mày, phát hiện đạo kiếm quang của mình vậy mà lại bị nhốt vào một không gian kỳ lạ, bị đối phương tránh thoát.
“Thú vị đấy.”
Lữ Dương nhếch mép cười, kiếm hoàn giữa hai hàng mày rung lên dữ dội như sấm rền vang trời, trong nháy mắt đã phân hóa ra hàng chục, hàng trăm đạo kiếm quang như khổng tước xòe đuôi.
Thấy cảnh này, gã nam tử vốn đang có chút đắc ý lập tức biến sắc, vội vàng lấy lại lá cờ pháp bảo hộ thân, đồng thời lớn tiếng nói: “Vị sư huynh này, tại hạ là Tiêu Thạch Diệp, lần này đến đây chỉ muốn làm quen một chút, tuyệt không có ác ý, xin sư huynh thu hồi thần thông!”
“Tiêu Thạch Diệp?”
Lữ Dương nghe vậy sững sờ, ngay sau đó, rừng kiếm quang vốn sắp bùng nổ đột nhiên khựng lại giữa không trung, phản chiếu một khuôn mặt đầm đìa mồ hôi lạnh.
Cái tên “chân gỗ” đã được sắp xếp sẵn đó ư?
Một giây sau, Lữ Dương liền thu lại kiếm quang, hóa thành hình người đáp xuống trước mặt Tiêu Thạch Diệp, cười sang sảng: “Sư đệ đừng hiểu lầm, vừa rồi chỉ là trêu đùa sư đệ một phen thôi!”
Tiêu Thạch Diệp nghe vậy liền lau mồ hôi trán, trong lòng thầm oán Lữ Dương ban nãy rõ ràng là muốn ra tay thật, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, ân cần nói: “Sư huynh thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, Tiêu mỗ vô cùng bội phục. Chút quà mọn, mong sư huynh đừng từ chối.”
Nói xong, hắn liền thuận tay đưa lá cờ nhỏ trong tay qua.
“Cái này sao ta tiện nhận được chứ.”
Lữ Dương miệng thì lắc đầu, tay thì đã nhận lấy lá cờ. Lúc này hắn mới thấy trên mặt cờ có hai chữ “Độn Không”, được thêu bằng kim tuyến.
“Bảo vật này tên là Độn Không Kỳ.”
Tiêu Thạch Diệp chủ động giới thiệu: “Trước khi nhập môn, tiểu đệ đã mua được nó ở một tiệm đồ cổ. Lúc đầu không thấy có gì lạ, sau khi nhập môn mới phát hiện ra đây là một món kỳ bảo.”
“Lá cờ có hai mặt, khi thúc giục có thể hóa thành hai cổng cờ Sinh và Tử.”
“Trong cùng cảnh giới, chỉ cần từ Tử Môn vào, rồi từ Sinh Môn ra, dù gặp phải nguy hiểm lớn đến đâu cũng có thể tìm được một con đường sống, tai kiếp không thể chạm tới người.”
Lữ Dương nghe xong, mí mắt liền không khỏi giật giật.
Một món pháp bảo thần diệu như vậy mà lại do tên Tiêu Thạch Diệp này tiện tay mua được ở một tiệm đồ cổ phàm trần, khi còn chưa tu hành ở Thánh Tông?
Nghĩ đến đây, Lữ Dương đột nhiên nảy ra một ý, tập trung linh thức vào hai mắt.
Luyện Khí hậu kỳ, linh thức tăng mạnh tự nhiên cũng có nhiều diệu dụng. Thứ Lữ Dương đang dùng chính là một thuật pháp thần diệu có tên Vọng Khí Thuật.
Kết quả không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Lữ Dương suýt nữa thì trợn tròn hai mắt.
Bởi vì trong mắt hắn, toàn thân Tiêu Thạch Diệp, từ áo choàng hạc, giày, đạo bào, mũ miện, cho đến cả sợi dây lưng, tất cả đều đang tỏa ra bảo quang!
Xét về phẩm chất, e rằng không món nào thua kém viên kiếm hoàn của hắn!
Dù cho với tâm tính của Lữ Dương bây giờ cũng khó tránh khỏi cảm thấy bất công.
Dù sao pháp bảo mà hắn phải tốn mấy tháng trời, đổ cả gia tài mới luyện thành, ở chỗ Tiêu Thạch Diệp lại như đồ miễn phí có thể thấy ở khắp nơi, khó tránh làm người khác phải ghen tị đỏ mắt.
“Khí vận của kẻ này thật lớn.”
Nếu như trước đây Lữ Dương còn cho rằng Tiêu Thạch Diệp trúng được giải thưởng lớn của Công Đức Trì là do có tay trong sắp đặt, thì bây giờ hắn lại thay đổi suy nghĩ.
Chẳng lẽ vận may của hắn tốt thật?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lữ Dương lại dần trở nên kỳ quái.
Có khí vận cao như vậy, có thể nói chỉ cần bám theo hắn, chắc chắn sẽ ké được không ít cơ duyên, mà tu vi của hắn lại không cao, cướp đoạt lại cực kỳ dễ dàng.
Tên Tiêu Thạch Diệp này xem ra đúng là một “nhân tài” hiếm có!
.
Bình luận truyện