[ Dịch ] Cẩu Thả Tại Thánh Ma Môn Ban Đầu Làm Nhân Tài
Chương 14 : Hắc ăn hắc!
Người đăng: Bụt
Ngày đăng: 23:14 07-09-2025
.
Kiếm quang lóe lên tựa như sấm sét gầm vang.
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Húc Hà đã bị kiếm quang chém bay đầu. Thế nhưng, đầu còn chưa kịp rơi xuống đất thì thân thể hắn đã đột nhiên nổ tung, hóa thành một đống hài cốt.
“Không biết là vị đồng môn phương nào, đang ở đây chờ đợi Triệu mỗ?”
Sau khi hài cốt vỡ nát, một luồng âm khí bay vụt ra, cuối cùng hóa thành hình dạng của Triệu Húc Hà ở cách đó trăm mét, trên mặt vẫn còn lưu lại vài phần kinh hoảng.
Tuy nhiên, hắn còn chưa dứt lời, kiếm quang đã như hình với bóng đuổi tới.
Xoẹt!
Giây tiếp theo, đầu của Triệu Húc Hà lại một lần nữa bay lên trời, nhưng rồi lại biến thành vô số hài cốt, âm khí lại lùi thêm trăm mét, hiện ra thân ảnh của hắn.
“Ta...”
Ầm!
“Ngươi...”
Rắc!
“Đủ rồi!”
Mấy chục đạo kiếm quang giăng kín không gian, sau khi chém Triệu Húc Hà hơn mười lần, hắn cuối cùng cũng chỉnh đốn lại được, chớp lấy cơ hội né được kiếm quang.
Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng vẫn bị Triệu Húc Hà nắm bắt chính xác. Chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, một màn khói bụi màu máu tức thì cuộn trào ra, bao bọc toàn thân hắn ở chính giữa. Tiếp đó, hắn lại nuốt liền mấy viên đan dược để hồi phục thương thế và chân khí, lúc này mới có thể phân tâm nhìn ra bốn phương tám hướng.
“Lữ Dương, là ngươi!”
Ánh mắt Triệu Húc Hà như đuốc, chỉ một cái đã nhận ra kiếm quang đã chém giết mình hơn mười lần chính là Thần Tiêu Ngự Kiếm Chân Quyết, lập tức gọi toạc thân phận của Lữ Dương.
Dẫu vậy, trong lòng hắn vẫn chấn động khôn nguôi.
Bởi vì uy lực của đạo kiếm quang kia hắn đã tự mình trải nghiệm, đó không phải là thứ mà Luyện Khí sơ kỳ có thể làm được. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lữ Dương vậy mà đã lên Luyện Khí trung kỳ.
“Trên người kẻ này ắt có cơ duyên!”
Nghĩ đến đây, Triệu Húc Hà thu lại vẻ tức giận, trong lòng lại mừng rỡ khôn xiết: “Tốt, tốt lắm! Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, cơ duyên này ta nhận lấy!”
...
Bên ngoài Mê Tung Trận, sắc mặt Lữ Dương lại vô cùng ngưng trọng.
“Đúng là khó xơi.”
Hắn tự thấy mình ra tay đã đủ tàn nhẫn rồi, vậy mà vẫn bị Triệu Húc Hà chớp được một tia sinh cơ, không thể dùng một bộ liên hoàn chiêu giết chết hắn ngay lập tức.
Thậm chí còn bị hắn nhận ra thân phận.
Nhưng lúc này có Mê Tung Trận gây nhiễu loạn phương hướng, chân thân của hắn lại trốn trong bóng tối, chỉ dùng phi kiếm tấn công từ xa, nếu đánh thật thì phần thắng của hắn vẫn lớn hơn một chút.
Cùng lúc đó, Triệu Húc Hà cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của Mê Tung Trận xung quanh. Tuy chỉ là một khốn trận thô thiển, cho hắn chút thời gian suy diễn là có thể dễ dàng phá giải, nhưng có Lữ Dương ở bên cạnh gây nhiễu, cộng thêm chân khí của hắn lúc này chưa đến năm thành thời kỳ toàn thịnh, nhất thời lại không làm gì được.
Nghĩ đến đây, tròng mắt Triệu Húc Hà đảo một vòng, đột nhiên mở miệng:
“Lữ huynh, nói ra thì ngươi và ta thật ra chẳng có thù hận gì...”
“Đi!”
Thừa lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi! Lữ Dương dĩ nhiên sẽ không hàn huyên với Triệu Húc Hà, cho hắn cơ hội hồi phục vết thương. Lữ Dương lập tức bấm kiếm quyết tiếp tục tấn công đối phương.
“Hừ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Triệu Húc Hà thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức từ bỏ ý định kéo dài thời gian, chuyển sang bấm pháp quyết, tế một kim ấn bằng sắt lên không trung.
Vật này tên là Nguyên Từ Kim Ấn, có thể hút lấy vạn vật bằng kim loại trong thiên hạ, chuyên khắc chế phi kiếm, là một bí bảo ém hàng của Triệu Húc Hà, vốn chuẩn bị để sau này ra chiến trường Chính Ma dùng để đối phó với đệ tử Ngọc Xu Kiếm Các. Nay lại phải lấy ra sớm, định dùng để khắc chế kiếm quang của Lữ Dương.
“Định!”
Triệu Húc Hà thúc giục bảo ấn, tóm chuẩn một đạo kiếm quang đang chém tới, một ấn chụp xuống, tức thì đã khống chế được đạo kiếm quang kia, khiến nó không thể động đậy được nữa.
Lữ Dương thấy vậy sắc mặt vẫn như thường.
Hắn đang ở trạng thái đỉnh cao, còn Triệu Húc Hà lại đang lúc yếu thế, trận chiến tiêu hao chân khí kiểu này ngược lại còn có lợi cho hắn, nên hắn chẳng hề hoảng sợ.
“Ưu thế lớn nhất của ta bây giờ là trốn trong bóng tối, có trận pháp che giấu, Triệu Húc Hà không tìm được vị trí của ta. Như vậy, cho dù hắn có thủ đoạn lật ngược tình thế nào đi nữa, chỉ cần ta không hiện thân, hắn cũng không có đất dụng võ. Cứ tiếp tục tiêu hao như thế này, người chiến thắng chắc chắn là ta.”
Vì vậy, Lữ Dương đã quyết, ta đây không hiện thân.
Phi kiếm ư? Bỏ luôn!
Dù sao thì trong chốc lát ngươi cũng không luyện hóa được phi kiếm của ta mà lại còn phải tiêu hao chân khí để trấn áp nó. Như vậy lại càng hợp ý ta, để xem ngươi cầm cự được bao lâu!
“Ầm ầm ầm!”
Lữ Dương đứng ngoài trận vận chuyển chân khí, từ trên đỉnh đầu bay ra một luồng bạch khí lượn lờ rồi hóa thành một thủ ấn lớn cỡ mấy trượng, từ trên không vỗ vào trong trận.
Thủ đoạn này không có gì lợi hại, thuần túy là lấy sức đè người.
Triệu Húc Hà thấy vậy, sắc mặt lập tức tối sầm, biết rằng mưu kế của mình đã bị Lữ Dương nhìn thấu.
“Thứ chó chết!”
Triệu Húc Hà không nhịn được chửi thầm trong lòng. Rõ ràng cũng là Luyện Khí trung kỳ như mình mà lại cẩn thận dè dặt đến thế, bảo hắn làm sao lật ngược tình thế đây?
Tuy hắn vẫn còn sức để liều mạng, nhưng dù có gϊếŧ được Lữ Dương, bản thân hắn cũng khó mà sống sót. Điều này khiến Triệu Húc Hà, kẻ vừa mới có được cơ duyên làm sao cam lòng?
Thấy chân khí tiêu hao ngày một nhiều, Triệu Húc Hà cuối cùng không nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Lữ huynh, ngươi có biết lần này ta đã nhận được cơ duyên gì trong Bàn Long Đảo này không? Một bộ Tam Phẩm Chân Công có thể tu thẳng đến Kim Đan Đại Đạo! Lữ huynh nếu chịu dừng tay, Triệu mỗ nguyện ý chia sẻ công pháp với ngươi!”
“Tam Phẩm Chân Công?”
Bên ngoài Mê Tung Trận, Lữ Dương nghe vậy đột ngột đứng bật dậy. Chân khí có Cửu phẩm ba mươi sáu giai, dưới Thất phẩm thì không có đường Trúc Cơ, dưới Tam phẩm thì không có cửa vào Kim Đan.
Mà bây giờ, Triệu Húc Hà lại ném ra một bộ công pháp có thể giúp người ta luyện thành chân khí Tam phẩm, tương lai có hy vọng đạt tới Kim Đan!
Cơ duyên lớn quá!
“Không, khoan đã...”
Lữ Dương hít một hơi thật sâu, đè nén lòng tham rồi lại ngồi xuống vị trí cũ: “Tên này hứa hẹn lợi lớn, vẫn là muốn dụ ta ra ngoài. Ra ngoài là ta trúng kế.”
“Thế nào? Lữ huynh, có thể hòa giải không?”
Bên trong Mê Tung Trận, Triệu Húc Hà vẫn cố gắng thuyết phục, lại nghe thấy một giọng nói đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Ngu xuẩn, giết ngươi rồi thì công pháp cũng là của ta!”
“Lữ huynh nói vậy là sai rồi.” Triệu Húc Hà lắc đầu cười nói: “Cái gọi là cơ duyên do trời định, bộ Tam Phẩm Chân Công này là do Triệu mỗ khổ tu ba kiếp mới dùng công đức đổi lấy được, cùng Lữ huynh ngươi lại vô duyên. Cho dù ngươi giết ta, công pháp cũng sẽ tự động bay đi, không thuộc về ngươi đâu.”
“Cái gì?”
Lữ Dương nghe vậy lập tức ngẩn người, sau đó sắc mặt biến đổi không ngừng. Cơ duyên do trời định, vô duyên với công pháp, có được cũng sẽ tự bay đi?
Nhưng rất nhanh Lữ Dương đã phản ứng lại, cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, ta cần gì phải vì bộ công pháp này mà hòa giải với ngươi?”
Triệu Húc Hà vội vàng giải thích: “Lữ huynh vốn dĩ vô duyên với công pháp, nhưng nếu ta chủ động chia sẻ với Lữ huynh, vậy thì vô duyên cũng biến thành hữu duyên.”
“Được.”
Lữ Dương im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi chép cho ta một bản công pháp, ta sẽ thả ngươi ra.”
“Cứ làm vậy đi.” Triệu Húc Hà dứt khoát đồng ý, sau đó hắn liền lấy ra hộp ngọc rồi chủ động mở ra, để lộ hai quyển đạo thư thượng hạ bên trong.
“Quyển thượng Cửu Biến Hóa Long Quyết là công pháp cảnh giới Luyện Khí, có thể luyện thành một đạo Chân Long Sát, chiến lực trong cùng cảnh giới có thể xưng là đứng đầu. Quyển hạ Vạn Thừa Ngự Long Phi Thăng Bảo Quyển là công pháp cảnh giới Trúc Cơ, có thể luyện thành đạo cơ Vạn Thừa Ngự Long, tương lai có hy vọng đạt đến Kim Đan Đại Đạo.”
Triệu Húc Hà giới thiệu xong công pháp, đột nhiên chuyển giọng: “Nhưng Lữ huynh, ta hiện tại thân mang trọng thương, chân khí yếu ớt, nếu cứ như vậy đưa công pháp cho ngươi, lỡ ngươi lật mặt không nhận người, hủy bỏ giao ước thì sao?”
“Chuyện này đơn giản.”
Lữ Dương đảo mắt, chủ động đề nghị: “Ngươi có thể đưa Vạn Thừa Ngự Long Phi Thăng Bảo Quyển cho ta trước, Cửu Biến Hóa Long Quyết thì ngươi cứ giữ lại.”
“Ta bây giờ chỉ ở cảnh giới Luyện Khí, có công pháp Trúc Cơ cũng không thể tu luyện được, ngươi cũng không cần lo ta sẽ lật mặt không nhận người, hại tính mạng ngươi.” Nói đến đây, gương mặt Lữ Dương viết đầy vẻ thành khẩn: “Đợi ta thả ngươi ra ngoài rồi, ngươi lại đưa Cửu Biến Hóa Long Quyết cho ta, thế nào?”
Triệu Húc Hà suy nghĩ một lúc, cảm thấy Lữ Dương nói rất có lý.
“Nhất ngôn vi định!”
Triệu Húc Hà lấy Vạn Thừa Ngự Long Phi Thăng Bảo Quyển ra khỏi hộp ngọc. Lữ Dương thì vẫn không hiện thân, mà ngưng tụ chân khí thành một bàn tay lớn, cách không tóm lấy.
Triệu Húc Hà thấy vậy cũng chỉ có thể thầm thở dài, đè nén lại chút suy nghĩ cuối cùng, ngoan ngoãn giao công pháp cho Lữ Dương.
Lữ Dương nhận lấy công pháp, ghi nhớ từng chữ từng câu vào lòng, sau đó nhếch miệng cười.
“Tạm biệt!”
Giây tiếp theo, Lữ Dương khí trầm đan điền, trực tiếp thúc giục Sát Sinh Chú, ngang nhiên tự bạo!
Ầm!
Một lúc sau, khói bụi mịt mù tan đi, để lộ ra gương mặt đầy vẻ ngơ ngác của Triệu Húc Hà.
“Công pháp của ta mất rồi?”
Tại sao lại tự bạo?
Tự bạo thì cũng thôi đi, tại sao sớm không bạo, muộn không bạo, lại cứ chờ đến lúc nhận được công pháp rồi mới tự bạo? Cái công pháp đó chính ta còn chưa kịp xem mà!
“Lữ Dương...”
Triệu Húc Hà đứng trong gió, nhìn Vạn Thừa Ngự Long Phi Thăng Bảo Quyển đã hóa thành tro bụi, nghiến răng nghiến lợi gọi tên Lữ Dương, vẻ mặt dần trở nên méo mó: “Súc sinh!”
.
Bình luận truyện